Chương 6 bước một lừa gạt
- Các vị thúc bá, ta gọi một tiếng này chắc mọi người không ý kiến gì chứ.
Đỗ gia chủ đỗ chiến vội nói:
-Lạc hầu nói đùa, chúng ta nào đám nhận tiếng gọi thúc bá này.
Thấy vậy Trần Thiên Ân cười nói.
- Ở nhà nhờ bố mẹ. Ra ngoài nhờ huynh đệ. Các vị thúc bá không nhận câu gọi này là đang có ý hại ta sao.
Nghe vậy Trịnh gia chủ vội nói " Lạc hầu nói đùa chúng ta làm sao đám hại lạc hầu. Nếu lạc hầu đã nói vậy thì chúng ta cũng đành nhân tiếng thúc bá này . Nếu mà lạc hầu cần gì thì cứ nói chúng ta tận lực giúp đỡ"
Nghe vậy mấy vị khác cũng nói phải phải là ý này. Họ Trịnh đang chửi trong lòng liên tục . Tên này lời nói có ý gì. Biết bọn hắn âm mưu liên kết lý gia hại hắn hay sao. Có lẽ là sợ hãi mồ hôi đã ướt lưng bọn hắn.
Thấy vậy Trần Thiên Ân cười nói " Vậy đã tạ các vị thúc bá, đúng lúc ta cũng có việc muốn nhờ mong các vị thúc bá giúp đỡ " . Cá đã cắn câu hắn bắt đầu đùa giỡn đám này.
Nghe Trần Thiên Ân nói vậy nụ cười của bốn vị chủ nhà cũng trở nên cứng ngắc. Đến đây thì họ cũng hiểu họ bị lừa. Mặc dù tức giận nhưng mặt ngoài bốn tên này vẫn cười gượng hỏi " Không biết lạc hầu muốn nhờ việc gì chúng ta tận lực" Nói là như vậy nhưng trong lòng bọn chúng đang nhổ nước bọt. Mượn binh, tiền tài lương thực bọn hắn đều không cho. Có chăng chỉ là đưa một ít cho có lệ.
Nghe vậy Trần Thiên Ân cười lạnh trong lòng. Mặt ngoài thì tỏ vẻ khổ sở nói " Các vị thúc bá không biết, khi ta đến thành Ninh Sơn. Thì đám thổ phỉ thanh long trại gửi thư dọa nại sẽ g·iết ta. Ta s·ợ c·hết nên đến đây lập tức đi tìm các vị thúc bá giúp đỡ không nghĩ đến các vị đã đến phủ của ta. Ta thật là cảm động à."
Trần Thiên Ân nói dối không chớp mắt. Lúc này hắn còn tranh thủ rơi mấy giọt nước mắt cá sấu. Thanh long trại dám đe dọa hắn ư. Đây chẳng qua là hắn tự biên tự diễn lừa gạt đám này. Nói gì cũng phải có lời nói chứ. Còn tại sao là thanh long trại đơn giản vì thanh long trại là trung tâm của năm nhóm phỉ. Bốn nhóm khác muốn đến thanh long trại phải đi qua ngã rẽ tứ kì.
Nhìn biểu hiện của Trần Thiên Ân bốn vị chủ nhà đều cứng ngắc gương mặt không biết nói gì . Chỉ quay lại nhìn nhau thấy trong mắt cùng có một ý nghĩ "ta tin cái con mẹ ngươi". Nhưng chúng cũng phải cố nói mấy tiếng an ủi. Bọn họ đánh mắt nhau quyết không ra người để xem tên thiếu niên này có thể làm gì bọn họ.
- Các vị thúc bá biết ta văn không biết võ thì không. Giờ muốn chơi bọn phỉ cũng không được lúc đi cha ta chỉ cho hai trăm hộ vệ. Họ đánh chó chửi mèo còn được . Chứ đi đánh sơn tặc thì c·hết chắc nên cháu xin nhờ các vị thúc bá . Cho cháu mượn ít quân để đánh phỉ .
Nghe vậy mấy vị gia chủ nhìn nhau không nói gì. Một lúc Hoàng Nhân gia chủ mới nói " Chúng ta toàn người làm ốm yếu làm sao có thể giúp đánh phỉ được . Mong lạc hầu thông cảm " Nghe vậy ba người khác cũng đều nói "đúng vậy bọn họ lực bất tòng tâm".
Đỗ chiến nói " Ở quận ninh khải này còn có lạc tướng Hà phúc . Luyện quân có cách người người tinh nhuệ. Đối phó phỉ tặc họ là nhất. Lạc hầu sao không đi tìm hắn xin giúp đỡ ".
Sau đó tên họ Trịnh cũng nói theo" Mỗi nhà chúng ta nguyện ra hai mươi thạch lương thực cho đội quân đánh phỉ. Lạc hầu không nên chê ít. Đây là tất cả lương thực thừa của chúng ta. Năm trước l·ũ l·ụt mất mùa, nên chúng ta chỉ tích góp được chút vậy . Mong lạc hầu nhận lấy". Bốn tên này từ chối một lượt mặt thì cười lấy lòng. Nhưng tâm thì nghĩ Trần Thiên Ân ngươi còn non lắm, cười lạnh không thôi.
Nghe vậy Trần Thiên Ân cười cười nhìn bốn vị chủ nhà. Trong lòng hắn nghĩ đám này đang bố thí lừa trẻ con hay sao. Quay mặt nói nhỏ vào tai của thằng Trần Sửu. Sau đó quay lại nhìn bốn tên kia. Bị nhìn bốn vị chủ nhà cảm giác lạnh sống lưng họ âm thầm chửi ai nói kẻ ngồi trước mặt họ là phế vật. Bỗng có ngoài cửa có hơn chục hộ vệ lừ lừ tiến vào, giáp mão v·ũ k·hí đầy đủ, bao vây lấy bốn người bọn họ. Trong phòng chợt im ắng lạ thường. Bốn gia chủ không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Một lúc sau Trần Thiên Ân nói " Ta không phải thương lượng với các ngươi. Ta là nhờ vả các vị thúc bá, mỗi nhà ngày mai 300 tinh binh không nhiều không ít. Không người vậy hậu quả các ngươi tự chịu "
Lời nói lãnh khốc không có thương lượng . Nghe vậy bốn người chỉ biết lặng im vâng vâng dạ dạ. Trong lòng thì chửi không ngừng đây là nhờ vả sao. Có ai nhờ vả lại kề dao vào cổ không. Rồi nhìn mấy tên cận vệ của Trần thiên Ân gươm đã ra khỏi vỏ rồi. Chúng đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt sát ý hiện lên. Bốn gia chủ này cảm giác chỉ cần không đồng ý thì sẽ bị loạn đao băm thây tại đây.
Ngồi nói chuyện một lúc thì đám người cũng rời đi trong phòng tràn đầy lễ vật. Trần Thiên Ân quay đầu nhìn đám hộ vệ này vô cùng hài lòng. Như đã nói trần gia là binh nghiệp thế gia. Hộ vệ được chọn của trần gia phải có đủ ba yêu cầu.
Một là phải tuyển từ các lão binh đã trải qua xa trường, từ đống n·gười c·hết bò ra . Hai là thân thế trong sạch. Ba là điều quan trọng nhất phải trung thành với trần gia. Đánh giá đám này một lúc rồi cho đám này lui ra. Chỉ còn lại Trần Tý và Trần Sửu ở lại.
- Trần Tý lễ vật được bao nhiêu tiền.
- Thiếu gia mỗi nhà đưa đến ba trăm lạng bạc.
-ồ . Mang cất tiền đi, chúng ta cần phải dùng còn nhiều.
Thằng Tý nghe vậy, không nói gì chỉ gật đầu sau đó ra ngoài. Thằng Sửu lúc này đã thu gươm vào vỏ rồi hỏi " Thiếu gia làm vậy nhỡ mấy tên này không nghe thì sao . Cho dù chúng ta có 500 huyết vệ cùng 200 hộ vệ thì g·iết chúng cũng chỉ sợ t·hương v·ong nặng nề "
Nghe vậy Trần Thiên Ân nhìn thằng Sửu cười nói " Binh pháp có nói, tốc chiến tốc thắng ngươi không hiểu sao. Thằng Trần Tỵ đã nói mỗi nhà có 300 chiến binh có thể chiến. Nay ta điều đi hết thì g·iết chúng không đơn giản sao. Hơn nữa khi mấy nhà này bị g·iết thì đám lính kia cũng không chủ, đây chả phải tặng không người cho ta "
Nghe vậy Sửu không phục nói " Vậy mai chúng không đưa người tới. Đây là 300 thân binh tiền vốn của họ, sao dễ dàng giao ra. Chẳng phải kế hoạch thất bại "
Nghe vậy Trần Thiên Ân cười nói
- Đây là chính trị âm mưu. Ta không chỉ là lạc hầu với hai trăm hộ vệ. Ta là tam thiếu gia họ trần. Một trong sáu đại thế tộc ở đại Việt có thể uy h·iếp hoàng tộc. Ta chính là đại diện cho trần gia.
- Chúng chỉ là thế lực địa phương dám làm gì ta. Đây là dương mưu . Chúng không đưa người thì phải c·hết muộn một chút. Đưa người thì có thể có cơ hội được sống à. Nếu phía sau chúng có người có thể cùng trần gia vật tay ở đây thì chỉ có thể là lý gia mà thôi. Mà nếu lý gia đã thu phục chúng thì chúng không thể tới đây gặp ta .
- Thằng Tỵ nói bọn lý gia đã tiếp xúc với bọn này. Cho nên lũ này đang phân vân chọn đội đây là cơ hội của chúng ta. Bây giờ chúng ta cần là phải nhanh. Chúng mà cầu cứu Lý gia gần nhất là thành Vạn Kiếp đi về nhanh phải hai ngày. Không có câu trả lời chắc chắn của lý gia thì chúng dám cùng ta đối đầu sao. Mà ta cho chúng thời gian chỉ có từ giờ đến sáng mai . Ngươi nói chúng sẽ chọn thế nào? giao vẫn là không giao "
Nghe vậy Trần Sửu lại thấy thiếu gia thật đáng sợ âm mưu quỷ kế chồng chất. Bộ dạng thiếu gia bây giờ làm hắn hơn sợ hãi. Ngồi đó uống trà cười như không cười. Sau một lúc hắn ở bên ngoài mới thấy sau lưng ướt dẫm mồ hôi. Nhưng hắn lại bình tĩnh nhanh chóng thiếu gia càng lợi hại hắn đi theo càng có tiền đồ.
0