Chương 7 Máu nhuộm Ninh khải
Lúc này trong phòng khách nhà họ hoàng bốn vị chủ nhà đỗ, hoàng mạnh trịnh đều tụ tập ở đây. Bọn họ vẻ mặt đầy lo lắng.
" Các vị tính thế nào" Đỗ Chiến người hỏi đầu tiên.
- Ta cảm nhận hắn sẽ ra tay với chúng ta nên ta theo lý gia.
"Mạnh gia còn có trịnh gia các ngươi thì tính sao "Hoàng Nhân lên tiếng nói.
Hai người kia nhìn nhau rồi lặng lẽ hướng về hai người còn lại gật đầu . Thấy vậy hoàng đỗ hai nhà thở ra một hơi . Lúc này Hoàng Nhân lại lên tiếng" Ta sẽ phái người đi trong đêm liên lạc lý gia . Nhưng 300 binh ngày mai thì sao. Đưa vẫn là không đưa"
Lúc này Đỗ Chiến lên tiếng " Phải đưa hơn nữa tinh nhuệ nhất. Bây giờ chúng ta cần kéo dài thời gian, nếu làm gắt thì sẽ c·hết không ai cứu được kể cả lý gia. Mọi người nên nhớ lý gia sẽ không vì chúng ta mà cùng trần gia khai chiến. Họ chỉ đưa cành ô lưu che chở chung ta ở đây sống tiếp và q·uấy n·hiễu Trần Thiên Ân . Vậy nên chúng ta phải làm tốt cả quan hệ hai bên . Để cho cả hai đều cần đến chúng ta . Vậy thì mới có một cơ hội sống hoặc phát triển hơn bây giờ"
- Ta trịnh gia cũng đồng ý .
- Ta mạnh gia cũng vậy.
- Vậy ta hoàng gia cũng cùng các vị tiến lên.
Đám này chúng lại không biết hàng động của chúng đã đúng ý của Trần Thiên Ân. Chúng sẽ phải trả một cái giá đắt chưa từng có cho quyết định sai lầm này chính là mạng sống của mình. Mấy vị gia chủ rời đi thì cùng lúc đó hơn chục khoái mã chạy về hướng ẩn cốc để ra Ninh Khải hướng về thành Vạn Kiếp mà đến. Cũng lúc đó tại một tòa quân doanh trú cách quận thành tám dặm về phía nam.
--Lạc tướng lạc hầu đã đến chúng ta không đi bái kiến sao .
Kẻ vừa nói là Lạc An một tên đội suất quân.
Trong doanh lúc này có đến năm tên đội suất cùng một doanh trưởng lạc tướng Hà Phúc. Lúc này lạc tướng Hà Phúc đang trầm tư . Tối hôm trước lạc hầu mới đến không đến quân doanh thì cũng thôi . Hôm nay lại không đến là có ý gì. Sau đó hắn nhìn quanh phòng nói " Ta nghe nói lạc hầu chỉ 14 tuổi . Hắn ở khinh thành nổi tiếng hoàn khố các người xem chuyện này phải làm sao. "
Các đội xuất nhìn nhau lúc này tên Lạc An lại lên tiếng" Lạc tướng theo tiểu nhân nghĩ lạc hầu dù thế nào cũng là dòng chính họ trần. Trừ khi không muốn sống nếu không ai dám chọc lạc hầu . Bây giờ bốn nhà đỗ Mạnh, Trịnh, Hoàng muốn c·hết trêu chọc lạc hầu. Chúng ta qua đó giúp lạc hầu vừa lấy thiện cảm vừa tốt dựa hơi họ trần. Mà lúc này lạc hầu lại đang không có người dùng, chúng ta có phải càng dễ được trọng dụng "
Nghe vậy Hà Phúc cũng cho là đúng, hắn xuất lĩnh 3 trong 5 tên đội xuất tới quận phủ bái kiến lạc hầu. 2 tên ở lại thủ doanh . Đang chuẩn bị đi ngủ thì Trần Sửu chạy vào báo cho Trần Thiên Ân có lạc tướng tới trình diện . Nghe vậy Trần Thiên Ân nở một nụ cười đi tiếp vị lạc tướng thuộc hạ này.
Một tiếng sau Hà Phúc và người của hắn rời đi. Trần Sửu mới hỏi Trần Thiên Ân.
- Thiếu gia kẻ này tin được sao.
- Trần Thiên Ân không quay đầu lại nói " Tin được không hôm sau sẽ biết. Một nghìn quân này ta muốn. Chuẩn bị đồ đưa cho chúng "
Trần sửu đáp dạ rồi quay đầu đi chuẩn bị. Trần Thiên Ân đứng đó lầm bẩn, " Hà phúc không nên để ta thất vọng " Một lúc sau quay đầu vào phủ.
Sáng hôm sau trước cửa quận phủ 1200 quân
gia đinh của bốn nhà do trưởng tử của họ dẫn đến . Khí thế khá tốt nhưng thiếu sát khí lúc này Trần Thiên Ân đang nhìn đám người này rồi cất tiếng đánh giá. Nếu có áo giáp và qua vài lần chiến đấu thì đây là một nhóm tinh nhuệ.
Tại sao lại vậy ư . Vì dù có là thân binh đi chăng nữa . Đám này chỉ là tiểu thế lực đào tạo từ nông nô b·án t·hân. Chưa qua chiến trận làm sao có thể so với quân hộ vệ của Trần Thiên Ân được. Nhìn ngắm một lúc hắn hét lên với đám quân này.
- Ta là lạc hầu của quận ninh khải được hùng Vương cất nhắc. Nay khi ta đến đây thấy nhân dân đói khổ giặc c·ướp hoành hoành dân không được yên. Ta hôm nay dẫn dắt các ngươi đánh dẹp sơn phỉ trả lại thái bình cho muôn dân trăm họ .
Lúc này bọn thằng Sửu hô to" Vì lạc hầu chiến ". Đám quân lính cũng tự động hô theo :
- Vì lạc hầu chiến...
- Vì lạc hầu chiến...
Lúc này Trần Thiên Ân cũng cảm thấy một tia nhiệt huyết dâng lên. Là nam nhi ai không muốn dong duổi xa trường. Dắt ngựa hát vang nơi biên cương đâu. Trong đầu hắn nghĩ nhìn đám này chỉ có một nghìn hai trăm người đã như này . Vậy lúc có chục vạn người đánh nhau thì sao. Hắn rất muốn nhìn thấy cảnh tượng đó.
- Xuất phát .
Trần thiên Ân phát hiệu lệnh . Nhìn đội quân này ngoại trừ trang bị thô sơ chỉ toàn kiếm, có mấy cái khiêng gỗ, đi chân đất, thương trúc . Thỉnh thoảng thấy có giáp da đó là chỉ huy cấp suất đội trưởng.
Đại Việt nghèo không biết cách tinh luyện sắt phải dùng cách của các quốc gia lớn, nhưng không đầy đủ sản lương thấp . Kinh tế nghèo tuy có điều kiện nóng ẩm mưa nhiều, thích hợp trồng chọt . Nhưng vì các quốc gia lớn văn hóa trồng trọt ảnh hưởng .
Đi theo nước lớn trồng lúa mạch và coi đồ của nước lớn là tốt . Nên không biết thực phẩm đó có phát triển tốt ở môi trường mình đang sống không, vì vậy sản lượng thấp . Do kinh tế nghèo nên v·ũ k·hí bằng sắt khá là quý. Hắn thở dài quay lại hỏi Tý.
- Huyết vệ đã chuẩn bị song chưa
Nghe vậy Tý trả lời " Đã chia làm bốn nhóm mỗi nhóm một trăm người . Đều khoác trọng giáp. Đã sẵn sàng chỉ đợi lệnh của lạc hầu .
- Vậy sau một canh giờ quân của Sửu rời đi thì bắt đầu đi. Nói cho Trần Dần phải chặn tất cả quân báo tin của các nhà. Bằng mọi giá phải phong tỏa ẩn cốc.
Tý nói "rõ " Sau đó đi ra khỏi phủ .
Trần Sửu mang theo 200 quân cận vệ, cùng 1200 quân gia binh của bốn nhà đến dưới dãy hoành Sơn cũng đã đi được hơn 4 giờ. Họ không che dấu tung tích phỉ tặc rất nhanh nhận ra quân binh. Chúng lập tức phòng bị hai bên ở thế giằng co. Thấy tình cành này Trần Sửu ra lệnh toàn quân chia làm ba, thay phiên nghỉ ngơi canh gác .
Thấy vậy hoàng Hải lập tức đến hỏi " Sửu tướng quân tại sao không t·ấn c·ông " .
-" chưa phải lúc " Sửu lạnh đạm nói. Thấy vậy mặc nghi ngờ nhưng Hoàng Hải cũng không nói gì nữa. Trở về từ tập cùng ba tên khác tính toán.
Nhìn thấy mấy tên kia lại tự tập với nhau . Sửu cười lạnh quay đầu nói chuyện với một tên thanh niên tầm hai mươi tuổi, vóc người to lớn bên cạnh :
-- Trần Nguyên anh thấy bọn này có phải lắm chuyện quá không. Một lúc lại túm vào với nhau.
- Ta không có hứng thú quan tâm kẻ sắp c·hết.
- Anh vậy là không được lạc hầu nói rồi ba mươi chưa phải là tết. Chỉ cần kẻ thù chưa tắc thở thì chúng ta không được phép từ bỏ cảnh giác hạ đao xuống .
- Ngươi bốc phét ít thôi. Đứng nói sách vở với ta. Ta chỉ là võ tướng không có nhiều thời gian văn vở như ngươi.
Thanh niên nói song đi luôn. Trần sửu lại chạy theo bắt chuyện vui vẻ. Thanh niên này là Trần Nguyên người dẫn theo hai trăm hộ vệ trần gia, bảo vệ Trần Thiên Ân suốt dọc đường vừa qua.
Mà tại lúc này huyện Vạn An tiếng khóc lóc v·ũ k·hí v·a c·hạm t·hi t·hể đầy đất . Hoàng Nhân hắn đang được một đám tử sĩ hơn chục người bảo vệ, khỏi mấy chục người áo giáp đỏ chỉ hở mỗi con mắt khát máu đã nhìn về phía hắn . Hắn giờ đây chỉ có sợ hãi và nghi hoặc những kẻ này là ai. Tinh nhuệ, áo giáp của chúng đao kiếm không phá được . Từ lúc bị vây g·iết đến giờ. Chỉ có người của hắn ngã xuống . Những kẻ này chưa bị g·iết dù chỉ một người.
- Các ngươi là ai . Tại sao lại t·ấn c·ông hoàng gia ta . Hoàng Thành nhanh đi liên hệ đại ca ngươi đưa người trở về g·iết đám khốn này.
Không ai trả lời, lúc này những kẻ áo giáp đỏ lại lao vào chém g·iết . Tình cảnh này cũng diễn ra tại ba nhà khác. Chỉ chốc lát tiếng kêu khóc đã hết. Trên đất toàn t·hi t·hể. Mùi máu tanh thoang thoảng quang đây.
Đám này là huyết vệ của Trần Thiên Ân khoác trọng giáp cầm kiếm thép . Hỏi sao v·ũ k·hí của bọn họ hoàng không làm đám này b·ị t·hương được cơ chứ.
-Lạc quân đã chém c·hết hết người họ hoàng. Người hầu và dòng phụ đã b·ị b·ắt giao cho bọn tuần núi binh rồi .
- Đi thôi chúng ta phải đến huyền vũ trại nữa .
-Vâng .
0