-Giết ... Xông lên
-Mau bắn tên, ném đá đẩy lùi bọn chúng.
Thành Hoài Châu lúc này đang diễn ra một cuộc chiến công thành vô cùng khốc liệt. Tiếng hô hoán xung phong cũng như tiếng gào thét ra lệnh chiến đấu của tướng lĩnh hai bên. Từng giây từng phút trôi qua đều có người hai bên ngã xuống. Tuy nhiên lợi thế hoàn toàn là nghiêng về phía quân Đại Việt, vì có ưu thế về v·ũ k·hí cũng như tinh thần chiến đấu cao hơn. Còn quân Tống thì đang tuyệt vọng chống trả cố gắng đẩy lùi quân Đại Việt đang leo lên tường thành hoài Châu.
Lúc này trên tường thành một thân áo giáp nhuộm đầy máu tươi trên vai còn cắm một mũi tên. Đang hạ lệnh lính liên lạc " Các ngươi lập tức phá vây, sau khi ra ngoài thì chia nhau đi cầu viện thành Tương Dương và các thành trấn xung quanh điều quân đến chỗ chúng ta tiếp viện " Lính liên lac lập tức nhận lệnh rời đi. Kẻ này chính là Vũ Văn Quân tướng chỉ huy thành Hoài Châu.
Nhìn lính báo tin rời đi suy nghĩ gì đó, hắn lại gọi một nhóm lính liên lạc khác và nói. " Các ngươi đi liên hệ trại phỉ lương Sơn Bạc nói với chúng. Quốc gia lâm nguy ai cũng có tránh nhiệm, nếu đám phỉ đó hỗ trợ chúng ta phòng thủ thành hoài Châu. Thì ta sẽ dâng tấu với bệ hạ xin công cho chúng. Xóa bỏ mọi tội trạng của chúng trứơc kia. Mà nếu chúng lập công thì sẽ được tiền bạc thậm chí thăng quan. " Lính liên lạc đáp" tuân lệnh " Rồi rời đi.
Vũ Văn Quân nhìn về phía quân Đại Việt đang không ngừng tiến công mà thở dài lẩm bẩm trong miệng " Hi vọng viện quân đến kịp nếu không hoài Châu nguy rồi ".
Trần Thiên Bình lúc này đang cưỡi chiến mã xung quanh hắn toàn quân lính lớp lớp đứng xếp hàng sẵn sàng xung trận. Hắn nhìn về phía thành Hoài Châu quay lại nói với các tướng lĩnh phía sau lưng.
-Đã hơn một giờ công thành rồi, bọn người Tống này thật kiên cường.
Lúc này một tên tướng Đại Việt nói
-Lạc hầu bọn chúng chỉ là đang dãy c·hết mà thôi, thuộc hạ cho rằng không đến nửa tiếng nữa chúng ta sẽ chiếm được tường thành thôi .
Trần Thiên Bình nghe vậy mình cười nói.
-Tăng quân công thành lên. Ta muốn một tiếng nữa phải lấy được thành hoài Châu mà không phải một đoạn thành trì.
-Vâng.
-Lạc hầu có lệnh tăng nhanh tốc độ công thành. Ai lên thành đầu tiên quan lên một cấp bạc thưởng trăm lượng.
-Tiến lên Giết... Giết ... Giết .
-Mau bắn tên đẩy lùi chúng.
-Á.. Á.. phụt .. phụt...
Chiến tranh chính là nhất tướng công thành vạn cốt khô. Một cảnh tượng đẫm máu diễn ra trên thành hoài Châu. Ta đâm ngươi chém máu tươi chảy róc rách. Thi thể quân lính hai bên thì nằm ngổn ngang. Lúc này bỏ mặc sự c·hết chóc đang loan rộng ở tường thành hoài Châu. Sơn trại lương Sơn bạc lúc này đang cãi vã tranh luận không ngừng.
Lý Quỳ đang tức giận phản đối việc Ngô Dụng không xuất binh cứu thành Hoài Châu " Đại ca chúng ta tuy là phỉ nhưng làm sao có thể nhìn đám man ri người Việt đồ sát dân Tống mà không làm gì. "
Ngô Dụng nghe vậy lên tiếng " Lần trứơc chúng ta tưởng chúng là hải tắc nên t·ấn c·ông. Nhưng qua điều tra thì ta biết được lần trước chúng ta đánh không phải là cái gì hải tặc, mà là quân tinh nhuệ của Đại Việt. Lần này chúng lại đến hơn nữa là sáu vạn quân à .Lý Quỳ ngươi nghĩ chúng sẽ giống lần trước không phòng bị chúng ta sao"
Lý Quỳ biết Ngô Dụng nói đúng nhưng hắn vẫn bảo thủ nói rằng " Không đi cứu hoài Châu để dân Tống bị tàn sát. Vậy làm sao xứng với lá cờ vì dân trừ hại của chúng ta. "
Lúc này Quan Thắng đứng ra nói " Đại ca chúng ta chiến đi vì nước mà t·ử t·rận thì đã sao"
Tống Giang nhìn đám huynh đệ mà thở dài. Hắn bản thân là người trung nghĩa lại không hiểu các huynh đệ mình sao. Hắn cũng muốn đánh lắm nhưng thân là người đứng đầu hắn không dám mang mạng sống của mọi người ra đùa rỡn. Nhưng nhìn các huynh đệ hắn lại không kìm nổi ý chí bảo vệ quê hương . Rồi hắn quay đầu nhìn về quân sự Ngô Dụng . Nhận thấy ánh mắt của Tống Giang Ngô Dụng thở dài nói.
- Quân địch chắc chắn sẽ phòng bị chúng ta. Mà từ chỗ chúng ta đi đến cứu viện thành hoài Châu có hai đường, một là đi qua dãy núi đại hắc Sơn. Nơi này núi non hiểm trở dễ mai phục nhưng là là đường ngắn nhất đến thành hoài Châu. Hai là đi qua huyện Trường Hà nơi này đồng bằng đất cứng, dễ dàng hành quân nhưng khoảng cách lại xa hơn so với tuyến đường đi qua đại hắc sơn.
Lý Quỳ nghe thấy Ngô Dụng nói thế thì lập tức gào lên .
- Vậy còn đợi gì nữa, cứu người như c·ứu h·ỏa tất nhiên chúng ta đi qua đại hắc sơn rồi.
Nghe câu nói của Lý Quỳ cả gian phòng yên lặng, có hai phần ba những tướng lĩnh từng làm quan quân ở nước Tống, đều nhìn về hắn như nhìn một thằng ngu. Tống Giang thấy tình cảnh có chút xấu hổ thì lên tiếng
-Ngô Dụng theo ngươi thì chúng ta nên đi lối nào.
Ngô Dụng nhìn Lý Quỳ một chút rồi lắc đầu sau đó trả lời Tống giang.
- Đại hắc sơn ta tuyệt đối không đi được, nơi đó chắc chắc sẽ có quân Đại Việt mai phục để phòng ngừa chúng ta . Theo ta thấy chúng ta nên đi lối huyện Trường Hà nơi này bằng phẳng, dễ đi lại và địa hình này không thể nào dấu quân mai phục được. Nếu quân Đại Việt có mặt tại đây thì chúng ta sẽ phát giác ngay và tránh việc bị tập kích bất ngờ.
Tống Giang nghe Ngô Dụng phân tích như vậy thì lập tức gật đầu nói.
"Tốt đã vậy thì chúng ta xuất quân đánh tan đám man ri đại Việt này. "
Tất cả đầu lĩnh sơn tặc đều cho là phải đang kêu gào đòi đánh. Mà tại đại hắc sơn Trần Tỵ đang ngồi trên một mỏm đá nhìn về phía dưới chân núi nói với mấy tên lạc suất phía sau.
-Các ngươi nghĩ đám phỉ này có dám đi qua đây, để tiếp viện cho thành Hoài Châu không.
-Bẩm lạc tướng bọn phỉ tặc này khá thông minh thuộc hạ cho rằng hắn sẽ không dám đi qua đây. Ngược lại khả năng cao đám này sẽ đi theo lối huyện trường Hà.
Trần Tỵ khi nghe tên thuộc hạ nói vậy thì cười càng tươi hơn. Hắn biết Trần Thiên Bình phái hắn ở đây chỉ là để đề phòng đám phỉ kia không có não sẽ chọn đi lối này. Còn đòn sát thủ là bố chí ở huyện trường Hà. Trần Tỵ khi nghĩ đến cảnh một đám sơn phỉ chỉ có một ít mặc áo giáp cầm v·ũ k·hí đao kiếm c·ướp được từ các thành trấn gặp phải lũ sát thần kia thì sẽ là cảnh tượng gì.
-Đại ca chúng ta đã đi vào huyện trường Hà nơi này quả nhiên một bóng quân địch cũng không có.
Ngô Dụng và Tống Giang nhìn nhau không biết phải nói gì. Lúc này Lư Tuấn Nghĩa một đầu lĩnh của sơn tặc, nhìn ngó về phía các ngôi làng của huyện Trường Hà một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng hắn. Hắn trước kia cũng là một vị tướng xuất sắc của nhà Tống, nhưng bị k·ẻ g·ian hãm hại . Sau đó bị người lương sơn dụ dỗ lôi kéo làm phỉ tặc. Với kinh nghiệm chiến đấu chống quân Đại Liêu nhiều năm bây giờ một cảm giác bất an khi hắn đi vào càng sâu huyện Trường Hà. Loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi một vị tướng quân cảm giác địch quân ở rất gần. Và khi hắn quan sát địa hình huyện Trường Hà thì một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn . Mồ hôi đang từ trán hắn chảy xuống. Hắn vội vàng thúc ngựa chạy về phía Tống Giang hô to.
- Dừng lại mau dừng lại .
Thấy vậy toàn bộ sơn phỉ lập tức dồn gần vào nhau. Từ điều này có thể thấy đám này khá có kỉ luật và kinh nghiệm chiến đấu. Nếu có v·ũ k·hí tốt và được huấn luyện bài bản thì đám này chắc chắn sẽ là một đội quân tinh nhuệ. Tống Giang và Ngô Dụng cũng bị giật mình nhìn về phía lư Tuấn Nghĩa hỏi.
- Lư huynh đệ có chuyện gì vậy.
Lư Tuấn Nghĩa nhìn Tống Giang vội vàng hỏi "trại chủ quân của Đại Việt có kỵ binh không ".
Tống Giang vẫn không hiểu chuyện gì trả lời lư Tuấn nghĩa rằng " Theo như thông tin tìm hiểu được thì quân Đại Việt có mấy nghìn kỵ binh"
Một bên Ngô Dụng khi nghe hai người bọn Tống Giang nói chuyện đột nhiên hắn giật mình . Rồi hắn nhìn ngó địa hình huyện Trường Hà . Rồi lại nhìn chằm chằm Lư Tuấn Nghĩa nhận thấy Ngô Dụng nhìn về phía mình, Lư Tuấn Nghĩa hiểu ý cũng không vòng vo lập tức nói ra.
-Trại chủ nơi này địa hình bằng phẳng, rất thích hợp cho kỵ binh xung phong, mà với mấy vạn quân của chúng ta. Áo giáp trang bị không có mấy, tuyệt đối sẽ bị kỵ binh nghiền c·hết. Theo ta thấy tạm thời chúng ta lập tức lùi lại sau đó cử quân đi do thám tại trong các ngôi làng kia .
Tống Giang nghe Lư Tuấn Nghĩa nói vậy cũng giật mình, hắn lập tức đồng ý và hạ lệnh lùi lại . Nhưng mà lúc này tiếng ầm ầm dần dần xuất hiện trong tai bọn hắn. Một chi đen ngòm kỵ binh đang đi ra từ các thôn trấn của huyện trường Hà ầm ầm lao về phía họ . Nhìn thấy cảnh này Tống Giang sững sờ, phản ứng nhanh nhất là Lư Tuấn Nghĩa. Hắn lập tức hạ lệnh kết đội hình phòng thủ ngay lập tức. Nhưng trong lòng hắn biết rằng đám quân này chỉ là đang tìm một phần sống sót mà thôi .
Đối mặt với kỵ binh xung phong không có trọng bộ binh làm lá chắn, thì chắc chắn sẽ b·ị đ·ánh tan . Mà khi chi kỵ binh đến gần thì Lư Tuấn Nghĩa cảm giác tuyệt vọng lan tràn. Cố giữ tỉnh táo hắn lập tức hét to" là trọng kỵ binh mọi người lập tức tản ra chạy trốn . Vậy mới còn có một tia hi vọng sống sót, ở lại đây kết đội hình chống lại trọng kỵ binh là hoàn toàn tìm c·hết "
Lúc này Trần Dần đang chỉ huy trọng kỵ binh nhìn về phía đám phỉ tặc cười lạnh lùng. Rút theo chiến mâu dẫn đầu lao về phía bọn chúng và hét lên " không lưu một tên nào hết g·iết sạch bọn chúng"
- Giết.. Giết... Giết...
Còn bên phỉ tặc sau khi nghe Lư Tuấn Nghĩa nói vậy .Tống Giang lập tức hạ lệnh" Tất cả chạy không theo đội hình . Mọi người lập tức tản ra mỗi người một hướng"
Nhưng có vẻ như mọi chuyện đã quá muộn trọng kỵ binh do Trần Dần dẫn đầu ầm ầm đâm vào các đội hình của phỉ tặc. Trên một địa hình trống trải, trọng kỵ binh chính là những cỗ xe tăng không thể nào cản phá, kết cục của đám phỉ tặc lương Sơn Bạc này đã định.
0