0
-Thiên Ân đệ gọi ta ở lại đây có việc gì không ?
Sau sau khi bàn bạc xong với các bộ tướng Trần Thiên Ân cho họ ra ngoài . Bây giờ trong phòng thì còn Trần Thiên Bình và Trần Thiên Ân đang bàn bạc với nhau. Sau khi nghe Trần Thiên Bình hỏi Trần Thiên Ân lúc này mới lên tiếng.
-Lần này huynh đánh Hoài Châu đệ hi vọng huynh đừng động vào đám phỉ đó vội.
Trần Thiên Bình nghe vậy lập tức trầm ngâm một lúc, sau đó cười nhìn về phía Trần Thiên Ân hỏi lại.
- Sợ ta không đánh lại được bọn chúng sao.
Trần Thiên Ân nghe vậy cười cợt trả lời .
-Ta đúng là sợ huynh không đánh được bọn chúng làm cho ta phải đi cứu thì khổ.
Trần Thiên Bình nghe vậy thì cười nói rằng
-Nói đi chuyện gì mà khiến ngươi kiêng kỵ chưa muốn động đến chúng.
Trần Thiên Ân nghe vậy cũng thu lại sự cười cợt, nghiêm túc nói.
-Ta vẫn chưa yên tâm về mười vạn quân mới thu người Tống. Tuy rằng tình hình ở đây tạm thời đã được kiểm soát nhưng dù sao chúng ta mới chân ướt chân ráo đến đây. Cho nên việc làm chiến tranh lan rộng là điều ta không muốn thấy lúc này.
Trần Thiên Bình nghe vậy cười nói .
-Ta chỉ huy sáu vạn quân lẽ nào lại không chống được mấy vạn phỉ tặc và một ít xương quân của Tống ở Hoài Châu hay sao.
Trần Thiên Ân nghe vậy cười nói.
-Đám quân lính Hoài Châu không đáng sợ . Đáng sợ là đám phỉ tặc kia kìa. Chúng chính là thổ hoàng đế ở đó chúng đánh giết cướp bóc thậm chí công hãm một số quận huyện nhà Tống . Chúng đã dần dần có xu hướng thành quân tinh nhuệ. Cho nên tạm thời ta chưa muốn động đến chúng. Năm vạn quân mới nhận đi theo huynh đều là tân binh và lại ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng chúng. Cho nên ta mới phải điều một vạn quân lính gốc Đại Việt đi theo huynh để đề phòng bất trắc . Nếu chúng phản thì một vạn quân kia ít nhất có thể mang thi thể huynh về.
Trần Thiên Bình nghe vậy trầm tư suy nghĩ sau đó nhìn Trần Thiên Ân nói rằng.
- Ta thấy đệ thu phục dân chúng của hoan Châu rất tốt tại sao lại sợ chúng phản lại .
Trần Thiên Ân lúc này cười trừ nói.
-Việc đồng hóa một dân tộc cần phải có thời gian và một kế hoạch lâu dài. Hoan Châu hiện giờ là đang bước đầu tiên dân chúng ở đây tin phục chúng ta mà thôi. Nếu muốn họ thật lòng đi theo thì cần phải làm nhiều việc hơn nữa. Tại sao trong suốt mấy nghìn năm lịch sử của cửu Châu, chưa từng có nhiều quốc gia có thể đồng hóa thuộc địa thành công huynh biết tại sao không .
Trần Thiên Bình nói rằng .
- Chẳng phải chúng yêu dân tộc cho nên không muốn phản bội hay sao.
Trần Thiên Ân lúc này cười lạnh nói .
-Đúng nhưng đó chỉ là một lý do mà thôi. Có nhà mới có nước, đạo lý này huynh hiểu không .
Trần Thiên Bình nghe trần Thiên Ân nói vậy không trả lời chỉ nhìn về phía tên em trai. Trần Thiên Ân thấy vậy cười nghiền ngẫm nói tiếp.
-Người dân ở quốc gia nào cũng vậy, họ mong muốn cuộc sống của mình tốt hơn và được đối xử công bằng . Hãy nhìn cách mà người cửu Châu khi tấn công các nước nhỏ để biến họ thành thuộc địa. Bọn chúng miệt thị và gọi người dân nước nhỏ bằng hai tiếng man ri . Bọn chúng còn có câu nói rằng" không phải tộc ta ắc có lòng khác ". Đây chính là sự phân biệt về chủng tộc . Chúng miệt thị các dân tộc khác và tự coi chúng là chủng tộc cao quý. Và coi người dân các nước bị chúng chiến đóng chỉ là một nơi bóc lột thu lấy tiền tài . Việc này đã kiến mâu thuẫn của hai bên đẩy lên cao và dễ dàng sảy ra sung đột. Thứ hai là do các thế lực địa phương bị ảnh hưởng do thay đổi kẻ cầm quyền làm lợi ích của chúng bị ảnh hưởng. Nên chúng không ngừng quấy động để cổ vũ tinh thần phản kháng của dân thường. Vì hai điều này mới khiến tình hình của thuộc địa trở nên càng gay gắt và khó lòng kiểm soát .
Trần Thiên Ân biết về việc này nên hắn tiến hành đối xử bình đẳng với dân chúng ở đây. Tập trung phát triển kinh tế, tôn trọng bản sắc các dân tộc tại vùng chiếm đóng . Quan trọng nhất hắn giết tất cả lực lượng phản đối chính là các thế gia và địa chủ tại hoan châu . Hắn cho rằng chỉ có duy nhất lực lượng này sẽ phản đối hắn khi hắn cai trị ở đây . Hắn giữ lại thương nhân không phải vì lòng nhân từ mà là hắn cần có một lực lượng kinh thương để phát triển vùng này. Hắn tin tưởng rằng một người đang sống trong nhung lụa sẽ không thể nào vì một chuyện vớ vẩn mà cầm dao giết người khác . Nhưng nếu có kẻ muốn cướp cuộc sống tốt đẹp của họ thì những người này mới phải kháng mà thôi.
Cho nên Trần Thiên Ân cho rằng chỉ cần để kinh tế của hoan Châu phát triển. Dân chúng sống thật tốt thì họ sẽ không bao giờ làm phản hắn. Ngược lại nếu quân Tống đến đây tuyên truyền kích động dân chúng chống lại hắn. Thì hắn chả cần phải làm gì nhiều, chỉ cần đứng ra nói với dân chúng một điều rằng" cuộc sống của các ngươi dưới thời của ta và nhà Tống ai tốt hơn "Trần Thiên Ân tin chắc rằng dân chúng sẽ có đánh giá và họ sẽ đi theo hắn thôi.
Trong lòng Trần Thiên Ân thật không hiểu nhiều kẻ xuyên không nắm giữ mọi tiềm lực chiến tranh, kinh tế, chính trị ổn định và phát triển so với các kẻ thù. Nhưng lại có tư tưởng là nước mình ít người nên không thể đồng hóa kẻ khác và sợ kẻ khác đồng hóa lại. Không cùng người dân nước khác cùng phát triển. Và đưa ra tư tưởng hoa hậu thân thiện muốn cùng sống hòa bình và lấy kinh tế để lôi kéo kẻ thù đi theo mình.
Trần Thiên Ân cho rằng đây là một tư tương ngu ngốc, khi mà chỉ muốn người dân nước mình trở nên cao quý hơn người khác. Tại sao không tiến hành tấn công sát nhập các nước và tạo thành một đế quốc hùng mạnh, thay vì chỉ dựa vào kinh tế để lôi kéo mà không có quyền bắt buộc kẻ khác phải nghe theo mình. Tại sao một người hiện đại được giáo dục với tư tưởng " Tự do -bình đẳng -bác ái" . Được các trường học dậy rằng "phải tôn trọng mọi dân tộc trên thế giới " lại có ý nghĩ chỉ có dân tộc mình phát triển và lợi dụng các dân tộc kém hiểu biết làm việc cho mình. Nếu dân chí các quốc gia khác dần tăng lên Trần Thiên Ân tin tưởng dân chúng các nước khi hiểu về việc này thì họ sẽ phản kháng .
Trần Thiên Ân khi đến dị giới này, hắn không chỉ muốn cho dân chúng Đại Việt được sống tốt hơn, mà còn muốn các vùng đất do hắn chiếm đóng sau này cũng như vậy, được sống tốt được no bụng, trẻ em được đến trường, phụ nữ được tôn trọng . Cho nên hắn không giống những kẻ xuyên khác. Hắn muốn sát nhập các quốc gia, đưa các tư tưởng mà hắn cho là tốt cho mọi người ở đây biết được. Hắn tôn trọng các tục lệ tốt của mọi dân tộc. Hắn muốn tạo ra một đế chế đa dạng màu sắc. Nơi mà mọi người được tôn trọng, không phân biệt anh là người nước nào, anh là màu da gì. Và hắn cũng không ngu ngốc hắn biết một đất nước cần gì.
Tiếng nói chung, chữ viết, biểu tượng đất nước.
Trần Thiên Ân thiên vị dân tộc Đại Việt đã sinh ra hắn, nên đất nước mà hắn xây dựng tiếng toàn dân sẽ lấy tiếng Việt, biểu tượng đất nước sẽ lấy biểu tượng của đại Việt làm chính thể biểu tượng các dân tộc khác làm phụ.
Trần Thiên Bình khi nghe em trai phân tích thì hắn không hiểu lắm về xác nhập dân tộc. Nhưng hắn lại hiểu một ý khác của trần Thiên Ân về quân sự. Sau đó hỏi trần Thiên Ân.
-Ý của đệ là chúng ta chỉ chiếm đóng Hoài Châu, đánh tan đám quân Tống ở đây và cố gắng giữ gìn tình hình ổn định ở đây. Để cho đệ yên tâm về hậu phương chuyên tâm đánh thành Tương Dương đúng không.
Trần Thiên Ân nghe vậy nhìn về phía Trần Thiên Bình nở một nụ cười. Cũng không nói gì nhiều chỉ gật đầu đồng ý .Hắn nói tiếp
- Hoài Châu chúng ta chiếm được huynh phải an ổn tình hình tại đây . Nhưng tạm thời chưa thực hiện theo cách của đệ ở hoan Châu. Ở đó huynh không có đủ quân để tiến hành một cuộc thanh trừng đẫm máu như ở hoan châu. Hãy đợi đệ đánh Tương Dương song. Lúc đó chúng ta mới diệt phỉ tặc và tiện thể dẹp luôn các thế lực chống đối tại hai thành này. Tạo một bước đệm chuyển biến nơi này sẽ chính thức trở thành của chúng ta.
Trần Thiên Bình nghe vậy thì mỉm cười chỉ gật đầu sau đó đứng dậy rời đi .Trần Thiên Ân nhìn Trần Thiên Bình rời đi nở một nụ cười rồi nói thầm trong miệng "đường đi còn dài có lẽ bản thân mình đang quá vội vã".