Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6


Kỳ Văn ngồi ở trung tâm, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp xa lạ.

Mỗi ngày, Ninh Chu Ngôn đều đóng vai một chàng trai ngại ngùng trước mặt tôi.

Còn tôi, mỗi ngày đều diễn cảnh yêu thương anh hết mực.

Tôi nghe thấy tiếng Ninh Chu Ngôn bật cười khẽ, sau đó chậm rãi buông tôi ra: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chưa từng tặng ai."

"Ừm, cũng tạm được."

Trên mặt Ninh Chu Ngôn tràn đầy niềm vui, nhưng sâu trong đôi mắt đẹp đó lại chẳng hề có chút thích thú hay hạnh phúc nào cả.

Chương 6: Chương 6 (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi tôi đem thuốc đến cho anh lúc bị bệnh, anh sẽ cụp mắt than đắng quá.

Nhưng thực chất trong mắt chẳng hề có lấy một tia cảm xúc.

Anh cũng đang diễn.

Nhưng thật ra, đôi mắt ấy chẳng có chút gợn sóng nào.

"A Lâm, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy."

Tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ của anh bây giờ, nhẹ giọng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ninh Chu Ngôn hơi cúi người xuống:

Cứ như một cặp lừa đảo, một cặp diễn viên hoàn hảo.

"Úc Lâm, em vẫn nhớ đây chỉ là một trò chơi đúng không?"

"Thái độ của Ninh Chu Ngôn đối với em rất khác biệt."

Ninh Chu Ngôn thấy tôi đã nhớ ra, khóe môi khẽ nhếch lên:

Tôi nhìn nụ cười trên mặt anh, giả vờ nghi hoặc:

"A Lâm, em thích anh, anh rất vui đấy."

"Em và Ninh Chu Ngôn sao rồi?"

Kỳ Văn tìm tôi.

"Em không nhớ à? Trước đây em đã cứu anh, khi đó anh gần như hấp hối nằm trong con hẻm, chính em đã giúp anh liên lạc với người khác."

Thấy tôi đến, hắn hờ hững cong ngón tay gọi tôi lại gần.

"Vậy sao? Thế thì tốt quá rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Phải, nên từ lúc đó anh đã ghi nhớ em rồi, luôn muốn gặp lại em lần nữa."

Cuối cùng cũng nhớ ra cảnh tượng đó, chỉ là lúc ấy tóc của Ninh Chu Ngôn che gần hết mắt, trên mặt đầy vết thương.

Chờ đến thời điểm thích hợp rồi rời đi là được.

Nếu không phải từ nhỏ đã quen với những trận đòn roi, học được cách quan sát sắc mặt người khác—

12.

Ngay khi tôi nghĩ rằng nhiệm vụ đang tiến triển thuận lợi—

Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Thôi kệ, vì cái gì cũng chẳng liên quan đến tôi.

Khi tôi đưa bánh quy cho anh, anh sẽ cười, từ từ ăn từng miếng, tỏ ra vô cùng trân quý.

"Vậy nên lúc nãy em tỏ tình với anh, anh rất vui."

Tôi vì tiền, còn anh ấy, vì điều gì đây? (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi chỉ cần diễn tốt vở kịch này.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Có lẽ tôi cũng đã bị lừa.

Trong phòng bao tràn ngập tiếng cười đùa của đám công tử nhà giàu.

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn.

Trong lúc đó, có người lần đầu gặp tôi đưa rượu cho tới nhưng bị Kỳ Văn ngăn lại.

"Vui? Vì sao vậy?"

Tôi mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại dâng lên từng cơn lạnh buốt.

Giọng nói của Ninh Chu Ngôn vang lên bên tai.

Ngón tay Kỳ Văn đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ xuống:

Tôi nở nụ cười ngoan ngoãn, nói dối một cách khéo léo:

"Hóa ra là anh à."

Kỳ Văn không biết đã đứng đó từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm vào tôi và Ninh Chu Ngôn đang ôm nhau.

Kỳ Văn đưa cho tôi một ly nước ép, giọng điệu có chút khó hiểu.

11.

Khi tôi còn đang sững sờ, một đôi tay bỗng giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi, áp vào lồng n.g.ự.c trước mặt.

Tôi rũ mắt, đáp khẽ:

Dần dần, trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn giữa tôi và Ninh Chu Ngôn.

Lúc đó trời còn tối, ánh đèn thì mờ nhạt nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt anh.

Quay đầu nhìn lại—

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6