Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Nhĩ Đông Trần
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Chương 7
Áo khoác bị ném xuống hồ bơi, chỉ còn lại một chiếc áo dài tay màu trắng, trên trán và khóe môi còn vương vết thương.
"Sao không nghe điện thoại?"
Tôi bước đến trước mặt anh ấy.
Chẳng biết là vì đang diễn hay vì thật sự không đành lòng, tôi lại nảy sinh ý định nhảy xuống nhặt dây chuyền giúp anh.
"Em không yên tâm nên qua đây xem."
Ninh Chu Ngôn nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cơ hội thể hiện của em đến rồi."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi lắc đầu, không muốn để ý đến cảm xúc trong lòng nữa, sau đó lao thẳng xuống nước.
Tôi thuận miệng bịa ra một cái cớ.
"Úc Lâm, em có vẻ rất để tâm đến cậu ta nhỉ?"
Sau khi kiên nhẫn giải thích, Kỳ Văn mới cúp máy.
13.
Rất nhanh sau đó, tôi đã biết cái gọi là "giúp đỡ" trong miệng Kỳ Văn là gì.
Hắn đưa tay vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng nói:
"Em đến đây làm gì?"
Vừa hỏi xong tôi đã hối hận ngay lập tức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi siết chặt ly nước ép, kéo ra một nụ cười:
Nhưng vẫn không kìm được lòng mà cởi áo khoác, khoác lên người Ninh Chu Ngôn.
"Diễn cho tốt, tôi sẽ giúp em."
Tôi thở dài.
Không biết tâm trạng hắn lại tồi tệ vì điều gì nữa, rõ ràng tôi đang làm đúng theo yêu cầu của hắn.
"Sợi dây chuyền của anh đâu? Trước đây lúc nào cũng thấy anh đeo mà."
Trông anh giống như một bức tượng đá đầy vết nứt, không còn chút linh hồn.
Tôi lắc mạnh đầu, cố gắng khiến mình tỉnh táo hơn:
Tôi đang định mở miệng giải thích thì nghe hắn cười khẽ, nói:
"Sau khi trò chơi kết thúc, em phải quay về bên tôi, biết chưa?"
Có lẽ cũng là do đầu óc đang bị sốt đến mơ màng rồi.
Hôm ấy tôi bị sốt cao, xin nghỉ ở nhà ngủ cả ngày rồi nhận được cuộc gọi từ Kỳ Văn.
"Biết rồi."
Kỳ Văn mỉm cười nhìn tôi, chậm rãi nói:
Khoảnh khắc ấy, tôi thoáng thấy trong mắt anh có một tia sáng nhỏ vụt qua rồi biến mất.
"Là anh sai người làm?"
Giữa làn khói mờ mịt, khuôn mặt ngông cuồng của Kỳ Văn phủ một tầng u ám.
"À phải rồi, có thêm một thông tin nữa, Ninh Chu Ngôn sợ nước, sợi dây chuyền mẹ anh ta để lại đã bị người ta ném xuống hồ bơi rồi."
Câu trả lời của tôi có vẻ khiến Kỳ Văn rất hài lòng.
"Em về trường lấy bài tập, không thấy anh đâu, hỏi người khác thì họ bảo anh cùng vài người đi về phía bể bơi."
Tôi nhớ lại những gì Kỳ Văn đã nói qua điện thoại—
Ánh mắt của Ninh Chu Ngôn dừng lại trên mặt nước, không lên tiếng.
Tôi cau mày, có chút chán ghét sự thất thường của Kỳ Văn, chẳng biết hắn lại lên cơn gì nữa.
Bể bơi sau giờ tan học im ắng đến mức chỉ còn tiếng bước chân của tôi vọng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cơn gió lạnh lùa vào cổ áo tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi kéo chặt áo khoác, đầu óc choáng váng bước đến bể bơi của trường.
Tôi cởi giày, giơ tay làm vài động tác giãn cơ đơn giản, rồi ra vẻ vô tình chỉ vào cổ anh:
Quả nhiên, nhịp thở của Kỳ Văn chậm lại đôi chút.
Tôi chỉ vào chiếc áo khoác trôi lềnh bềnh trong nước, giả vờ như không biết gì, hỏi:
"Không phải, tôi chỉ bảo người theo dõi anh ta thôi, tình cờ phát hiện ra chuyện này."
"Ngoài áo khoác ra, anh còn làm mất thứ gì khác không?"
Anh nhìn tôi thật lâu rồi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tôi chỉ có thể bất lực gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi nhìn thấy Ninh Chu Ngôn ngồi trên băng ghế dài, lặng lẽ dõi theo mặt nước.
Sợi dây chuyền đó là kỷ vật mẹ anh để lại, là món đồ chưa từng rời khỏi người anh ấy.
Ninh Chu Ngôn ngẩng đầu nhìn tôi.
"Úc Lâm, bây giờ đến bể bơi đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.