Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Nhĩ Đông Trần
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Chương 8
Không biết bao lâu trôi qua, khi sức lực sắp cạn kiệt, cuối cùng tôi cũng tìm thấy sợi dây chuyền ở góc đáy bể.
"Sao vậy? Xót à?"
Tôi cảm nhận được tay áo của mình bị vén lên.
Hàng mi tôi khẽ run.
Nước trong bể lạnh thấu xương, nhưng hơi thở tôi phả ra lại nóng như thiêu đốt.
"A Lâm, sao trên người em nhiều vết thương vậy?"
…..
Ninh Chu Ngôn nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm đến mức tôi không thể phân biệt được anh đang nói thật hay nói dối.
Trên trán bỗng nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp.
Không giả vờ được nữa.
Ngay khi tôi sắp mất đi ý thức, có người nhảy xuống siết chặt lấy tôi, bơi về phía ánh sáng.
Quả nhiên, nhìn thế nào đi nữa, Ninh Chu Ngôn cũng không phải kiểu người dễ bắt nạt, càng không phải kẻ si tình ngây thơ.
"Bôi rồi."
"...Ừ, là tôi bảo vệ sĩ không xuất hiện."
Chưa kịp nghĩ nhiều, tôi đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Nước từng chút, từng chút một tràn vào khoang mũi.
14.
Có lẽ ngay từ đầu anh ấy đã biết tôi là do Kỳ Văn sắp xếp, cố ý tiếp cận.
"Đau không? Đã bôi thuốc chưa?"
Tôi đưa tay chỉ vào vết thương trên mặt anh, nhân cơ hội chuyển chủ đề:
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Giống như cách em vừa xót anh vậy."
"Cậu tìm đám người đó, dùng chút thủ đoạn khiến chúng đổ chuyện này lên đầu Kỳ Văn đi."
Bệnh viện quá mức yên tĩnh, dù giọng của Ninh Chu Ngôn không lớn tôi vẫn có thể nghe rõ từng chữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi mở mắt ra giữa những tiếng nói đứt quãng ngoài cửa.
Tôi kín đáo rút tay về giấu vào trong chăn, nở một nụ cười:
"Có thể không biết thân phận của tôi, thấy chướng mắt mà thôi."
Nhớ lại lần đầu tiên tôi đưa thư tình cho anh.
"Úc Lâm, lên đây ngay!"
Vậy tại sao anh vẫn nhảy xuống?
Còn run rẩy đến mức này… (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi nghe thấy Ninh Chu Ngôn gọi tên mình.
"Lúc bác sĩ thay đồ cho em còn bị dọa sợ."
Những đầu ngón tay lành lạnh chạm vào từng vết thương cũ mới đan xen trên da thịt.
Cơ thể người đó đang run rẩy.
15.
Anh rũ mi, giọng nói trầm thấp:
Ninh Chu Ngôn nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm áp:
Mở mắt ra.
Tôi nhớ rõ Kỳ Văn từng nói—Ninh Chu Ngôn sợ nước cơ mà?
"Cuối cùng cũng hạ sốt rồi."
"Ừ, xót."
Thay vào đó, một nghi vấn chợt nảy lên trong đầu.
Giọng của Ninh Chu Ngôn sắc lạnh hơn một chút.
Tôi không kịp suy nghĩ xem anh đang nói gì.
"Vết thương này còn phải giữ vài ngày nữa, để về nhà cũ ăn cơm cho ông già xem."
Kèm theo tiếng thì thầm nhẹ nhàng của Ninh Chu Ngôn, cảm giác ấm áp kia cũng nhanh chóng biến mất.
Tôi chợt có cảm giác bể bơi này quá rộng lớn, như thể tìm thế nào cũng không tìm hết được.
Ninh Chu Ngôn diễn trò cùng tôi, chỉ là thấy thú vị, hay còn có mục đích nào khác?
Ninh Chu Ngôn thấy tôi tỉnh lại, nhưng không thu tay về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoảnh khắc nhặt lên, tôi cảm giác cơ thể mình cũng đang mất kiểm soát mà chìm xuống.
Trong cơn mơ hồ, giọng nói đầy ẩn ý của Ninh Chu Ngôn vang lên đứt quãng.
"Mấy kẻ đó chắc không phải do Kỳ Văn sai khiến đâu, chuyện tôi về nhà họ Kỳ còn chưa công khai."
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Tất cả sự yếu đuối đều có mục đích, có kế hoạch.
Nghe có vẻ hơi lo lắng, khác hẳn với vẻ ngoài giả vờ trước đây.
Chương 8: Chương 8 (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trước đây Kỳ Văn xúi bố tôi đuổi tôi đi không phải cũng giở trò giá họa hay sao? Coi như lần này trả lại cậu ta một chút."
Còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, cánh cửa đã bị đẩy ra, tôi vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.