Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10


Nhữngngườikháclậptứccâmnhưhến,nhanhchânnhanhtaymangquầnáovà đạo cụ đi tới nơi chụp hình.

Khương Dư Dạng biết trong ngành các cô rất dễ tiếp xúc với đủ các kiểu nghệ sĩnổitiếng,ngườikhôngkiêucănglàmgiánhưLụcTriềuDãthựcsựrấthiếm thấy.

ThẩmDựcnghiếnchặthàm,ánhmắtmangchútgiễucợt:"KhươngDưDạng, còn chưa rời khỏi tôi mà em đã vội vàng tìm thằng đàn ông khác đến vậy à?"

NgườicóhậuthuẫnvữngvàngnhưdìLụccóthểdễdàngkhiếnngườikhácmất việc chỉ bằng một câu nói.

Dứtlời,côbịanhkéovàolòng,côcảmnhậnđượctốinayanhquảthựcđãcực kỳ mệt mỏi.

Chủđềcủabuổichụpảnhngoạicảnhlầnnàylà"Đầuphốgiữahạ",rấtphùhợp với khí chất tự do, tuỳ hứng của Lục Triều Dã.

Cửakínhhạxuốngmộtnửa,giónóngphảvàoxe,trongxevừatốitămvừayên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đôi bên.

Thường thì đồng hồ sinh học của Thẩm Dực cực kỳ chuẩn, khả năng tự chủ kinhngười,dùbuổitốianhcóngủmuộnthếnàođinữa,hômsauluôncóthể thức dậy đúng giờ.

Vàolầngặpđầutiênthuởthiếuthời,côchỉbiếtcẩnthậnphụctùng,đóngmột vai diễn ngoan ngoãn nghe lời.

Họ cùng ở trong một căn phòng, nhưng lại ngồi ở hai bên đầu ghế sô pha.

TừkhitớiThủđôhọcđạihọc,KhươngDưDạngđãýthứcđượcvạchxuấtphát củamỗingườichốnphồnhoađôthịnàykhônggiốngnhau.Côđãkhôngcònlà côcongáirượulúcnàocũngcóthểlàmnũngvớimẹnữa,màbuộcphảitrởnên mạnh mẽ hơn.

Nhưngsángnaylạilàmộtngoạilệ,thậmchílúcKhươngDưDạngtỉnhgiấc, anh vẫn đang ngủ rất say.

Cóđiềusựyếumềmđầytỉnhtáotronganhhệtnhưlưỡidaosắcbénđâmthẳng vào trái tim cô.

Hồi còn nhỏ, lúc trời vào giữa hè, cô sẽ nhảy thẳng xuống hồ sen bơi vài vòng, giảinhiệtcựcnhanh.Nhưngbâygiờcôchỉcóthểđứngimmộtchỗ,đôichânđã hơi tê, những phần da lộ ra ngoài cũng ửng đỏ khi tiếp xúc với cái nắng gắt.

Ngườiđànôngnhíumày,cằmhơinhếchlên,tưthếngủcũngvôcùngngay ngắn, không uốn éo loạn xạ như bánh quẩy giống cô.

CậuthanhniêndừngbướctrướcmặtKhươngDưDạng,đưacốcnướcmớicòn nguyên bọc cho cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đồngnghiệpgọicôxuốnglầuăncơm,côcấttiếngtrảlờirồitừchốikhéo,sau đó ăn hai lát bánh mì lót dạ, cũng coi như đủ no.

KhươngDưDạngùùcạccạcbịanhlôilênxe,ThẩmDựcdựalạigần,thắtdây an toàn cho cô.

Cáchđókhôngxa,vàingườitrongtoàtạpchíkhôngưagìKhươngDưDạng đang đứng dưới bóng râm, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cô.

KhươngDưDạngcònđangbậnquaycuồng,côchỉmuốnbiếnthànhconquay chạy nhanh tới khắp nơi để điều chỉnh tiến độ giữa các nhóm.

"ChẳngphảiKhươngDưDạngchịutráchnhiệmliênlạcvớiLụcTriềuDãsao? Lần trước cô ta nịnh nọt chẳng biết xấu hổ là gì lấy lòng bà cô Lục kia, cứ tưởng cô ta đã thu phục được người ta rồi cơ. Kết quả người ta chẳng thèm coi cô ta ra gì..."

"BàcôLụcnàyquáđángquáđimất,đợilátnữahọtới,đổilạiđểhọphơith*n d*** cái nắng 40 độ này một tiếng đồng hồ xem sao."

Hàng đèn ven đường tựa như những chú thiên nga trắng, đứng thẳng hai bênphốxá,ánhsángvàbóngtốiđanxen,lướtquagócmặtnghiêngtuấntúcủaanh.

Côgáinóixấucônhiềunhấttrợnmắtđápvớivẻcứnhưbànộingườita:"Ai muốn đi xem thì cứ đi, hôm nay có chụp được không còn chẳng biết đây. Lỡ may không chụp được thì làm mất hết cả thời gian của mọi người."

Côgiảvờnhắmmắtnghỉngơisuốtdọcđường,khôngmuốndínhdángquá nhiều tới cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ.

Phảicốgắngnắmbắtnhữngcơhộihiếmhoi,vìrấtnhiềuthứmộtkhiđãvuột khỏi tầm tay thì sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

LụcTriềuDãmởcửaxe,máitócđenươnướt,hàngmàyhơinhếch,mímắtcực sâu, thoạt trông vừa cá tính vừa bất cần đời.

Cũngcónghĩalà,rấtcóthểcảnhtượngcôtạmbiệtLụcTriềuDãvừarồiđãbị anh thấy hết.

Lúchọnóichuyện,dìLụcmớithongthảtớinơi,tháokínhrâmxuống,khẽvỗ vai Khương Dư Dạng: "Biên tập Khương, chúng ta có thể bắt đầu chụp hình rồi."

Thậtracũngchẳngphảilòngcôkhôngvướngbụitrần,màbởicôđãtừnggặp đượcngườitốtnhất,nênnhữngngườikhácvớicôchỉnhưhạtcáttrongvũtrụ bao la này thôi.

Khương Dư Dạng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong xe bảo mẫu của Lục TriềuDã,cậuthanhniênđeomộtbêntainghe,dâytainghemàutrắngbêntai còn lại rơi xuống mu bàn tay cô.

KhươngDưDạngsửngsốt,giọnglạnhnhưnước:"Hồichiềuemkhôngkiểm tra điện thoại."

Cóngườikhuyêncan:"Côbớtnóivàicâuđi,DưDạngbậnsuốttừđầutớigiờ, chẳng may bị say nắng thôi, ở đâu ra chuyện cố ý làm thế?"

Tronglúcấy,LụcTriềuDãgọimộtcuộcđiệnthoại,nóimuốntừchốithamgia show giải trí nào đó để ra nước ngoài du học một năm.

Côbúimáitócdàilên,kẹpchiếckẹptócđínhđábêntrêntaitrái,khônghềsến sẩm, thoạt trông cô cực kỳ tươi tắn trẻ trung.

KhibìatạpchítêntuổihàngđầunhưICONtiếpxúcvớicácnghệsĩnổitiếng, thái độ tốt nhất nên giống như Khương Dư Dạng, không đến mức đắc tội với đối phương, mà vẫn đảm bảo được nguyên tắc và giới hạn của bên mình.

Coinhưlàcáiômchânthànhcuốicùngdànhtặngchàngtraicôtừngyêunhất trên đời này đi!

MaymàLụcTriềuDãnhanhtayđỡlấycô,cậuấybếbổngKhươngDưDạng tạm thời bất tỉnh lên trước mặt tất cả nhân viên, sau đó rảo bước đưa cô vào trong xe hạ nhiệt.

TớiphốTrườngAn,ngườixequalạinhưnước,LụcTriềuDãbảotàixếđỗxeở một nơi gần đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

"LụcTriềuDã cũngkhálịch sựlễ phép,saolại cóngườidì nhưvậy chứ?"

"Chị tỉnh rồi."

Một đêm không mộng mị.

Khương Dư Dạng nói cảm ơn, bỗng dưng đầu óc choáng váng, nhịp tim đập dồn,châncômềmnhũntớimứcgầnnhưkhôngđứngvững,taiùđinhưbịtrút cả đống nước biển vào.

"ChịcũngđừnggọiemlàcậuLục,nghekìlạlắm."Cậuấytháotainghetrêntai xuống, ánh mắt sâu thẳm: "Gọi em Lục Triều Dã là được."

KhươngDưDạngquảthựcđãngheléncuộcđiệnthoạinày,nhưngsaukhibiết chuyện cô vẫn cực kì kinh ngạc. Đối với một nghệ sĩ đang trên đà hot như cậu ấy thì việc đóng thêm phim và tham gia các show giải trí để thu hút nhiều fan hâm mộ hơn chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, nhưng cậu ấy lại vô cùng khiêm tốn, chẳng chút do dự lựa chọn tiếp tục con đường học âm nhạc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cômỉmcườinói:"Cảmơncậu,LụcTriềuDã,đãlàmphiềncậurồi.Côngtytôi vẫn còn việc phải làm, không trì hoãn thêm được, hôm khác tôi cảm ơn cậu sau nhé?"

KhươngDưDạngđóngcửaxe,nụcườingọtngàovẫnđangtrênmôi,nhưngkhi xoay người lại, cô bắt gặp một người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm.

Có tiến có lùi, ứng xử cực kỳ khéo léo. (đọc tại Qidian-VP.com)

KhươngDưDạnggiơcuốntạpchímẫulênchenắng,đôimắthạnhhơinheolại, trên chóp mũi và xương quai xanh lấm tấm những giọt mồ hôi.

Ánhmắtcôvẫnhơimơmàng,nhưngđườngnétgươngmặtcủacậuthanhniên rấtrõràng,côcũngcóthểngheđượcsựquantâmkhigiọngnóitrongtrẻomát lạnh của cậu ấy vang lên.

"Phầnđạocụvẫncầnngườiquađókiểmtra."KhươngDưDạngbìnhtĩnhlên tiếng giao việc.

CổhọngKhươngDưDạngkhôkhốcnhưsắpbốckhói,cốnhịnkhóchịunói: "LụcTriềuDãsẽtới,bâygiờđiềuchúngtacầnlàmlàhoànthànhnhữngviệc trước mắt."

Chương 10

"Ngạiquá,cậuLục."KhươngDưDạngcảmthấyngạicựckỳ,chỉcóthểnói tiếng cảm ơn đầy khách sáo.

"Bôithuốcxongrồithìanhbuôngemrađi."KhươngDưDạnglạnhlùngnói, còn cố ý kéo xa khoảng cách giữa họ.

"Ainóikhôngchụpđượcthìsaunàykhỏicầnthamgiavàocôngtácchụphình nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói xong, chiếc Maybach phóng nhanh về phía đường vành đai 3.

"Lên xe." Anh cắn điếu thuốc, không để cô có thêm phản ứng nào khác.

LụcTriềuDã:"Vậyemđưachịvềcôngtynhé?Ởđâyxaxôiquá,cũngkhông tiện đặt xe."

Suyđitínhlại,khôngcòncáchnàotốthơn,KhươngDưDạnggậtđầu,ánhmắt ngập vẻ cảm kích từ tận tấm lòng.

Hồi lên đại học, Khương Dư Dạng học được cách ăn diện trang điểm, mặt mộc cô vốn đã xinh, trang điểm lên trông càng tuyệt trần, cứ vài bữa lại có anh chàng nào đấy tỏ tình với cô bằng các cách khác nhau. Nhưng bạn cùng phòng nóicôsốnghệtnhưmộtvịBồTát,thanhtâmquảdục,cònchẳngthèmliếcmắt nhìn đám con trai rung động vì mình một cái.

Cô mím mím cánh môi để chúng đỡ khô hơn.

ThẩmDựctrầmngâm,đoạnanhxoaxoasốngmũi,nói:"Đểtôiômemmột cái."

CôgáichâmchọcKhươngDưDạnglúctrướctrôngvậycàngthấytức,nóimột cách ác độc: "Khương Dư Dạng cố ý làm vậy nhỉ? Cố tình ngất trước mặt Lục TriềuDãđểđượccậuấybếlên.Nếuđưaảnhlênmạngthìfansbạngáicủacậu ấy chắc chắn sẽ ganh ghét lắm cho xem."

Khương Dư Dạng tới ICON từ sớm, chuẩn bị phân công nhiệm vụ cho việc bố trí buổi chụp hình ngoại cảnh của Lục Triều Dã hôm nay. Lúc uống cà phê, cô lướtthấytindotrangofficalcủabệnhviệnĐôngYđăngtảibènlậptứctắtmàn hình đi.

Có điều nhân viên trong toà tạp chí chịu trách nhiệm chụp ngoại cảnh của Lục TriềuDãlầnnàyđềurấtvấtvả,phảiquaychụpngoàitrờidướicáinónggần40 độ, nom ai nấy đều như cọng cỏ bị phơi khô quắt.

Điềucàngkhiếnmọingườikhólòngchấpnhậnhơnlàđãđếngiờhẹnrồimàhọ còn phải đợi dì Lục đưa Lục Triều Dã tới như đang chờ hầu tổ tông.

Vàogiờgiảilaogiữabuổi,dìLụctựmangtheovàichiếcôchenắng,đểLục Triều Dã lên xe nghỉ ngơi.

Nhưngchẳngaicóthểsốngmãitrongquákhứđược,đãtớilúccônênnóilờitừ biệt với quá khứ của bản thân rồi.

LúcởtrênxeLụcTriềuDã,côkhôngmởđiệnthoạiraxem,bâygiờlấyramới thấy tất cả các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trong điện thoại đều là của Thẩm Dực. Khi cô ngất đi vì cơn say nắng, anh dường như cũng đang phải chịu đựng sự giày vò nào đó.

ThẩmDựcdựavàochiếcMaybach,búngtaybắntànthuốcxuống,đôimắtsâu thẳm khoá chặt lấy cô.

Anh chẳng nói chẳng rằng, trông có vẻ cô đơn tịch mịch vô cùng.

"Khôngsaođâuchịà."Cậuthanhniêntrongcuộcsốngđờithườngcựckỳhoà nhã lễ phép, khác hẳn với vẻ cuồng nhiệt hoang dã trên sân khấu.

Miệnglưỡithếgianđángsợvôcùng,nhưngtrướckhitrởnênđủmạnhmẽ,cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhẫn nhịn.

ThấyKhươngDưDạngđitới,mấyngườiđangkêucaphànnànmớidừnglại, họ biết cô là "tâm phúc" bên cạnh Klaire, ngoài mặt họ không dám có ý kiến, nhưng ai biết họ có bàn ra nói vào sau lưng cô hay không chứ?

NếuthậtsựmuốnbuôngbỏThẩmDực,thứcôphảivứtbỏkhôngchỉlàmiếng thịt nơi đầu quả tim, mà là cả bảy năm đằng đắng dõi theo bóng hình anh.

NhưnghàoquangcủaThẩmDựcquámứcchóimắt,suốtbảynămqua,tênanh trở thành nét bút rực rỡ và sâu sắc nhất trong thanh xuân của cô.

ThẩmDựcnémtămbôngvàothùngrác,xemxétvếtthươnglầnnữa,maymà không quá sâu, chưa tới mức để lại sẹo trên làn da trắng như ngọc của cô.

Còn chưa tới buổi trưa mà trời đã nóng như cái lồng hấp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10