Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
nhạc đệm không đáng nhắc tới.
Cô muốn quay người đi luôn, nhưng phát hiện mình không nỡ làm vậy, điều ông cụ Thẩm quan tâm nhất chính là gia đình hoà thuận. Nếu ông ấy thấy cô và ThẩmDựcbấthoà,chắcchắnsẽhỏirõngọnngành,tớilúcđórấtcóthểchuyện giữa họ sẽ không giấu được nữa.
Cô ngước mắt lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt anh, Thẩm Dực trắng trợn ngắm nhìn vòng eo con kiến của cô, h*m m**n chinh phục trong anh lúc nào cũng dễ dàngbịkhơidậymỗilầngiữlấyvòngeoấy.Nếuvỗbéothêmthìđầyđặncũng có ưu điểm của đầy đặn đấy.
Dướimáihiêntrongdinhthựnuôimộtconvẹt,nóthấyngườilàchào"anhđẹp trai", "chị xinh gái", líu lo không ngừng, cực kỳ náo nhiệt.
Mồcôichamẹ,khôngchốnnươngtựa,mấynămnayđềuphảidựadẫmvào ngườikhác,dùcôvàThẩmDựccóthậtsựởbênnhauđinữa,aisẽchorằng Thẩm Dực nghiêm túc?!
KhươngDưDạnggiãygiụanhưnglạibịanhgiữchặthơn,ThẩmDựcnóivới vẻ suồng sã: "Yên tâm, họ không thấy đâu."
"Suyt, bọn họ vẫn còn ở bên ngoài." Thẩm Dực hạ giọng nói, rồi tiếp tục ngậm lấy môi cô: "Tôi đã xoá hotsearch giữa em và Lục Triều Dã rồi, có người cố ý đẩychuyệnnàylêntop.DạngDạng,saoemkhôngnóivớitôiembịsaynắng?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Mãitớikhivàotớicổngdinhthự,cômớiđượcgiảithoát.Côcốtìnhgiữ khoảng cách vừa phải với Thẩm Dực, giả vờ cười thật tươi.
KhươngDưDạngsửngsốt,mấyngàynaycôbậnbùđầunênđãquênmấtsinh nhật của ông nội.
ThẩmDựcgõgõngóntaylênmặtbàn,imlặngmộtlátrồiđứngdậy,chỉđểlại một câu cho những người còn lại: "Con đi xem sao."
ÔngcụThẩmlàmộttrongsốítngườiđốixửthậtlòngthậtdạvớiKhươngDư Dạng, cô không muốn làm ông ấy buồn lòng.
KhíchấtđượcrèngiũatừnhỏkhiếnThẩmDựccóthểtựnhiênnhưkhôngsau khi buông lời mỉa mai đối phương, mắt anh luôn nhìn thẳng về phía trước.
KhươngDưDạngtrừngmắtlườmanh,ýbảoanhbớtlại,nhưngThẩmDực cười càng tươi hơn, ngông nghênh hết sức.
"Em còn chưa chuẩn bị quà đại thọ cho ông nội..."
Nhữnghạtmưarảiráclọtvàotrongxequacửakínhmởhé,lọntócđentrên trán anh hơi ướt, lòng bàn tay khô ráo cũng trở nên lạnh lẽo.
Cô hận dáng vẻ hiện giờ của chính mình, cũng không muốn nhượng bộ nữa, lý trícủacôhệtnhưtoànhàcaotầnglunglaysắpđổ,chỉmuốnvỡvụn,biếnthành đống đổ nát trong giây lát.
Cô vừa xuống xe đã bị Thẩm Dực ôm vào lòng, mười ngón tay đan chặt vào nhau,lòngbàntayhaingườiđềudínhdớp,chẳngphânbiệtđượclàmồhôihay nước mưa.
Côđãtừngngherấtnhiềutinđồnvềanhthờicònởtrườngtrunghọc:từchốicơ hộituyểnthẳngvàođạihọc,đithiđạihọcnhưnhữngthísinhbìnhthườngkhác; giảng viên hi vọng anh tập trung vào việc học, nhưng anh làm điều ngược lại, vừa tốt nghiệp đã tham gia vào một dự án đầu tư mạo hiểm với số tiền không hề nhỏ, quả thực vừa thanh cao vừa điên cuồng.
Hổthẹnvàtứcgiậnđanxenkhiếnlòngtựtônvốndùngđểbảovệbảnthânđạt tới đỉnh điểm.
Khương Dư Dạng rất ít khi thấy Thẩm Dực bộc lộ cảm xúc như lúc này, sự phảnnghịchsâutrongcốttuỷdườngnhưbịkíchthíchhoàntoàntrongbuổitối nay,sựtốitămthămthẳmtrongkhíchấttrầmlắngcủaanhkhiếncônhớlạisự rung động từ cái nhìn đầu tiên thuở đầu gặp gỡ.
Cũngbởilẽấy,khiếncôsợhãi.
Ông cụ Thẩm đặt quân cờ cuối cùng xuống, đánh dấu thắng lợi trong ván cờ nàymộtcáchhàilòngxongmớiliếcmắtmộtcái:"Thằngnhócnày,đểcảnhà phải chờ cháu nãy giờ."
ChuyệncủaÔnPhùđãhaithángrồianhcònchẳngthèmgiảithích,đằngnày Lục Triều Dã đưa cô về thôi mà cô cũng phải giải thích ư?
Cơnmưavẫnchưangớt,cảThủđônhưchìmtronglànsươngmịtmờmông lung.
LâmBìnhChimặcchiếcsườnxámthêuhoavăncầukì,trangđiểmlộnglẫy: "Ôn Phù bị đoàn làm phim giữ chân, mà tối nay mưa lớn nữa, e là không tới được rồi."
Anhmangsuynghĩnhấtquyếtphảilàmchoralẽ,cấttiếngchấtvấnlầnnữa: "Dạng Dạng, em không định giải thích với tôi sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu manh khốn kiếp! b**n th** c·h·ế·t tiệt!
Tuylàcâutráchmóc,nhưng giọngnóilạiđongđầycưng chiều.
Cô sụp lưng cuộn tròn người lại, nói: "Em muốn về rồi."
ĐôimắtKhươngDưDạngmờsương,khẽcấttiếngrên,hệtnhưconthuyềnnhỏ chìm nổi trong biển lớn dập dềnh, nhưng lúc nào cũng được anh đỡ lấy, rồi tiếp tục trôi nổi.
XedừngtrướcdinhthựtrênđườngVạnThọ,ôngcụThẩmthíchyêntĩnh,nói nơi đây cực kỳ thích hợp để dưỡng lão nên con cháu đã chiều theo ý ông ấy.
Dù Khương Dư Dạng rời bàn tiệc giữa chừng cũng chẳng ai quan tâm, mọi ngườivẫnnóichuyệnrômrả,quầnlàáolượt,chỉcoichuyệnvừaxảyralànốt
ĐầuócKhươngDưDạngtêliệttớimứccôchẳngthểsuynghĩthêmđượcgì, Thủ đô rộng lớn tới vậy mà cô chẳng thể tìm nổi một chốn về bình yên.
Vừa dứt lời, một bầu không khí vô hình bao quanh cô và Thẩm Dực.
KhươngDưDạnglắcđầu,nhếchmiệngcườinhạt,ThẩmDựcvẫnluônnhưvậy, cuộc sống giàu sang, thuận buồm xuôi gió, muốn gì có nấy, còn gì đáng để anh bỏ ra vài phần thật lòng thật dạ đây?
Ông cụ Ôn ngồi cạnh ông cụ Thẩm, trông ông ta có vẻ tuổi cao sức yếu, nhưng concáinhàaingườiấykhen,ôngtanóivớivẻtựhào:"PhùNhihamchơilắm, bình thường có vẻ hơi kiêu căng nhưng bản chất là đứa bé vô cùng hiền lành lương thiện."
Đúng vậy, sao một người ngoài như cô lại có thể xuất hiện ở đây chứ? Cô sao xứnghưởngthụniềmvuigiađìnhsumhọpnày?Côtớiđâylàmtròcườichohọ ư?
NhưngôngcụThẩmđốixửvớiThẩmDựchoàntoànkhác,hơichútlànghiêm mặt dùng gia pháp dạy dỗ, bồi dưỡng anh đúng như người kế vị sau này.
Vài năm trở lại đây, mỗi lần công việc hoặc gia đình có chuyện không vui, ThẩmDựcđềusẽláixechạylênđườngvànhđai3hónggió,ngắmnhìncảnh đêm rực rỡ có thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng anh.
TháiđộhiệngiờcủanhàhọThẩmchẳngphảivìcoicôlàemgáitrêndanh nghĩa của Thẩm Dực sao?
Đáng thương như một chú mèo nhỏ không có nhà để về.
SựdịudàngcủaThẩmDựctrướcgiờluônbạcbẽotớikhóhiểu,côcòndám mong đợi gì hơn đây?
Hơithởvấnvít,anhtiếnthẳngvào,cạymởhàmrăngkhépchặtcủacô,vươn tay giữ chặt lấy vòng eo thon thả của cô, hoàn toàn khống chế cô một cách mạnh mẽ.
Nhưnghômnaythìkhônghềvậy,cảmxúctắcnghẽnnàođótronglồngngực như đang dần quay trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thìrabữatiệcđạithọtámmươinàylàcáicớđểhọbànchuyệnliênhôngiữa hai nhà Thẩm - Ôn.
"Nếutôinóivẫnchưađủthìsao?"LôngmiThẩmDựckhẽrun,vẫnnhìnthẳng phía trước, không hề chớp mắt.
Khương Dư Dạng im lặng ngắm nhìn phong cảnh vụt qua hai bên đường, cô khôngmuốngiảithíchnữa,dùgìcôcũngphảirờiđimà?Nhưngcớsaocôvẫn đau thấu xương tuỷ khi nghe anh nói những lời này vậy chứ?
PhầnlớnngườitrongnhàhọThẩmđềuđãđến,bầukhôngkhícóvẻcựckỳhoà thuận,nhânvậtchínhngàyhômnay-ôngcụThẩmđangchơicờvớiaiđó,bên cạnh đặt một ấm trà hoa nhài hảo hạng đã pha xong, hương hoa thoang thoảng vấn vít khắp phòng.
"ThẩmDực,anhchơiđủchưahả?"Giữahaingười,rõràngcôlàbênbịchất vấn, nhưng lại bình tĩnh hơn nhiều.
ThẩmDựctháodâyantoàn,lấyôtrênxera,đứngthẳngngười,đôimắtđenláy, đợi cô xuống xe đi tới bên anh.
ChẳngtráchtừlúcThẩmDựcđưacôtới,ThẩmHáchLiênvàLâmBìnhChi không thèm liếc cô lấy một cái.
Tiếngchânghếmasát vớinềnnhàvang lêncựckỳchói tai.
ThẩmDựckhôngnghịchchiếclyđếcaotrongtaynữa,ánhmắtdõitheobóng lưng màu trắng dần khuất.
KhươngDưDạngngẩnrachốclát,tráitimnhưbịhàngngànmũikimnhọn hoắt dày đặc châm chích, đâm xẹp quả bóng mang tên tự tin trong lòng cô.
Chópmũicôtrànngậpmùihươngcơthểkhiếnngườitayênlòngtrênngười anh.
Nhưng ông Ôn trên bàn vẫn lên tiếng hỏi: "Đây là cô bé con nhà họ Khương nhỉ?Trôngdễmếnquá,nghenóicháulàmchomộttoàtạpchíthờitrang,không biết đã từng hợp tác với Phù Nhi bao giờ chưa?"
Tiệctốisắpbắtđầu,trênbànvẫncònvàighế trống.
Ông cụ Thẩm vuốt chòm râu, cười đến tận mang tai: "Thế còn được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh hóng gió xong, lòng vẫn nghĩ mãi về những gì ông nội dặn dò. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Hách Liên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ông ta rót đầy rượu cho mọi người, nói: "VậyđợidịpconbévàThẩmDựcđềurảnhthìhẹnmộtbữavậy,concáihainhà cũng lâu rồi không gặp nhau, đừng để có khoảng cách."
"ThẩmDực,emchỉbáođápântìnhcủangườitathôi."KhươngDưDạngrấtít khi phản bác anh, nhưng con thỏ tức giận còn biết cắn người, trong tình cảnh hiện tại, hai người họ không thể nói chuyện đàng hoàng được.
"CũngvìDạngDạngmảichọnquàchoôngquánênmớichậmtrễđôichút." Thẩm Dực đã quen với việc lấy lòng ông nội: "Đều là thứ ông thích đó ạ."
ThẩmDựccúitấmlưngthẳngnhưtrúccủamìnhxuống,épcôlêntấmcửa phòng tắm lạnh lẽo, tiện tay khoá trái cửa lại.
Mànđêmmiênmanbaotrùmcảthànhphố,vầngtrăngsángtrêncaobịmâyđen dày đặc che khuất, từng hạt mưa rơi xuống, vang lên tiếng lộp bộp như một bản giao hưởng piano gấp gáp, khiến lòng dạ con người ta rối bời.
Nhữngđốtngóntaythondàicủangườiđànôngđặttrênvôlăng,móngtayđược cắt tỉa tròn trịa gọn gàng, trên mu bàn tay nổi rõ vài đường gân xanh.
ChiếcMaybachchạyrấtlâutrênđườngvànhđai3,nhưthểkhôngcóýđịnh dừng lại.
Thủđôgiữamùahè,ngaycảcơnmưacũngkéotớibấtchợtđếnvậy,cáinóng trong không khí như bị thổi bay, mùi mưa mát lạnh tràn vào hơi thở.
Cửaphòngtắmbịanhđẩyra,KhươngDưDạngđangdùngkhănướtlauvếtố do vang đỏ gây ra, nhưng động tác hệt như đang gột rửa bùn đất vậy.
ThẩmDựcnóivớivẻbìnhtĩnh:"DạngDạng,erằngtốinayemkhôngvềđược rồi, hôm nay là đại thọ 80 tuổi của ông nội, em nhất định phải đi cùng tôi."
ChiếcMaybachtăngtốctrênđườngvànhđai3,ánhđènneonđầymàusắclướt qua như hình dải băng trong hệ ngân hà.
Chương 11
"Củatôichẳngphảicũnglàcủaemsao?Còncầnquàcápgìnữa?"Vềviệclísự cùn thì Khương Dư Dạng không phải là đối thủ của anh.
"DạngDạngtớiđâynào,ôngnộilâulắmrồichưagặpcháu."Ôngấytrầm giọng, quét mắt đánh giá: "Gầy đi rồi, trông chẳng còn mấy cân thịt."
KhươngDưDạngrunrẩyđứnglên,lyvangđỏtrênbànvôtìnhbịđổ,chấtlỏng màu đỏ hất hết lên quần áo của cô.
Nhịp tim cô đập như trống dồn, cõi lòng trào dâng đủ mọi cảm xúc.
Có người báo cáo: “Ông ơi, cậu cả Thẩm tới kìa."
Sốngmũicôcaycay,cúiđầucụpmi,cốgắngdùngchútkiêungạocủamình chống đỡ, đáp: "Xin lỗi ạ, cháu đi rửa một chút."
Cô hơi áy náy, trước khi được đón tới nhà họ Thẩm, cô có thể cảm nhận sự xa cách của Lâm Bình Chi và Thẩm Hách Liên, nhưng ông cụ Thẩm đối xử với cô nhưcháugáiruộtcủaôngấyvậy.Đôibàntaytừngtrảiquabaothăngtrầmcuộc đời cực kỳ ấm áp, mùa đông ông ấy sẽ đưa cô tới hồ Thập Sát Hải ngắm băng, rồi kể cô nghe câu chuyện về Thẩm Vạn Tam và nơi đó. Mỗi khi tới ngày lễ dịp tết, ông ấy đều mua tặng cô những món đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống.
Ánh mắt người đàn ông hệt như kẹo mạch nha, nồng nàn mà nóng bỏng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.