Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13


Luồngkhílạnhtheokhecửasổđivàolàmrèmlayđộng,vâylấydathịttrắng tuyết của cô.

Không tranh không đoạt, thậm chí lúc ốm, cô cũng không dám nói với Lâm BìnhChivàThẩmHạLiên,côgáinhỏmộtmìnhđếnbệnhviệnlấythuốc,tay trái gắn kim truyền nước biển, tay phải cầm bút làm bài tập về nhà.

Thẩm Dực im lặng hai giây, anh cảm thấy trên vai anh như có ngọn núi lớn đè lên,trongmắtngườingoài,anhđẹptraigiàucó,nhưngchỉcóanhmớihiểusau vẻ hào nhoáng ấy, anh bị hạn chế rất nhiều điều.

KỷTùyChibiếtmấynămqua,KhươngDưDạnglàngườiduynhấtởbêncạnh Thẩm Dực, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, đối với Kỷ Tùy Chi mà nói, anh ta đã đến quá nhiều chốn xa hoa trụy lạc, tuổi nên chơi thì cứ chơi thôi, lo nghĩ làm gì.

Côgáibịđẩyđếnlảođảo,trônggiốngnhưnaiconhoảngloạn,đứngyêntrước mặt anh.

“Vâng.”

ThẩmDựcnhấtthờicạnlời,thanhniênnàythậtsựrấtbiếtcáchchọctứcanh, anh đáp lại một dấu ba chấm.

Anhngồitrongphòngkháchmộtlát,sauđócởiáochoàngtắm,tớiphòngthay đồmặclạiâuphụcchỉnhtề,khuymăngsétmàuxanhsapphireánhlênvẻlạnh lùng cùng cứng rắn.

Vừađếncửabar,ThẩmDựcthấyKỷTùyChimặcáolenxanhđậmđứngchờ, trông như học sinh cấp ba vậy.

“Đượcrồi,ônggiàrồi,khôngquảnchuyệncủangườitrẻcáccháunữa,cháu làm việc đi.”

Anh đem bàn tay ấm áp của mình đặt lên, cảm thấy dưới tay mát lạnh.

Quánbarnàycórấtnhiềungườiquencủaanhta,chẳngmấychốcđãcóngười đến mời rượu.

KỷTùyChiđanglokhôngcóaitớichơi,tungtăngđáplại:“Đểemgửianh định vị của quán bar này.”

KểcảvớicháugáicủaôngÔn,dùhainhàcóquanhệthânthiếtvớinhaunhưng anh vẫn thờ ơ với Ôn Phù như thường. (đọc tại Qidian-VP.com)


Thấy bên Thẩm Dực không có ai, ông đầu hói liền đem cô gái sau lưng mình đẩyđếntrướcmặtanh,đưamắtrahiệu,lạnhlùngnói:“ĐếnphụcvụanhThẩm đây cho tốt vào, còn phải chờ tôi chỉ dạy à?”

ChưađầymườingàynữalàphảibaysangPháp,KhươngDưDạngsắpbịđống ảnh Kiều Tụng gửi đến tẩy não, hôm thì đại lộ Champs-Élysées, hôm thì bảo tàng Louvre, hôm khác lại là một loạt ảnh trai đẹp ngoại quốc. Mỗi lần Kiều Tụng gửi ảnh, đề tài nói chuyện sau đó đều biến thành sự mê trai của cô ấy.

NgườiđànôngđầutrọcliếcnhìnThẩmDựckhílạnhđầymình,cườihahả: “Đây là Tổng giám đốc Thẩm mà cậu Kỷ hay nhắc tới phải không?”

AnhrấtítkhitheoKỷTùyChiđếnmấyquánbarđólêulổng,theoanh,thayvì ở nơi ồn ào với một người bạn, anh thà ở chỗ yên tĩnh một mình còn hơn.

Rất có tâm trạng hóng biến xem kịch.

“Haylànói,tìnhcảmanhdànhchotôicóbaonhiêuchânthànhtrongđó?”Cô nở một nụ cười buồn bã, giống như đóa hồng bị gió bão giày vò, khi cơn bão qua đi chỉ còn lại vài cánh hoa mỏng manh.

Giờđây,côngủmộtmìnhtrongphòngngủdànhchokhách,vàthựcracôcó thói quen để đèn ngủ.

Vềsau,anhđãquenvớichuyệnnày,giấcngủcủaanhcũngdầnổnđịnhhơn, anh đã vì cô mà thay đổi rất nhiều.

Cùnglúcđó,KỷTùyChigửichoanhmấytinnhắn:“AnhThẩm,anhThẩm, anhcómuốnrangoàiđidạokhông?ÔmemgáiDưDạngnênanhngủngon lắm đúng không?”

“ChàoanhThẩmđi.”KỷTùyChiômeocôgáigiốngnhưđangômmộtviên ngọc quý vậy.

“Cháu ở cùng chúng ta bảy tám năm nay, Hạ Liên cùng cô coi như nhìn cháu lớnlên.Bâygiờcháutrưởngthànhrồi,cháucóquyềntựquyết,ranướcngoài phải bảo trọng nhé.”

Từnglờicônóirađềurấttuyệttình,gầnnhưphủnhậntấtcảnhữnggìhai người đã từng có với nhau.

KhươngDưDạngtừtrênbànđứngbậtdậy,haitayrunruncàilạicúcáongủ, nặng nề gật đầu trước cái nhìn sắc bén của anh: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”

ÁnhmắtThẩmDựcsâuthẳm,anhthậmchíkhôngnhìncôgái,tiếcchữnhư vàng mà phun một từ: "Cút."

Cô gái ngay lập tức trốn phía sau ông đầu hói mà khóc nức nở.

ThấyThẩmDựcimlặng,lònghiếukỳcủaKỷTùyChicàngbịkíchthích,làm bộ hoài nghi: “Thật hả, anh Thẩm, không phải anh thật lòng đúng không? ”

Lâm Bình Chi luôn tỏ ra thân thiết với cô, nhưng mỗi lần Khương Dư Dạng tưởngrằnghaingườicóthểthânthiếthơn,ngườiphụnữnàylạilộrasựsắcbén chưa từng có trước đó.

“Cậu rảnh nhỉ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

ẢnhđạidiệnWeChatcủaÔnPhùlàảnhtrong“Banngày”,bộtrangphụckhác lạ trong ảnh cũng không thể che giấu được khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếuđâylàlựachọncủacôsaukhiđãcânnhắckỹsuốtkhoảngthờigiannàythì anh không thể nói thêm gì nữa.

KhươngDưDạngnghĩ,bảnthâncôluônvângdạnghelời,làmthếđểđượcgì chứ?

Dùsaoquyếtđịnhđihayởkhôngthểthayđổichỉbằngcâunói“Tôixinem đừng đi.”

Tòanhà vẫn sáng đèn, trời đã gần khuya nhưng vẫn sáng như ban ngày.

“Đối với anh thì tôi là gì?” Khương Dư Dạng hiếm khi tức giận, nhưng bây giờ mỗi câu hỏi của cô đều mang sự giận dữ: “Tôi là nhân tình, hay là quân cờ anh dùng xong thì ném đi? Anh nghĩ rằng tôi là loại chỉ cần được dỗ dành một chút thìsẽquấnlấyanhnhưmộtconmèongoanngoãnđúngkhông?Đâylàđiềuanh muốn sao?”

Saukhihaingườikiarờiđi,KỷTùyChitrởnêntoganhơn,đẩyđẩytayanhtán gẫu: “Anh Thẩm, em gái Dư Dạng quyến rũ ghê ha.”

Haingườilầnlượtbướcvàoquánbar,bêntrongkhôngkhírấtnáonhiệt,khói từ đá khô tỏa ra khiến không khí trông càng mờ ảo điên cuồng hơn.

Thật khổ sở khi chỉ có một mình.

KhươngDưDạngđangngủsay,quaánhsángđènngủmờảovẫncóthểthấyrõ nhữnggiọtnướcmắtđọnglạitrênmicô,khôngbiếtcóphảitrướckhingủcôlại khóc hay không.

Nói chung là mệt mỏi, không phải sao?

Chođếntậnbâygiờ,KhươngDưDạngvẫncònnhớmùathulạnhlẽoởthủđô năm ấy, cô đi một mình trên con đường đầy lá rụng, thở ra khói trắng để sưởi ấm tay, cầm hóa đơn y tế sau khi thanh toán viện phí.

Tuầnnày,côvàThẩmDựckhôngcónhiềuthờigianởbênnhau,sauđêmđó, anh đã đến Thượng Hải để bàn luận về một dự án. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thangmáyrấtnhanhđãđưaanhtớitầngcaonhất,tiếng“ting”vanglên,cửa mở, anh đi tới văn phòng rộng lớn, cửa sổ sát đất bị mưa làm cho mờ ảo.

KỷTùyChingồixuốngsôpha,bênphảiômmộtemgái,trôngcóvẻlạ,không phải cô gái lần trước.

Anh nhướn mày im lặng, chờ cô nói tiếp.

Cứ thuận theo tự nhiên có lẽ mới là điều đúng đắn.

ÁnhmắtThẩmDựcdầnlạnhđi,lònganhcónhiềuđiềumuốnnóinhưnganh chọn im lặng.

Hồi tưởng lại, quả là nực cười và điên cuồng.

Anhnhíumày,khépbảnbáocáolại:“ChâuTinhnàycóthamvọnglớnthật đấy.”

ChiếcMaybach đậu trong gara, anh quay xe đi đến Quân Liên.

Chăn chỉ đủ đắp kín thân trên, lộ ra cẳng chân trắng lóa mắt.

“Dạng Dạng, cháu đi vào với cô đi.”

Bé con rất nhanh đã l*n đ*nh, vì khóc quá nhiều nên thân thể rã rời, lời nói đứt quãnggiốngnhưmèonhỏkêumeomeo,chútđộngtácấycũngkhiếnlýtrícủa anh tan vỡ.

Thấyđèntrongphòngngủdànhchokháchđãtắt,anhtiếnđếnvặntaynắmcửa nhưng không mở ra được, cô đã khóa cửa từ bên trong, đề phòng anh như đề phòng lang sói.

ÔngcụThẩmkhôngcòngìđểnói,nóiđếnmứcnàyrồithìcòncóthểtiếptục gán ghép được nữa sao?

Và tôi sẽ không hối hận, cô thầm nghĩ.

SựtànnhẫncủaThẩmDựccũnglàgốcrễdanhtiếnglẫntaitiếngcủaanhtrong ngành VC, nhưng nơi đây là thủ đô, không phải ai cũng có thể nói về lý tưởng và cảm xúc, chỉ có sống sót mới là con đường đúng đắn.

BởivìôngcụThẩmtổchứcsinhnhậtnênôngđãvềtừtrước,dođócònmộtsố vấn đề tồn đọng cần anh giải quyết.

ThẩmDựctắtđènngủtrướckhirờiđi,đâylàthóiquentrướckhiđingủcủa anh.

Chỉ chốc lát sau, ông cụ Thẩm gọi tới, câu đầu tiên chính là thở dài: “Cái thằng nhóc đáng ghét này, nếu cháu không thích thì từ chối khéo là được rồi. Đằng nàycháulạitrựctiếpchặnngườita,làmngườitahoảngsợ,chạytớikhóclóckể lể với ông cụ Ôn, hỏi có phải đã làm cái gì sai hay không.”

ChùaĐàmChácódiệntíchrấtrộng,khungcảnhthanhtịnh,mùahèrợpbóng cây xanh, tia nắng trong trẻo xuyên qua kẽ lá.

ThẩmDựcbiếtKỷTùyChivừaduhọcvề,cũngkhôngmuốnbìnhluậnvề phong cách của anh ta quá nhiều, Kỷ Tùy Chi thích là được.

ThẩmDựckhôngnhìnanhta,khẽgậtđầu,đithẳngvàothangmáychuyêndụng dành cho giám đốc.

KỷTùyChikinhngạc,ThẩmDựclàngườimàsóngtogiólớnnàochưatrải qua, vậy mà lại thua trong tay cô gái tên Khương Dư Dạng này.

Đêmđólàmộtđêmthứctrắngcủaanh,đểcôvừaômômcọcọvừarầmrìnói mớ.

Cóngườithấyanhmuộnnhưvậycònquaylạicôngtyđểtăngca,liềnchạytới kính cẩn chào: “Tổng giám đốc Thẩm, buổi tối tốt lành.”

Cô gái mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh xinh xinh: “Chào anh Thẩm ạ.”

ThẩmDựcbiếtnếtngủcủacôrấtxấu,lầnđầutiênhaingườilàmtình,côrênrỉ suốt đêm, quấn lấy cánh tay anh không buông như một chú bạch tuộc.

“KhôngphảilàđểđónanhàanhThẩm?Đợianhthìemđợibaolâucũng được!”

Côxemlạisổhướngdẫn,nhìnthấytênquốcgiaxalạtrênđó,côkhôngkhỏi cảm thấy có chút sững sờ.

Cô đông cứng tại chỗ rồi chậm rãi thở ra.

Trongmànđêmtĩnhmịch,anhkhẽcaumày,lấychiếcchănmỏngtrongphòng ngủ chính đắp cho cô.

Mỗilầnngủchung,KhươngDưDạngđềulẩmbẩmmuốnanhtắtđèntườngnên anh liền đóng sách lại và tắt đèn để phòng ngủ chính hoàn toàn chìm trong bóng tối.

“Sao cháu có thể chắc chắn rằng cháu không hợp với một người trong khi cháu gặp họ còn chưa tới vài lần?” Ông cụ Thẩm vẫn giữ nguyên suy nghĩ của ông, ôngcốgắngthuyếtphụcanh:“Hônnhânkhôngphảitròđùa.Chỉcóngườimôn đăng hộ đối như Ôn Phù mới xứng với Thẩm gia. Hay là cháu có người trong lòng nên mới không nghe lời ông khuyên?”

Ôn Phù: “Anh Thẩm Dực, xin lỗi anh nhiều, tối nay em thực sự không thể rời khỏiphimtrườngđượcrồi,emcómộtvàicảnhbuộcphảiquaytrongđêmnay nên không thể đến dự tiệc ở Thẩm gia được. Nhưng mà em muốn gửi quà tới đó, anh có biết ông nội Thẩm thích gì không ạ?”

BáogiáChâuTinhđưaraquácaosovớigiámàtậpđoànQuânLiêncóthể chấpnhận,chỉlàmộtvụlàmănnhỏnhưngđốiphươngcứngungốcvàgàn bướng để giá đó.

Anhlấymấytờkhăngiấytronghộpralauchođếnkhimặtbànsángbóng,phản chiếu được hình ảnh hai người.

Trên bầu trời đêm loáng thoáng nghe được tiếng sấm vang, một cơn mưa nhẹ kéođến,khácvớicơnmưanhưtrútnướctrênđườngVạnThọvừarồi,cơnmưa này giống như mưa xuân ở thủ đô, nhẹ nhàng bay bay, tụ thành sương mù rồi hóa thành những hạt mưa nho nhỏ.

Anhrờikhỏitầngcaonhấtcủacôngty,ngồivàoghếláichiếcMaybach.Hiếm có khi nào anh thấy bối rối như tối nay nên lang thang trong thủ đô rộng lớn, không có điểm đến xác định.

“Dạng Dạng, em không ngoan chút nào.” Thẩm Dực lắc đầu, ném bật lửa vào thùngrác.Bậtlửabaymộtvòngcungthậtđẹp,làmphátratiếngrơicũngkhông vang lắm.

TráitimKhương DưDạnggiờ đâyso vớimùathu nămnàocòn lạnhlẽo hơn.

Cô quay cuồng, nặng nề ngã vào lòng Thẩm Dực.

ThẩmDựckhôngtrảlờingay,anhquaymặtđi,trịnhtrọngnói:“KhươngDư Dạng, tôi sẽ không ở bên người phụ nữ mà tôi không thích.”

Anhvốnkhônghiềnlành,ởanh,ngangtàncùngkhíchấtkhiếnngườitaphải tránh né toát ra từ tận xương cốt.

“Ôngnộibiếtmấyngườitrẻcáccháukhôngthíchbịhônnhântróibuộc,nhưng nhà ta cùng Ôn gia đã qua lại với nhau mấy đời rồi, cháu khi còn bé đã cùng chơi với Ôn Phù, sao mà càng lớn lại càng xa cách như vậy?”

Trướckhiravề,trụtrìnhìncômộtchútrồinói:“Nữthíchủnàyhìnhnhưđang gặp phải trở ngại trong cuộc sống.”

Kỳthực,anhngủkhôngsâu,thờiđạihọcthậmchícònphảidùngbịtmắtvànút tai mới có thể yên giấc.

Anhcúpmáy,nhìnđiệnthoạirunglên,làtinnhắncủaÔnPhù. (đọc tại Qidian-VP.com)

KỷTùyChicườilàmlành:“Xinlỗi,hômnaytâmtrạnganhThẩmkhôngtốt lắm.”

KhươngDưDạnggiẫmlênbóngcủachínhmình,muộnphiềntronglòngtựa như được sự thanh bình của nơi đây cuốn trôi.

Tuynhiên,anhcóchìakhóacủatấtcảcácphòngtrongcănnhànày,chỉquavài thao tác, cửa mở.

Lâm Bình Chi đổi chủ đề rồi tiếp lời: “Ngoài ra… Cô chú còn tưởng cháu có thểlàmphùdâuvàongàyThẩmDựcvàÔnPhùđínhhônnữacơ.Giờcháuđi rồi, thực sự cô chú chưa tìm thấy ai thích hợp cho vị trí đó.”

Anh đem đầu gối cô tách ra, làm trong lúc cô nửa tỉnh nửa mê một lần nữa.

Thẩm Dực cũng không cản cô lại, tối nay hai người ngầm giữ khoảng cách.

Cô bối rối, không hiểu Lâm Bình Chi có ý gì.

Trợlýđáp:“Thẩmtổng,báogiábênphíaChâuTinhđúngnhưnhữnggìanhdự đoán.”

DừngxetrướccửaQuânLiên,ThẩmDựccầmô,chậmrãiđivàocôngtyrồi đóng cửa lại.

“DạngDạng,chúcemngủngonmơđẹp.”Anhvòkhăngiấythànhmộtcục, trong không khí vẫn còn vương lại chút ái muội mơ hồ.

Giờphútnày,cômớingốcnghếchnhậnra,trụtrìnóigặpkhólàkhóchỗnào.

Cólẽvớianh,haichữ“épbuộc”nàyđồngnghĩavớiviệchạthấpbảnthân mình.

Nhữnglờinày,giốngnhưanhđangchocôsựdịudàngcuốicùngvậy.

Cơthểcôđaunhứctớimứccônghĩnếuchỉcầncửđộngnhẹmộtchútthìnósẽ vỡ ra từng mảnh.

Mộtcáicớnựccười,muốnbiếtôngcụThẩmthíchgìthìcứtrựctiếphỏiôngcụ Ôn là được, sao lại phải nhắn tin làm phiền anh. Anh thấy khó chịu với việc cô ta cố ý tiếp cận và tìm chủ đề bắt chuyện với anh.

Đối với một Lâm Bình Chi có chấp niệm với việc làm dâu nhà giàu mà nói, cô cănbảnkhôngcóchútgiátrịlợidụngnào,côchỉnhưmộtmónđồvôdụng,cần thì nhặt, không cần thì vứt chẳng luyến tiếc.

ThẩmDựcnghiếnrăng,trongmắtanhthoánghiệnlênsựkinhngạc,anhchưa baogiờnghĩrằngKhươngDưDạnglạiđịnhnghĩamốiquanhệcủahaingười thế này.

Càng lớn, cô càng quen với vị trí của mình trong gia đình này.

Cuốicùngsaukhichiếmđượcưuthếbằnglờitrêuchọc,ThẩmDựcdỗikhông nói lời nào, Kỷ Tùy Chi lại nổi tính trẻ con, lập tức vô cùng kiêu ngạo, hớn hở bổ thêm một câu: “Đó hẳn là cái ôm xoa dịu sự cô đơn đã lâu.”

KhươngDưDạngtrướctiênlàsửngsốt,saumớimỉmcườiđáplời:“Cảmơn trụ trì, con vẫn ổn.”

ÁnhmắtcủaKhươngDưDạnghơitanvỡ,độtnhiêncôthấyhơibuồncười, sững sờ nói: “Thẩm Dực, anh quá kiêu ngạo.”

Anh thừa nhận: “Ông nội, cháu không thích ai trừ cô ấy.”

“Ôngnội,ônghiểucháumà.”ThẩmDựcuểoảinhưngđầykiênquyếtđáp:“Từ nhỏ đến giờ không ai có thể ép buộc cháu làm điều cháu không thích.”

Lầndứtđiểmnày,coinhưgiúpchomìnhbớtphiền.

Thẩm Dực: “Địa chỉ? Tôi sẽ tới ngay.”

“Người đáng thương.”

Khương Dư Dạng cảm thấy chuyện cô cùng Thẩm Dực ở bên nhau giống như đanglênhđênhtrênbiểnvậy,xungquanhkhôngcótấmgỗnàochocôbámlấy, chỉ cần không để ý là cô sẽ bị sóng biển nhấn chìm, trái tim cô cũng nặng nề chìm sâu xuống đáy biển.

“Vậythìthươnglượng.”ThẩmDựclạnhlùngnói:“Sángmaibênchúngtasẽ có một cuộc hội đàm khác với bên Châu Tinh, phải ép giá xuống.”

Từkhicònbé,ThẩmDựcđãkhôngcóhứngthúvớiđámcongáibuquanhanh, anh coi họ như bầy chim chích ồn ào.

Sau khi ở trong giao diện tin nhắn của Ôn Phù vài giây, Thẩm Dực dứt khoát blockcôta,lầntrướcnhắntin,anhđãtrảlờiqualoa,tránhchocáingườibịanh tùy tiện block đi mách tội với ai.

TròchuyệnvớitrụtrìchỉcóLâmBìnhChi,côthìimlặnglắngnghe,không nhiều lời.

Sángsớm,ánhnắngấmáptrànngậpkhắpcănphòng,KhươngDưDạngdưới sắc vàng rực rỡ ấy nhẹ nhàng hít thở, lồng ngực phập phồng, môi đỏ mọng.

LâmBìnhChiđiđếngốcbồkếtrồidừnglại:“DạngDạng,côngheHạLiênnói rằng cháu sắp ra nước ngoài, tiếc thật đấy.”

Cuối tuần, Lâm Bình Chi đến rủ cô cùng đến chùa Đàm Chá.

Saukhixemquabáocáotàichínhquýnàycủacôngty,ThẩmDựcgọichotrợ lý, trầm giọng hỏi: “Bên Châu Tinh báo giá thế nào?”

Từ khi còn bé đã không ai có thể ép buộc anh làm điều anh không muốn.

Cônghĩrằngkhôngaisinhrađãmạnhmẽmànóphảiđượctôiluyệntừnhững khó khăn cuộc sống ban tặng.

HiếmcódịpthấyLâmBìnhChikhôngănmặcquầnáohànghiệu,nơithanh tịnh như chùa chiền, bà ta rất hợp tác mà ăn mặc đơn giản.

Chương 13

Sau khi thắp hương lễ Phật xong, trụ trì mời hai người nán lại đôi chút.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13