Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12


TấtnhiênlàThẩmDựcđãsửdụngmốiquanhệanhcótrongngànhđểgiải quyếtnhanhgọnvấnđềnàytrướccảbộphậnquanhệcôngchúngcủaLục Triều Dã.

Nếuđãlàngườithừa,côchủđộngbỏđilàxong,saocứphảitựchàđạpmình cho thêm khổ?

ThẩmDựcômcôvàolòng,cằmgáclêntóccô,anhthởmạnh,yếthầunhấp nhô: “Em nghe tôi nói này, tôi sẽ không đồng ý việc liên hôn với Ôn Phù.”

LâmBìnhChisợhọcônamquảnữchungmộtphòng,tớilúcđóThẩmDựckhó lòng giải thích rõ ràng với Ôn Phù thì có.

ThẩmDựcchỉnhìncômộtcái,ngắngọnhướngdẫnmộtvàichỗlàđãcóthể khiến tư duy hỗn loạn của cô rõ ràng đâu ra đấy.

Chỉcóđiềucôcònchưalêntiếng,ThẩmDựcđãchúýtớicô,anhvẫytay,ánh mắt có chút mệt mỏi: “Dạng Dạng, lại đây.”

Vếtrượuvangđỏtrênváynhănnhúmvôcùng,ThẩmDựckhôngđểcôtiếptục lau nữa, giơ tay vứt luôn khăn ướt đã bẩn vào thùng rác.

ThẩmDựckhoácáochoàngtắm,ngồitrênbàntrongphòngkhách,anhđẩymắt kính, nhìn chằm chằm nội dung trước màn hình máy tính.

ThầmDựccườinhạt:“Cũngbìnhthường,trongngànhnày,ngườikhôngchịu nổi rủi ro thì chỉ có thể bị đào thải sớm thôi.”

“HươnghoảchùaĐàmChárấtvượng,cầuphúcởđócũngthiênglắm,saukhi cháulênThủđôcũngchưavềlạiquênhàbaogiờ,thắpnénnhangcũngcóthể an ủi linh hồn trên trời của mẹ cháu.”

Anh hôn lên vành tai cô, nói: "Không ra bên trong."

Bây giờ nhớ lại, trước mặt Thẩm Dực, cô vẫn luôn luôn là kẻ thua cuộc.

Nếucôlựachọnbuôngtay,thìcáikếtcủahainhàThẩm-Ônsẽcựckỳêmấm, viên mãn.

Cảm giác này khiến cô nhớ tới năm Thẩm Dực tốt nghiệp cấp ba, lễ "xé sách" diễnracựckỳsôinổi,từngtranggiấytrắngnhưlôngvũbayrợptrời,rơixuống khắp sân trường.

“Cốc cốc cốc…” Lâm Bình Chi gõ cửa, khéo léo thăm dò: “Dạng Dạng, cháu lausạchquầnáochưa?Raăncơmtrướcđã,khôngthìđồănnguộihếtmất.”Đồ ăn nguội mất? Đúng là cái cớ hợp lý mà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Dư Dạng vốn là người không thích tranh giành, cô lặng lẽ thu mình ngồitronggóc,nghịchnghịchngóntay,rấtdễkhiếnngườikhácbỏquasựtồn tại của cô.

an toàn kia sẽ rạch nát tay anh, máu chảy đầm đìa.

Thẩm Dực cảnh cáo cô không được mở cửa, nhưng Khương Dư Dạng điều chỉnhcảmxúcxongxuôi,vẫnxoaynắmtaymởcửa,đónlấyánhmắtđầythăm dò của Lâm Bình Chi, nói: “Cháu không sao cô ơi, váy cũng lau xong rồi ạ.”

Nhưngsauđócôlúcnàocũngkhôngkiềmchếđượclòngmình,tìmcơhộilén hôn anh một cái.

KhươngDưDạngquảthựccảmthấymìnhrấtbấthiếu,mẹcôđãquađờinhiều năm mà ngay cả dịp tết Thanh Minh, cô cũng chưa bao giờ về quê thăm mẹ.

HiệngiờKhươngDưDạnghệtnhưnhữngmảnhthuỷtinhvỡnátbọctronglớp giấy, chỉ cần anh tới gần cô chút thôi là thuỷ tinh dưới lớp vỏ bọc tưởng chừng

ThẩmDựckhônguốngrượu,vẫncònrấttỉnhtáo,anhláixeđưaKhươngDư Dạng về thẳng Oceanwide International.

Rất nhiều đàn em lớp mười, lớp mười một nhìn họ với ánh mắt hâm mộ, dưới bầutrờitrắngxoánhưtuyếtấy,côthấysáchgiáokhoacủaThẩmDựccạnhbồn hoa.

QuâncờĐôngYnàylàtiềncượctốtnhấttrongtayanh,nhưngkhimiếngthịt này bị nhiều người nhòm ngó, đương nhiên sẽ có chuyện xảy ra, anh bận tới mức tối tăm mặt mày.

“Tuổitrẻđúnglàvốnliếngmà,vẫnchịuđượcrủi ro.”

CóngườigọiThẩmDực,nhưnganhvẫnngồibấtđộngtrênghế,ngẩnngơnhư đang suy nghĩ gì đó.

“CháumuốnđầutưdàihạnvàoĐôngY,nhanhchóngxâydựngnótrởthành tượng đài trong ngành và tăng thị phần.”

Dườngnhưcảmnhậnđượcđiềugìđó,cômởbừngmắt,dùngsứcđẩyanhra: "Đừng mà..."

"ThẩmDực..."Hàngmicôrunrun,nụcườitrênmôichẳnghệsánglạnmàtoát lên vẻ buồn bã khó tả: "Em đã đặt vé máy bay rồi."

KhiThẩmDựclàmviệcrấtnghiêmtúc,anhxửlíđốngdữliệulạnhbăngtrước mặt một cách tỉ mỉ, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa xa cách.

Quầnáobịvénlên,tiếpđóanhkhôngchútdodựtiếnthẳngvàonơiấy,Thẩm Dực lật người cô, đặt lên chiếc bàn gỗ lạnh lẽo, đôi mắt anh qua lớp tóc đen lạnh lẽo hệt như được trộn thêm lớp băng giá lạnh của mùa đông Thủ đô.

Ba người quay lại bàn tiệc, không khí trên bàn dường như vẫn giống lúc trước.

Thuở mới yêu, Khương Dư Dạng mê như điếu đổ vẻ hào hoa phong nhã nàycủaanh,côthườngrúcvàolònganhnhưmộtconthúnhỏ,imlặngnhìnanhlàm việc, không làm phiền anh.

KhươngDưDạngđangđịnhcấtgiọngmỉamaithìthấybóngngườingoàicửa, taivách mạch rừng, có nhiều lời nên để trong lòng, không nên nói vào lúc này.

Anh ôm lấy eo cô như thói quen ngày trước, tư thế giữa họ cực kỳ thân mật.

Chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ họng, uống nhiều tới mức hơi tức bụng, cô toanrótđầylynướccamlầnnữathìThầmDựclẳnglặngđưachocômộtchai nước cam.

LâmBìnhChimỉmcườiquyếnrũ,ánhmắtđảoquanhgiữahaingườinhưmuốn cố gắng tìm ra manh mối nào đó.

"KhươngDưDạng,đâylàcơhộicuốicùngrồi."ÁochoàngtắmcủaThẩmDực vẫn thẳng thớm, anh rũ mắt nhìn xuống cô bằng vẻ cao cao tại thượng, nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay, nhìn ngọn lửa bùng lên rồi lại tắt đi.

Như thể có được viên kẹo ngọt ngào nhất trên đời này.

Mỗimộtquyếtđịnhcủangườitrưởngthànhđềuphảiđặtlênbàncâncânnhắc, không thể hành động một cách bốc đồng được.

“Látnữavềnhàđiquatrungtâmmuasắm,emvàomuathêmvàibộđồmới đi.” Giọng nói anh bình thường hệt như biển xanh lặng sóng.

NhưngbữaHồngMônYếnđầycạmbẫynàyvẫnkéoKhươngDưDạngvàorắc rối, hai người nhìn bóng hình mờ ảo của nhau qua lớp cửa kính không tài nào phá vỡ được.

mọicốgắngtớigầnanhtrongbảynămquakhônghềkhó,chỉcầnthêmchút thời gian.

KhươngDưDạngtắmxongnhắmmắtlimdimgiảvờngủ,cônghetiếngnước rào rào vang lên trong phòng tắm.

Đúngvậy,côđịnhngảbàivớianhvàotốinay.Khôngchútchầnchừ,côbình tĩnh tới gần anh.

Nétchữcủachàngthiếuniênmạnhmẽkhoẻkhoắn,ghichútrênsáchrấtít,chỉ ghi chép một số kiến thức về cuộc thi, có vẻ như vì không tìm được tờ giấy để ghi nên viết tạm lên đó.

KhươngDưDạngcũngkhôngngờchuyệnmìnhsaynắnglúcchiềulạibịngười khác cố ý chụp ảnh đưa lên mạng, còn thổi phồng mối quan hệ của cô và Lục Triều Dã một cách ác ý.

KhươngDưDạngdễmềmlòng,cũngchưabaogiờlàngườilòngdạsắtđá,cô chỉ mạnh mẽ hơn những cô gái cùng tuổi chút thôi. Rời xa Thẩm Dực, từ bỏ

Hệtnhưthuởbanđầuhaingườigặpgỡ,ánhmắtanhchẳngchútdaođộng,cất tiếng hỏi: "Em suy nghĩ kĩ rồi chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)

KhươngDưDạngngẩnragiâylát,lòngthầmcânnhắcxemcâunóicủaLâm Bình Chi có ý gì.

Cô đã cất giữ cuốn sách giáo khoa toán bị xé nát ấy cực kỳ cẩn thận.

Lúcđó,côđanghoànthànhluậnvănthiếtkếgiáoviênhướngdẫngiaocho, hàng mày nhíu chặt, nom cực kỳ phiền lòng.

LâmBìnhChirờikhỏibàntiệc,đứngtrướccửanhàtắmnghengónghồilâumà chẳng thấy động tĩnh gì.

Ýanhkhôngchỉlàchuyệntốinay,màcòncảsaunàynữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Bình Chi tìm cơ hội bước tới, treo nụ cười giả tạo lên mặt, nói: “Dạng Dạng,sắptớingàygiỗmẹcháurồi,nămnaytrụtrìchùaĐàmChámờicôqua đó cầu phúc, cháu đi cùng cô nhé?”

Haingườiimlặngsuốtdọcđường,khôngkhínhưbịthêmthuỷngâncóđộc, vừa khéo tô đậm thêm cho vở kịch tối nay.

Trongtìnhcảnhnày,anhquảthựckhólòngđểtâmtớiýđồliênhôncủahainhà Thẩm - Ôn.

Anhápmôimìnhlênđôimôimềmmạicủacô,đôitaylớnômchặtlấybờvai gầy, ánh mắt anh nóng bỏng tới mức khiến trái tim cô như cuộn trào dung nham.

ThânhìnhcaolớncủaThẩmDựcchắntrướcmặtcô,anhnhìnLâmBìnhChi, lạnh lùng nói: “Chẳng phải cần ra ăn cơm sao? Đừng để ông nội đợi lâu.”

GầnđâybệnhviệnĐôngYđangtrảiquagiaiđoạnkhókhăn,trongthờiđạinhà nhà người người tự lập nghiệp hiện nay, một số công ty thoạt nhìn rất hoành tráng nhưng lại không đủ thực lực, cuối cùng lâm vào cảnh phá sản hoặc bị thu mua, sáp nhập.

KhươngDưDạngquaylưnglại,cõilòngnhưchìmsâuxuốnghồThậpSátHải giữa đông, cả người bị hồ băng lạnh giá bao trùm.

Từ khi đặt chân tới Thủ đô, cô đã quyết tâm nói lời từ biệt với quá khứ.

ThẩmDựcvươntayđóngchiếcmáytínhvẫnđangnhấpnháydữliệumớinhất lại, đặt lên trán cô một nụ hôn thành kính rồi hôn dần xuống dưới...

Lâm Bình Chi thuyết phục đầy lí lẽ, cũng nói trúng tim đen của cô.

Cơm nước xong xuôi, ông cụ Thẩm mời ông Ôn vào thư phòng, quan hệ giữa hainhàrấttốt,đámconcháunhìnnhaucười,aithíchxemTVthìquaxemTV, thích chơi bài thì cùng ngồi đánh bài.

Một câu đã chặn hết những lời cô muốn nói lại.

ThẩmDựcbuôngtaycôra,ánhmắthơilạnh:“DạngDạng,emđừngcứngđầu với tôi nữa có được không?”

Chàng thiếu niên năm ấy từng khiến cô ngày nhớ đêm mong hiện giờ đang ở bêncô,cảmgiácyêuthầmrồiđượcởbênngườimìnhthíchlúcđókhiếncôgái nhỏ bé ấy như đắm chìm trong mật ngọt hoa tươi, chẳng hề để tâm tới bất cứ điều gì khác.

Anh cũng có nỗi khổ trong lòng, nói thật thì anh chẳng có cảm giác gì với Ôn Phù,cũngkhôngvộikếthôn,nhưngngườigâyáplựcchoanhlạilàhaiôngcụ hai bên gia đình. Vào dịp như hôm nay thì thì việc tính kế lâu dài sẽ tốt hơn là thẳng thừng từ chối.

Thấybênngoàiimắngchẳngchúttiếngđộng,KhươngDưDạngmớichậmrãi mở mắt, lấy điện thoại ra tìm chuyến bay đi Pháp, cô muốn đặt vé trước.

Anhdốcsứcrongruổi,giữahaingườitrầntrụikhôngmộtlớpràochắnkhiếncô l*n đ*nh nhanh hơn trước kia.

Côđauđớnrênlên,từngdòngnướcmắtlăndàitrênmá,tạothànhvũngnước nhỏ trên mặt bàn.

KhươngDưDạngănvàimiếngrauxanh,tronglúcbọnhọcùngnânglychuyện trò, cô uống một hơi hết cốc nước cam cầm trong tay, như kẻ ngoài cuộc được gọi đến cho đủ số.

Anh coi đây là gì? Lần cuối thân mật trước khi chia tay ư?

Anhnhẹnhànghơn,nhưngkhônghềdừnglại,kéocôcùngrơivàovòngxoáy ái tình, nhìn người phía dưới thở gấp, sắc mặt đỏ bừng như ráng mây chiều nhuốm ánh hoàng hôn.

Đầu óc cô hỗn loạn, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

“Còn nữa... Đừng chọc vào Lâm Bình Chi, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”

“Đượcạ,cảmơncô.”KhươngDưDạngluôntỏrahiểuchuyện,ngoanngoãn nghe lời trước mặt Lâm Bình Chi, nếu ngày nào đó cô không nghe theo bà ta nữa, chắc chắn sẽ khiến bà ta nghi ngờ.

Đếnkhikhôngnhịnnổinữa,KhươngDưDạngmớimởđôimắtmờsương,cất tiếng: "Đau quá..."

Anhvẫnđangtròchuyệnvớingườilớntronggiađìnhvềtìnhhìnhgầnđâycủa bệnh viện Đông Y.

KhươngDưDạngnghĩ,chuyệnđãtớinướcnày,saocôcóthểlàmngườingoài cuộc đây? Bây giờ chỉ có một nhân tố ngăn cản anh liên hôn với Ôn Phù, đó chính là cô!

Đôimắtcômờsương,đườngnétgươngmặtThẩmDựctrướcmặtcôtrởnên mờ ảo mông lung.

Côkhôngmuốnbịngườikhácpháthiệnkhoémắtmìnhđỏhoevìvừakhóc xong sau khi ra ngoài, nên chỉ có thể kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 12

Côlêđôidépbôngtớitrướccửaphòng,lặnglẽngắmnhìnngườiđànôngcó khí chất vừa lạnh lùng vừa cấm d·ụ·c bên ngoài một lát.

Phốxáđãlênđèn,mànđêmdàyđặcnhưmực,chúcmừngđạithọôngcụThẩm xong, mọi người đều đã hết hứng thú. (đọc tại Qidian-VP.com)

CôcóthểgọiôngcụThẩmlàôngnội,nhưngsẽkhôngbaogiờgọiThẩmHách Liên và Lâm Bình Chi là ba mẹ.

Hiệngiờdanhtiếngcủaanhtrongngànhnàyrấtmờnhạt,nhưngThẩmDựclàm bất cứ chuyện gì đều cực kỳ quyết tâm, cũng chưa từng thất bại trong việc đầu tư vào những công ty khác, có thể nói anh là hình mẫu cực kỳ xuất sắc trong số những VC (nhà đầu tư mạo hiểm).

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12