Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27
Nhữnghànhđộngnhưvậyđãtáihiệnlạihàngloạtkýứctrongđầucô.Những ngày sau khi kỳ thi đại học kết thúc, mùa hè dài vô tận, nắng gắt như đổ lửa.
Côvừaviếtxongláthư,cẩnthậnbỏláthưvàophongbìrồithởdàimộthơi.Cô chỉ muốn quay lại thị trấn Tô để thăm mộ mẹ mình, nhưng cô không biết phải nói chuyện với Lâm Bình Chi và Thẩm Hách Liên như thế nào, nên cô chỉ có thểtựmìnhđưaraquyếtđịnhrồiviếtmộtbứcthưtừbiệt,nóivớihọrằngcôđã lấy tiền đi mua vé ở ga xe lửa, hai ngày nữa sẽ về.
lờitrêughẹo,bâygiờcôchỉmuốnrờikhỏiđâycàngnhanhcàngtốt,tránhxalũ đàn ông kia.
“Emgáichạyđiđâuthế?Lạicòngiảvờngạingùngchạytrốnnữa.Lạiđâycho anh sờ cái xem nào...”
Ánhsángchungquanhrấtmờảo,khiếnlàndacủacôtrôngtrắngtrẻoốmyếu, nhưng đôi môi vẫn đỏ tươi và căng như trái vải mọng nước.
ThẩmDựckhôngquantâm,anhmặcáovestvào,quayvềphíaKhươngDư Dạng nói: “Anh đưa em về.”
LầnđầunhìnthấyKhươngDưDạng,trongtiềmthứcThẩmDựccảmthấythật ghê tởm.
TráitimThẩmDựcbỗngnhiênthắtlại,giốngnhưmộtcơnsấmsétvừagiáng trên mặt đất.
Vừarồicảbốnngườiđềucómặtnêncóvàilờithựcsựkhôngtiệnnói,hơnnữa cô lại tránh mặt anh nhiều như vậy, bởi thế anh chỉ có thể ra hạ sách cuối cùng là kéo cô vào trong nhà vệ sinh nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô sửng sốt một lúc lâu, sau đó ngước mắt lên nhìn người phía trước, phát hiện người đó lại chính là Thẩm Dực. Chàng trai trước mặt đang khoác trên tay một chiếc áo khoác, tiện tay phủ nó l*n đ*nh đầu cô, trên mặt nở nụ cười sảng khoái.
Cô mở cốc mì ra rồi bỏ mì cùng gia vị vào trong, cửa hàng tiện lợi đã có sắn nướcnóng.Côđặtnĩalênmépnắphộpmì,ngửimùithơmbốclêntừcốcmì nóng hổi rồi lại nuốt nước miếng xuống.
Màn đêm dần buông xuống, cô lấy xong vé tàu và đang đợi tàu vào ga ở sảnh chờ. Vì mùa hè đã đến mà sảnh không có điều hòa, nắng gắt bên ngoài chiếu thẳngvàongườinênmồhôibếtdínhtrêndadễkhiếnngườitacảmthấybíbách khó chịu.
CằmThẩmDựcvẫntựavàovaicô,cóthểnghethấytiếngthởcủaanhngày càng chậm lại.
Anhhạgiọng,nhưvịvươngtửcởibỏđichiếcvươngmiệnvàngchóilóatrên đầu, rồi nói: “Vậy thì sau này anh sẽ thay cậu ta đối xử thật tốt với em.”
ÔnPhùdựalưngvàosofa,tiếptụcuốngrượu,giọngnóilínhíchẳngrõlờigọi anh: “Anh Thẩm Dực... Em có chuyện muốn nói với anh.”
Chỉ vì một tiếng gọi “chị” của cậu ta mà có thể khiến cô tươi cười hạnh phúc, chỉvìđưacôđiđạpxehónggiómàcóthểkhiếncôvuivẻtớimứcđó,thậtsự chỉ cần đơn giản như vậy sao?
Anhnhưmộtconchónhàcótang,cốgiữđượcchútkiêungạocuốicùng:“Lục Triều Dã tốt đến vậy sao?”
MùađôngđầutiênkhicôđếnThủđô,tuyếtrơivàongàyGiángsinh.Anhquay về nhà trong tình trạng toàn thân lạnh cóng, trước mặt nhìn thấy một cô bé mũi đỏ ửng đang đi lên lầu, trên bàn phòng khách có một củ khoai lang nướng đã nguội. Anh ăn củ khoai ấy rồi bị đau bụng suốt mấy ngày liền.
“Này,emgáixinhđẹpsaolạingồiđâymộtmìnhthếnày?Trôngemngonquá đi.”
ThẩmDựctừngnghĩtaymìnhđãchạmvàomáuhôitanh,ômcôvàolòngnhất định sẽ làm vấy bẩn sự sạch sẽ này.
KhươngDưDạnglắcđầu,nhếchkhóemôi,nóirấtrõràng:“Khôngcầnđâu,Ôn Phù có chuyện muốn nói với anh mà.”
Bây giờ xem ra có vẻ như anh không đủ tốt với cô.
Khương Dư Dạng buông tay ra, lùi về sau một bước: “Tạm biệt.”
Cáchmộtlớpquầnáo,giọngnóicủaanhnghecóvẻhơinghènnghẹnnhưnglại mang cho cô cảm giác rất an toàn.
KýứccủacôđộtngộtkếtthúckhicôđượckhoácáocủaThẩmDựcvàrờikhỏi nhà vệ sinh.
Cô gái mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, chất vải mềm mại mát mẻ, đường cong khúc khuỷu với vòng eo thon gọn thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo. Lớpmồhôinhễnhạitrênngườigầnnhưkhiếnchiếcáotrởnênxuyênthấu,hai dây áo mỏng manh trên bờ vai gầy gò của cô hiện rõ mồn một. Cô mặc chiếc quần jeans cạp cao dài qua đầu gối, để lộ một phần làn da trắng nõn phía trên cẳng chân, hai bắp chân thẳng tắp ép chặt vào nhau vì lo lắng bất an.
Giốngnhưquaytrởlạiconđườngmànhiềunămtrướchaingườiđãcùngnhau đi qua, rồi cuối cùng dừng lại với một lời tạm biệt trong thời gian dài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứngtrướcngưỡngcửaphảilựachọntrườngđạihọc,côlạichọnđitheocon đường mà anh chọn.
Nghe thấy vậy, cô lập tức gật đầu, chỉ là cảm thấy bụng đói đến mức ruột gan cồncào,thậmchícòncảmthấymặtmàyxâyxẩm,bụngphátratiếngkêuọcọc. Trước mặt cô là một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24, Thẩm Dực dường nhưphát hiện ra tình thế khó xử của cô, anh bèn hỏi: “Em muốn ăn gì không?”
Gió đêm lau đi dòng nước mắt trên má, cô thở hổn hển, toàn thân nóng như đangđượcbaobọctrongmộtquảcầulửa.Côkhôngbiếtmìnhđãchạyđiđâu, khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, phía sau cũng không có ai đuổi theo.
KhươngDưDạngcònchưakịpnétránhđãnhìnthấyThẩmDựctiếptụcđábọn họ mấy phát, làm cho mấy chai rượu vỡ vụn, còn mảnh thủy tinh thì văng đầy trên mặt đất. Sợ một lát nữa sẽ xảy ra chuyện, cô ôm lấy áo khoác của anh rồi nắm lấy cổ tay anh bỏ chạy bạt mạng bất chấp phương hướng. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ, khả năng duy nhất là người cuối cùng nhìn thấy lá thư này chính là Thẩm Dực, chẳng lẽ anh lo lắng cho cô nên theo đuôi cô đến ga tàu sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh nghĩ rằng hai người họ có thể không còn cơ hội đi cùng nhau nữa.
Nhưng chuyện của Kiều Tụng khiến anh không thể kiềm chế được bản thân, anhmuốnchiếmlấycôlàmcủariêng,muốnnhìnthấynụcườicủacôchỉdành cho một mình anh, muốn kéo cô vào lòng mình.
Thẩm Dực móc từ trong túi áo ra một cái bật lửa, lấy bàn tay còn lại che hướng đầungọnlửarồiđưachocô.Côhơingạcnhiênvìkhôngbiếtanhsẽlàmgìtiếp theo. Sau đó, Thẩm Dực hướng dẫn từng bước một: “Thổi tắt đi.”
Cômentheotườngrồiđitớilốira,dọcquãngđườngchỉcúigằmmặtnhìn xuống chân mình.
“Hả?”Côcốgắngmởtomắt,lạipháthiệntầmnhìntrướcmặtmìnhtrởnênmờ ảo, ngay cả bóng dáng của anh cũng nhòe ra.
Mànđêmđenkịtbênngoàigiốngnhưmộtconquáivậtvớicáimiệngđầymáu nuốt chửng tâm trạng của cô lúc này. Cảm giác buồn bã, tức giận và tiếc nuối đan xen trong lòng, cảm giác bất lực ập đến khiến cô cảm thấy mình như kẻ c·h·ế·t đuối chới với giữa đại dương. Đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với chuyện như vậy, cô chỉ biết lê lết cơ thể kiệt sức đi tìm người phụ trách bán vé để giải thích lý do và xin xem lại camera giám sát.
ThẩmDựccódángngườicaodongdỏngvàđôichânthondài.Anhngồicong chân trên chiếc ghế cao đối diện cô, từ nãy tới giờ vẫn đang xem điện thoại di độngvàdườngnhưkhôngchúýnhiềuđếnchuyệngìđangxảyraxungquanh cô.
Đó là một sinh nhật không bao giờ quên được đối với anh. Cô gái nằm trên vũng máu, âm thanh thông báo rằng nỗ lực cứu mạng không có tác dụng cứ văng vẳng bên tai cùng cảnh tượng bên ngoài trời đang đổ mưa lớn. Ký ức giốngnhưnhữngmảnhthủytinhvỡvụnnằmrảirácdọcđường,vàchỉcầndẫm lên nó bằng chân trần thì những mảnh thủy tinh đó có thể làm chân bị thương.
Trênngườianhlúcnàylàmộtcâyđentừđầuđếnchân,máitócmỏngtrêntrán ướt đẫm mồ hôi, đôi lông mày thanh tú thật đẹp.
Ánhnắngxuyênquatánlá,chiếurọilênđỉnhđầucủangườiđangngồibênbậu cửa sổ, màu tóc cô gái dần chuyển sang màu vàng ánh nâu.
Saocóthểchứ...?Anhvẫnnhớsinhnhậtcôsao?Cảnhtượngvừarồigiốngnhư cô đang tổ chức sinh nhật, vừa thổi nến trên bánh sinh nhật xong vậy.
Cô lau đôi mắt đẫm lệ, đứng dậy khỏi mặt đất, đôi chân tê cứng vì ngồi xổm quálâubâygiờmớiđượcthảlỏng.Mặckệmấygãbiếntháitrênđườngbuông
ĐâychẳngquachỉlàmộtcontốtmàThẩmHáchLiênmangvềđểtựlừadối bản thân của nhà họ Thẩm, anh cũng không thèm quan tâm.
Vừa mới ra ngoài, trong một phút sơ suất cô đã gặp phải kẻ móc túi. Nếu làm mấtvéthìvẫncòncóthểmuavékhác,nhưngmấuchốtlàcôđãbịăncắpmất toàn bộ tiền trên người, cũng không thể dùng điện thoại di động để gọi điện.
“LúcnhàhọThẩmxảyrahỏahoạn,chỉcómộtmìnhanhđượccứurakhỏiđám cháy đó. Khi Thẩm Tầm được đưa ra ngoài, dù giữ được mạng sống nhưng vết bỏng trên mặt cũng sẽ không bao giờ lành được, chắc hẳn anh cảm thấy rất áy náy vì chuyện này.”
BởivìvẫncònhơimentrongngườinênKhươngDưDạngkhôngthểtừchối, lầm lũi bám theo anh ra ngoài.
KhôngởbêntrongnghecuộchộithoạigiữaÔnPhùvàThẩmDựclàsựtựtôn cuối cùng mà cô có thể giữ cho mình.
Đột nhiên cô bừng tỉnh giấc. Trên chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, cô chớp chớp lôngmimấylần,cốgắngtỉnhdậykhỏigiấcmơ.Côpháthiệntúiáotrốngrỗng, không còn nặng như trước nữa. Tim Khương Dư Dạng đập thình thịch, cô vô thức mò mẫm túi quần jeans, ví và điện thoại di động đã biến mất, trong ví vẫn còn một tấm vé từ Bắc Kinh đến thành phố Hồng Kông.
Chương 27
ThẩmDựcrấtmuốnhỏirằngLụcTriềuDãcóđiểmnàotốthơnanh?Nhưng cuối cùng anh vẫn kìm nén không hỏi cô điều này.
Một lúc lâu sau, Thẩm Dực vuốt nhẹ mái tóc cô, vẻ mặt như thể không quan tâm.Côthậmchícóthểcảmnhậnđượchơiấmdướiđốtngóntaydàicủaanh dù chỉ là thoáng qua.
LúcThẩmDựcxoayngườirờiđi,ÔnPhùđộtnhiênhỏi:“AnhcònnhớThẩm Tầm không?”
Môianhmímchặt,khôngnhịnđượcnữamàépcôluivàogóchànhlang,gọi tên cô: “Khương Dư Dạng.”
Cô gái nhỏ thật xinh đẹp, cô là ánh sáng duy nhất trong thế giới của anh.
Anhchậmrãicởicúcáovest,sauđóvắtchiếcáolêntay.Thấyvậy,KhươngDư Dạng sững sờ: “Thẩm Dực, anh…” Hai người cô nam quả nữ ở chung một phòng vệ sinh, bây giờ anh còn cởi áo trước mặt cô, hành động của anh thực sự không bình thường chút nào.
Mộtlớpnướcsúpbéongậynổilêntrênmặtmì,côcốnuốtmấymiếngmìvào miệng, nhưng hồi lâu lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
KhươngDưDạngbướcvàotrongcửahàng,đốidiệnvớimộtdãybánhmìđủ kiểu đủ loại. Cô xấu hổ không muốn tiêu quá nhiều tiền của anh nên chỉ dám lấy một cốc mì ăn liền trên kệ rồi nói lí nhí: “Lấy cái này là được rồi.”
“Anh vẫn còn nhớ cô ấy đúng không?” Trong mắt Ôn Phù hiện lên nụ cười dường như nhìn thấu mọi chuyện: “Cô ấy là em gái ruột của anh, nếu bây giờ còn sống thì sẽ chẳng bao giờ xuất hiện con nhóc nhà quê vô dụng này ở đây.”
Ánhmắtcôlạnhlẽonhưđượcbăngtuyếtbaophủ,côcũngkhôngbuồngiải thích thêm nữa: “Tốt hơn anh là được.”
VòngtaycủaThẩmDựcấmápđếnmứccôcóthểnghethấynhịptimđậpmạnh trong lồng ngực săn chắc của anh, vì khoảng cách giữa cô và anh lúc này rất gần.
Thẩm Dực hiểu rõ tính tình của cô, anh an ủi: “Có anh ở đây rồi.”
LụcTriềuDãcuộntròntronggócsofa,haihàngmigiấudướivànhmũđang nhắm chặt, trông vô cùng mệt mỏi.
“Trôngemgáinàycóvẻchưanếmmùiđờinhỉ,chibằngđêmnayvuivẻvới các anh đây đi.”
Thậttrùnghợp,kimgiờtrongcửahàngvừađúnglúcđiểmmườihaigiờđêm. Thẩm Dực cũng nhìn đồng hồ, bình tĩnh ngước mắt lên gọi cô: “Khương Dư Dạng.”
Nóixong,ThẩmDựcxoayngườiđịnhrờiđi,nhưngcôkhôngbiếtmìnhlấyđâu ra dũng khí để túm lấy vạt áo của anh.
“ÔnPhù,imđi…”ThẩmDựchiếmkhitứcgiậnđếnmứcnày,kýứcđauđớn nhất lại hiện lên, giống như liên tục khoét miếng băng lên để lộ vết sẹo còn chưa lành.
Cô gái luôn có khí chất trầm tĩnh giống như Giang Nam, trong mắt tràn đầy khaokhát,khíchấttrongsánghơntuyếttrắngbênngoài,trắngtớiđộkhôngtì vết.
Anhchưabaogiờnghĩđếntươnglainênkhôngthểhứahẹnvớiaibấtcứđiều gì, và anh cũng sợ bản thân sẽ lặp lại sai lầm tương tự.
Chưakịpnóixongthìngườiđànôngđãbịaiđóđằngsauđámạnhmộtcáirồi ngã chổng vó xuống đường. Mấy gã còn lại nhìn thấy vậy thì mở miệng văng câu chửi thề, hét lớn: “Bắt lấy thằng nhãi kia. Đánh c·h·ế·t nó cho tao…”
Nước mắt rơi vào bát mì.
“Thịchthịchthịch”-từngnhịptimrunglênnhưnhịpđiệucủanốtnhạc.Cảm nhận được hơi ấm của cô, Thẩm Dực hít một hơi, lồng ngực run lên: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
Màn đêm đen kịt được điểm xuyết bởi vài ngôi sao lập lòe trên bầu trời, ánh trănglạnhlẽochiếuvàocửasổxe,côcũngđắmmìnhtrongánhtrăng,haihàng mi cong cong, hai mắt nhắm nghiền chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Ở Trung Quốc, lúc ra đường lúc nào cũng có hàng loạt cặp mắt chú ý đến mình từnggiâytừngphút,giờđâycuốicùngcũngthoátrakhỏisựkìmkẹpđó,cậuấy có thể thoải mái tự do, không quan tâm đến hình ảnh của mình nữa.
KhươngDưDạngcúiđầutrướcmặtanh,bảvaihơikhomcònmímắtrũxuống, giống như một con chim cút nhỏ bị người ta nắm chặt trong tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
KhươngDưDạngcònđangsuynghĩvẩnvơ,côbiếtmìnhkhôngngủđược. Trongcơnnửa tỉnhnửa mơ,côcảm giáctrong túicóthứ gìđó rơira ngoài.
Nhưng càng về sau, cô thật sự đối xử với anh giống như hai người dưng, nước sông không phạm nước giếng. Lúc nào cũng tránh mặt anh, ở nhà càng ngoan ngoãnhơn,phòngngủcủacôởtrêntầnghai,mỗitốivềnhàcôđềulêntầnghọc bài rồi tự bài tập về nhà của mình mà không nói một lời nào.
Mấygãbiếntháikiadườngnhưchưamuốnbỏcuộc,thậmchícònnhămnheý định đập chai rượu vào người anh.
SauđóThẩmDựclâmbệnhnặngvàsốtcao.ÔngcụThẩmđãmờirấtnhiềubác sĩ đến để giúp anh chữa bệnh tinh thần, hai từ “Thẩm Tầm” đã trở thành hai từ cấm ky trong nhà họ Thẩm, không ai dám nhắc tới.
ĐôibàntaygầygòcủaThẩmDựccheđihaihànglôngmiươnướtcủacô, Thẩm Dực chân thành nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Từng giọt tí tách.
Anh buột miệng thốt ra vài từ: “Có anh đây rồi.”
ThẩmDựcđưacôđếnthangmáy,ánhđènởhànhlangkhiếnbóngcủahọgiống như chồng lên nhau.
Thẩm Dực đi ra từ trong bar, mu bàn tay nổi lên gân xanh, anh uống không nhiềurượunhưnglạivángđầutớimứckhôngngheđượcâmthanhxungquanh. Đầu óc anh lúc này tê dại, lết bước như một thây ma biết đi.
ÔnPhùuốngngụmrượucuốicùngtronglyrồitrằntrọcngủtrênsofa,nhưthể sự hưng phấn vừa rồi chỉ là mây trôi gió thoảng.
Côgáinhỏkhôngbiếtphảinóigìngoạitrừlờixinlỗi,côkhôngcốtìnhgiấu nhà họ Thẩm, cô chỉ biết sự tồn tại của mình có hay không cũng chẳng quan trọng, nên không muốn gây thêm phiền toái cho họ.
Khương Dư Dạng đi đến cửa ga xe lửa, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống. Dáng vẻ giốngnhưmộtconốcsênnhỏcuộntròntrongvỏ,ánhđènđườngkéotheobóng cô thật dài.
Ôn Phù lắc đầu, nói: “Thật đáng thương.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trởlạiquánbar,LụcTriềuDãvàÔnPhùdườngnhưđãuốnghơiquáchén,thật khó tin rằng một ngày nào đó bốn người họ có thể ngồi uống rượu cùng nhau.
Mấygãđànôngcaolớnsayrượubướctớigần,trênmặtnhễnhạitoàndầu,nôn ra toàn mùi rượu nồng nặc kinh tởm.
ThẩmDựcbiếtcôđanglolắngđiềugì,anhhứavớicô:“Yêntâm,anhsẽkhông nói cho bọn họ đâu.”
Mười tám tuổi, sinh nhật đầu tiên sau khi trưởng thành, chỉ có Thẩm Dực là ngườiduynhấtởbêncạnhcô.Hoàngtửnhỏkiêungạocónhiềulúclạiấmáplạ thường, điều này rất dễ khiến những người yếu đuối phải xiêu lòng.
Con người này nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn như vậy, điều này chỉ khiến cô càng thấy xấu hổ hơn. Khương Dư Dạng lắng nghe một lúc, tiếng ồn ào ở phòngbêncạnhnhỏdần,sauđólàtiếnghaingườilầnlượtrờikhỏinhàvệsinh.
Ánhtrănglạnhlẽochiếurọi,KhươngDưDạngđẩyanhra,trựcgiácmáchbảo cô hiện tại nên để hai người tách nhau ra rồi bình tĩnh lại.
Vìvậy,anhđènénsuynghĩtronglòng,cốgắngtựkiềmchếbảnthânbằngrượu và đua xe, sau đó anh bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình và tận mắt chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của Legend Capital.
Nhữngchuyệncònlạirấttựnhiên,ThẩmDựcmuachocômộtchiếcđiệnthoại di động mới, nạp thẻ rồi đưa cho cô.
Nhưng sự ngông cuồng của tuổi trẻ là một sai lầm không thể sửa chữa.
Không ngờ Khương Dư Dạng vẫn đứng ở lối đi, không biết cô có phải đang đợi anhkhông.TrongmắtThẩmDựctrànngậpsựphứctạp,cuốicùnganhcũngthú nhận với cô: “Xe của anh đang ở trước cửa.”
Khoảnh khắc cô phồng má thổi một cái thì ngọn lửa tắt ngúm.
Anhkhôngmuốncônhìnthấymặttốicủamìnhnênanhluôncốgắngtạoranét mặt bình tĩnh.
Chớpmắtmộtcáithìchiếcáovestmanghươngtùngmộcđãđượcphủlênđầu cô, cô có thể cảm nhận được hơi ấm của chiếc áo, tầm nhìn vì vậy cũng bị che khuấttheo,trướcmắttoànmộtmàuđenkịt.Tráitimnhưbịthứgìđóbópchặt, cô gần như vô thức tìm kiếm thứ gì đó có thể mang lại cho mình cảm giác an toàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.