Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28


Anh chống tay lên tường để đẩy người ra, rồi nhấc cằm lên khỏi vai cô. Sau đó quay người lại dựa vào tường, nhìn lên ánh đèn sợi đốt rực rỡ ở hành lang. Tuy bảntínhháothắngbấtchấpcủathờithiếuniênvẫnchưabỏđược,nhưnglờinói của anh thực sự rất chân thành.

KhươngDưDạngvẫnlạnhlùngnhưvậy,conngươicủacôdướiđènánhlên màu nâu nhạt: “Thẩm Dực, bây giờ tôi không cần nữa.”

Không phải vì Lục Triều Dã nên cô không chấp nhận anh, mà là cô không thể gánhnổi“lòngtốt”nàynữarồi,nếuThẩmDựcmuốnđáptrảlạitấtcảlòngtốt mà cô đã dành cho anh trước kia thì càng không cần thiết.

Khương Dư Dạng biết tính mình như thế nào, nếu cô thật lòng thích một ai đó, côsẽtoàntâmtoànýhếtmực,thậmchícóthểhysinhbảnthânmìnhtrongmối quan hệ.

Bâygiờhaingườiđãchiatay,côkhôngcólýdogìđểchấpnhậncáigọilàsự đền bù cho mối quan hệ trước đây của đối phương.

ThẩmDựcmởmànhìnhđiệnthoạidiđộngđểnhìnđồnghồ,sauđókhàngiọng nói: “Ngày mai tôi sẽ về Trung Quốc.”

MốiquanhệhợptáccủaanhvớiInskinvềcơbảnđãđượcgiảiquyết,vàkhông còn lý do gì để ở lại Paris nữa.

ChuyệnLegendrútluikhỏiviệcthumuaChâuTinhcóthểvínhưmộtconsóng nhỏ tạo thành ngàn phong ba bão táp, sau này anh phải quay về thường xuyên để ổn định tình hình.

KhươngDưDạnglấychìakhóatrongtúirađểkhóacửa,tạmbiệtanhvớitư cách một người bạn cũ: “Ừm, chúc anh đi đường bình an.”

ThẩmDựcchỉcáchcômộtbước,anhcóthểngửithấythoangthoảngmùinước hoa thường ngày có chút giống hương sữa trên người cô.

Lúchaingườisaykhướt,anhvùimìnhvàobảvaicôrấtnhiềulần,lầnnàocũng cười khúc khích để trêu cô: “Em không phải con nít, sao vẫn còn mùi sữa trên người thế?”

Đôi vợ chồng hàng xóm vừa mở cửa, ngạc nhiên nhìn hai người trước mắt, họ giốngnhưhaianhemnăm,sáutuổitranhnhauchiếcmáybayđồchơitrêntay rồi cãi nhau ầm ĩ vậy.

BàKhảiSắtnhìnhaiđứatrẻvừacãinhauầmĩkia,hónghớthỏicô:“Dạng,bạn trai của cháu à?”

LầntrướcThẩmDựcnhờtàixếgiaobánhnênvợchồnghàngxómchưanhìn thấy mặt anh bao giờ cũng là chuyện bình thường.

“Khôngphải.”KhươngDưDạngtừchối,sauđómớipháthiệntrongtaybọnhọ còn xách hai vali lớn.

“Chúngtôiđinghỉmát,chắckhoảngmộttuầnmớiquayvề.”Ngườiphụnữgiải thích.

“Chúchaingườicókìnghỉlễvuivẻ.”HaigiọngtiếngPháptrầmthấpcấtlên cùng lúc.

Chào hỏi xong, hai người kia đi khuất, hành lang lại rơi vào im lặng.

Thẩm Dực khuyu chân xuống, đầu cúi ngang tầm mắt với cô, xúc động nói: “Sinhconđủnếpđủtẻthậttốt,màtốthơnnữanếunhưcontraiđầulòngvàcon gái thứ hai, anh trai nhất định phải bảo vệ em gái mình, không để cho em gái phải chịu bất cứ tổn thương nào.”

Không biết những lời này của anh là dành cho Khương Dư Dạng hay dành cho chínhmìnhnữa.Trongmắtanhánhlêntiasángdịudàng,nhưngdángngườilại mảnh khảnh đối lập với thứ ánh sáng ấy.

Khương Dư Dạng từng nhắc tới chuyện này với anh, mang theo sự mong chờ khao khát của một cô gái mới lớn mà hỏi anh thích con trai hay con gái. Nhưng Thẩm Dực chỉ có thể im lặng không nói gì, nét mặt anh vô cảm, hình như anh khôngthíchtrẻconcholắm.Kểtừđóvềsau,côkhôngbaogiờnhắcđếnvấnđề này nữa.

Cô mím chặt môi, giọng nói dịu dàng như cơn mưa xuân ở phía nam sông DươngTử,mangđếnchongườitacảmgiáclạnhthấuxương:“Anhcứviệc sinh con với bất kỳ ai mà anh muốn và có bao nhiêu con tùy thích.”

Rốt cuộc thì chuyện đó đâu có liên quan gì đến cô chứ?

ThẩmDựcgạtđisuynghĩđócủacô,tronggiọngnóianhlàsựchấpniệmsâu sắc: “Tôi chỉ sinh con với em.”

KhươngDưDạngnhưngheđượccâuđùacợtnàođó.Côkéotaynắmcửabước vào trong nhà, dường như sắp từ chối anh giống lần trước vậy.

Khibướcthêmmộtbướcnữa,cảmgiácnhưgầntronggangtấcmàxatậnchân trời này buộc hai người phải chia cắt.

Đôimôiđỏmọngcủacôhémở,phátâmtừngchữcựckỳrõràng:“Tôikhông vui.”

ThẩmDựcdừnglạimộtchút,yếthầuanhkhẽđộng:“DạngDạng,tôichờem trở về.”

Cánh cửa đóng lại.

KhươngDưDạngbậtđènphòngkháchlên,thayđôigiàytrắngrarồiđidéplê vào, mắt cá chân bị bong gân của cô đã đỡ hơn nhiều. Cô búi tóc, vài lọn tóc đenxõaxuốngđôigòmá.Vốnđangcảmthấyrấtbuồnngủ,nhưngđểtránhbị đau đầu khi thức dậy vào buổi sáng nên cô vẫn ép mình đi nấu canh giải rượu uống.

Mộtlúcsau,cótiếngchuôngcửareo.KhươngDưDạngvừamớibôithuốclên mắt cá chân, trên tay còn đọng lại mùi thuốc khó ngửi.

“Anhcóthểđừng…”CôtưởngThẩmDựcvẫnchưarờiđi,aingờlạinhìnthấy thấp thoáng túi quần đen của đối phương. Chiếc quần này khác với quần âu phục của Thẩm Dực.

“Chị?”LụcTriềuDãnuốtnướcmiếng,cẩnthậnmàlùilạimộtbước:“Cóphải em đã làm phiền chị không?”

Khương Dư Dạng hơi xấu hổ, hắng giọng nói: “Không có.”

LụcTriềuDãvẫnkhádèdặt,trêntráncómồhôinhỏxuống,từnggiọttừnggiọt rơi xuống đất. Cậu ấy nói: “Lúc nãy em gọi điện cho chị mà không thấy chị trả lời, em sợ chị có chuyện nên tìm đến nhà gặp chị, không ngờ chị đã về rồi.”

KhươngDưDạngdườngnhưnhớtớigìđó,pháthiệnđiệnthoạicủamìnhđã hết pin từ lâu và sập nguồn rồi.

Cậuthiếuniênđứngởcửarấtcao,ánhtrăngchiếuvàoinbónglênmặtđất.Cậu ấy không cởi mũ nên nửa khuôn mặt bị giấu đi, nhưng có thể ngửi thấy trong hơi thở là mùi rượu thoang thoảng.

Trướckhiđi,KhươngDưDạngbiếtLụcTriềuDãđãuốngsay,cònngủquên trên sô pha. Cô im lặng một lúc: “Em trai Lục, cậu say à?”

“Mộtchút.”LụcTriềuDãlắcđầu,lôngmicụpxuống:“Khôngbiếtđãuốngbao nhiêu, nhưng uống hơi nhiều.”

“Vậy vào đi, trong nồi còn có chút canh giải rượu đó.” Khương Dư Dạng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi cậu như em trai để chăm sóc. Chàng trai đi theo côsữngngười,mặtcóvẻcàngđỏhơn.ĐâylàlầnđầutiênLụcTriềuDãtớicăn hộcủacô,cậuấynhìnngóxungquanh,aingờcònbịKhươngDưDạngbắtquả tang.

Cô nhẹ giọng nói: “Uống một chút đi, sẽ dễ chịu hơn đó.”

LụcTriềuDãcởimũrồivuốttóc,khóemắtthoángđỏbừng.Cậuấykéoghế, ngồi vào bàn ăn, mỉm cười mãn nguyện trước bát canh thơm nồng nàn trước mặt, dáng vẻ giống như đứa trẻ được mẹ cho viên kẹo yêu thích.

Khương Dư Dạng có kinh nghiệm nấu canh giải rượu từ lâu, trước đây khi ThẩmDựcđitiếpkháchvềnhà,côsợanhsayrượusẽđauđầuchonêndùbuồn ngủ cỡ mấy nhưng cô vẫn cố nhịn, rồi vào bếp nấu canh để trong bếp cho anh

uống.NgaycảhươngvịbátcanhcũngvôtìnhdựatrênmùivịmàThẩmDực quen uống.

“Cám ơn chị.” Chàng trai nghe lời, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ. Dáng vẻ của cậuấybâygiờkháchoàntoànvớimộtcậuthiếuniêncóphongcáchmạnhmẽ trên sân khấu mà cô thường thấy.

KhươngDưDạngcònchưakịptẩytrang,làndatrắngnõn,đôimôiđỏmọng, trong mắt cô hiện lên chút điềm đạm.

ThấyLụcTriềuDãđangnhìncáigìđó,KhươngDưDạngvuốtvevànhtainhư đang xoa đầu đứa con trai: “Canh có ngon không?”

“Ngonlắm.”Cậuấyvộivànguốngthêmvàingụm,sauđótòmòhỏi:“Chị,là anh Thẩm Dực đưa chị về phải không?”

Cô không có gì để che giấu, chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện. Lục Triều Dã đặt đũaxuống,nghiêmtúchỏi:“Nếuanhtatiếptụctheođuổichịnhưthếnàythì chị có đồng ý không?”

KhươngDưDạngkhôngbiếtnêntrảlờivấnđềriêngtưnàynhưthếnào,chẳng lẽ cứ trả lời cho qua chuyện sao?

“Em xin lỗi, em hỏi hơi vô duyên rồi.”

LụcTriềuDãcó chútbốirối, bàntaynắmchặt rồilạibuông ra.

“Em chỉ muốn nói là…”

Côhọngchàngtraihơinghẹnlại:“Việcmàanhtalàmđượcthìemcũngcóthể làm được.”

Tìnhyêubồngbộttuổitrẻkhôngthểchegiấuđược,lúcnàocũngtràodâng nhiệt huyết như cơn sóng cả cuồn cuộn ngoài biển khơi.

KhươngDưDạngchốngkhuỷutaylên,ômlấykhuônmặtvừabằnglòngbàn tay, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Tôi thấy sân khấu của cậu rất tuyệt, với tư cách là một người bạn, tôi rất vui khi có thể xem buổi biểu diễn tối nay.”

“Vớitưcáchlàmộtngườibạn”-Bảychữnàylàlờitừchốimạnhmẽnhấtcủa cô dành cho cậu ấy.

LụcTriềuDãlậptứccảmthấymìnhgiốngnhưmộtquảbóngbaybịxìhơi,thất vọng tràn đầy trong mắt.

“Chị...Chịkhôngthíchngườinhỏtuổihơnmìnhà?”Cậuấyuốnghếtbátcanh giải rượu. Lúc cụp mắt xuống, cậu ấy còn có thể nhìn thấy bóng mình in trên mặt nước.

“Cũng không hẳn.” Những chuyện như tỏ tình thế này thì cô đã trải qua rất nhiều,nhưngđâylàlầnđầutiêncônhậnđượclờitỏtìnhtrựctiếptừmộtngười nhỏ tuổi hơn mình. Khương Dư Dạng ngước mắt lên nhìn cậu, nói: “Tôi muốn dành thời gian để tận hưởng cuộc sống.”

Tóm lại, cô không có ý định nói chuyện tán tỉnh ai vào lúc này chứ đừng nói đếnviệcbắtđầumốiquanhệmớiđểhàngắnvếtthươngdomốiquanhệcũđể lại.

LụcTriềuDãthởdài,độtnhiênbiếnthànhmộtđứatrẻđángthươngvừabịbỏ rơi: “Em hiểu rồi.”

“Vậytừnayvềsautôisẽlàngườihâmmộcủacậu.”KhươngDưDạngcười nói: “Em trai Lục là ngôi sao lớn, nên cần phải tỏa sáng hết mình trên sân khấu.”

TrongmắtKhươngDưDạng,LụcTriềuDãlàngườiđầutiêncóthểkiểmsoát không khí sân khấu tốt như vậy. Cậu ấy có tài và làm việc chăm chỉ nên cô không thể trở thành vật cản đường cho sự thành công của cậu ấy.

Uốngxongcanhgiảirượu,LụcTriềuDãkhôngởlạilâu,nóilínhí:“Tạmbiệt chị, em về đây.”

KhươngDưDạngthudọnbátđĩa,ngồitrướcmànhìnhmáytínhvàtiếptục hoàn thành công việc tổ chức Tuần lễ thời trang, đồng thời trả lời email mà Wintour gửi đến.

Đúng,côphảichobảnthânmộtthờigianđểổnđịnhlạitâmtrạngcủamình, giốngnhưđểrènluyệnbảnthânvậy.Bâygiờlàgiaiđoạncôkhôngcòncảm thấy khao khát tình yêu như trước nữa.

Khương Dư Dạng vẫn nhớ lần đầu tiên cô cầm ”ICON” lên và đọc nó là giữa mưa gió mùa hè. Học kì năm lớp mười kết thúc sớm nên không cần tự học buổi tối, lúc chuông vừa reo, học sinh trong lớp như đàn chim vừa được tự do bay khỏilồng,háohứcchạyvềnhà.Lúcđótronglớpcôkhôngcónhiềubạnbè,bởi vì tính tình quá hướng nội và khép kín. Lúc đầu cô muốn lập một nhóm bạn cùngnhauvẽtrangtríbảng,nhưngmộtngườibạntronghộihọcsinhđếntìmcô

rồinói:“KhươngDưDạng,saugiờhọcchúngtôicònphảiđihọpcâulạcbộ, cậu làm việc này một mình được không?”

Nhìn thấy các khớp ngón tay của cô trắng bệch do cầm phấn, chàng trai cao nhấttrongnhómđócườikhẩyrồinói:“Lầnsaucậucóthểnghỉngơi,chúngtôi sẽ làm thay cậu...”

Côgáicaumày,tínhtìnhcôtuyrằngdịudànghòanhãvớingườikhác,nhưng cô căn bản không phải là người cả nể, dễ dàng để cho người khác thao túng.

Lần nào cô cũng nhận trách nhiệm về mình, và không chỉ một lần như vậy, khôngaisinhracónghĩavụphảimộtmìnhgánhváctráchnhiệmtậpthểcả.

“Tấtcảcáccậuphảiởlại.”Cômímmôi,lặnglẽbẻviênphấntrongtayralàm hai nửa.

Chàng trai cao lớn lập tức biến sắc, chửi bới: “Cậu không tham gia câu lạc bộ, giúpchúngtôimộtchútthìcólàmsao?Cậuchẳngquacũngchỉlàđứaconrơi con rớt ăn nhờ ở đậu nhà họ Thẩm thôi, đừng tưởng Thẩm Dực coi cậu như người thân mà hống hách nhé?”

Nhữnglờimỉamainhưnhữngmũitênsắcnhọn,lầnlượtđâmvàotráitimcô. Vai cô run lên bần bật, hai mắt đỏ hoe, nhưng cô cố gắng hết sức để kìm nén, không để bất cứ một giọt nước mắt nào rơi xuống. Chỉ vì xuất thân và hoàn cảnh gia đình mà cô đáng bị chế giễu sao?

Cô gái duy nhất đứng trong nhóm đó khoanh tay, trợn mắt đầy giả nhân giả nghĩarồinói:“Đừngmấtthờigiantranhcãivớicậutalàmgì,cậutakhôngcó cha mẹ, cho nên không ai dạy cậu ta cách cư xử cũng đúng thôi…”

KhươngDưDạngkéotayáocôgái,đôimắttrợnlênkìmnéncơntứcgiận:“Đề nghị cậu xin lỗi tôi.”

Côgáihấttayra,trongánhmắtmangtheonụcườigiễucợt:“Tạisaotôiphải xin lỗi?”

KhươngDưDạngnóichậmrãitừngchữ,cứngrắnđáptrả:“Chatôilàmột người tìm kiếm và cứu hộ hàng hải đã c·h·ế·t trong khi làm nhiệm vụ. Tôi sẽ không cho phép cậu xúc phạm ông ấy như thế này.”

Trong một nhiệm vụ giải cứu quan trọng năm đó, con tàu bất ngờ phát nổ, 15 người của đội tìm kiếm cứu nạn hàng hải thiệt mạng, gần như toàn bộ đội quân cứu hộ đó mất tích giữa dòng đại dương. Mẹ cô từng bế cô trên tay và lật xem nhữngcuốnalbumcũ,trongđócónhiềubứcảnhốvàng.Hìnhảnhcuốicùnglà Khương Viện Tranh - ba cô đang mặc đồng phục, trên băng tay đeo lá cờ đỏ năm sao vô cùng thiêng liêng, khuôn mặt nghiêm nghị, mái tóc bị gió biển thổi tung, đôi mắt luôn kiên quyết hướng về phía trước.

“DạngDạng,mẹrấtvuivìbốconvẫnkiêntrìvớicôngviệc,nhưngmẹcũngrất sợ, mẹ sợ bố sẽ không bao giờ trở về. Ngày mà nỗi sợ hãi đó trở thành hiện thực,bầutrờicủamẹsẽsụpđổ.Thếgiớinàyluôncónhữngngườihùngtồntại, nhưng người hùng cũng biết sợ hãi mà. Hơn nữa người nhà của những người hùng đó sẽ không hy vọng họ trở thành anh hùng đâu.”

Vàothờiđiểmnguycấp,dùchocólàanhhùngthìhọcũnglàconngườibằng xươngbằngthịt,aicũngcónhữngnỗilolắngkhôngthểbuôngbỏ,aicũngcó người nhà ở xa đang dõi theo, chờ đợi.

Mỗilầnnhắcđếnchuyệnnày,mẹcôđềurơmrớmnướcmắt.KhươngDưDạng biết rằng khi mẹ cô may sườn xám, mắt bà không thể nhìn rõ như trước được

nữa, đây chắc chắn là di chứng để lại bởi nỗi đau quá lớn sau khi ba cô qua đời.

Bạnnữkiacảmthấykhôngvuivẻchútnào,nênnhúnvaibỏđi.Lúccôrờikhỏi lớp, có một vài cậu trai bắt chước giọng cô một cách ác ý: “Bố tôi là nhân viên tìm kiếm cứu nạn trên biển…”

“Cậu nhại giọng giống thật đó, ha ha ha...”

“..”

Không thể chịu đựng được nữa, những giọt nước mắt của cô rơi xuống, cô khôngđểýđếnbụiphấntrêntaymàvộivàngdùngmubàntaylauđi.Không được phép rơi lệ dù chỉ là một giọt nước mắt, dù mày có khóc cỡ nào cũng không ai quan tâm và an ủi mày đâu - cô tự nhủ với mình.

Hôm đó, chủ đề của tờ báo bảng đen là “Người hùng của tôi”, cô dùng phấn nhiều màu vẽ nên bức tranh cha cô đang chào cờ, vì cô đã nhìn thấy rất nhiều lần nên cô phác họa bức tranh trên bảng theo hình ảnh còn sót lại trong trí nhớ. Vẽxong,côđếnbồnrửatayrửasạchbụiphấn,đậynắpcốcnướcrồiđeocặpvà đi xuống lầu.

Trên bầu trời, những đám mây đen cuồn cuộn và sấm sét ầm ầm. Cô nhìn thấy trời mưa trước mắt nhưng vẫn cố hết sức giữ chặt chiếc ô trong tay rồi lao mình vàomànmưanặnghạt.Tiếngmưađậpmạnhvàoônhưtiếnggiọtdầunóngbắn xèoxèokhichạmphảinước.Côbướcquanhữngvũngnướcsâuvàrộng,đôitất bông dưới đôi giày da ướt đẫm vì nước mưa.

Cuốicùngcũngđếnhiệusáchbênngoàitrường,côđịnhvàomuavàicuốnsách bài tập trước khi về nhà. Vừa đúng lúc bắt gặp Thẩm Dực vừa trốn buổi tự học

tối, ngay cả ô cũng không mang theo, một tay anh ôm túi đang đi dưới mưa.

Sau khi bước vào hiệu sách, cô tìm chỗ trú chân rồi thầm chửi cái thời tiết này.

Vừabướcvào,côđãnhìnthấymộtđôichângầytrắngnõn,trênngườivẫncòn những hạt mưa rơi, nước nhỏ giọt dọc theo đường cong đôi chân.

Khương Dư Dạng quay lưng về phía anh, hơi cúi người lật một cuốn bài tập toán,vôtìnhđểlộravòngeothongọn.ThẩmDựcđứngsau,liếcnhìntêncuốn sách bài tập, bình tĩnh nói: “Đừng mua cái này, học không dễ đâu.”

Cô bé có vẻ giật mình quay lại, đôi mắt mơ màng nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đàocủaanh,lúcnàygiốngnhưđangcườimàkhôngcười.Côvôcùnghoảngsợ nhưnglạikhôngmuốnmấtvẻkiêungạotrướcmặtanh,cômởmộtcuốntạpchí với đôi mắt đỏ hoe, bìa tạp chí lúc bấy giờ in hình một nữ diễn viên rất nổi tiếng.

“Tôi chỉ tiện tay mở sách xem qua thôi.” Cô ngượng ngùng nói dối.

Anh thuận theo lời cô: “Ừ.”

Thẩm Dực quen với ông chủ ở đây từ lâu. Ông chủ trêu chọc anh mấy câu: “BạnhọcThẩmà,lúcnàocậucũngđứngđầubảngxếphạng,ngườikháccó nôn ra máu cũng không theo kịp được…”

“Không,tôicũnghọcmà.”VànhtaiKhươngDưDạngđộtnhiênđỏbừng,thầm nghĩ người này sao có thể nghịch ngợm như vậy.

Thẩm Dực mượn ông chủ chiếc khăn rồi lau khô mái tóc ướt sũng vì nước.

Hiệusáchkhônglớn,nhịptimcôlúcnàyđangđậploạn,côcóthểngửithấy mùi bạc hà tươi mát trong không khí.

“Cảm ơn.” Anh giũ chiếc khăn rồi trả lại cho ông chủ.

Cuốntạpchívẫnđangmởtronglòngbàntaycô,trùnghợplàmsaonólạilà cuốn tạp chí bán chạy nhất của “ICON”.

Ôngchủcấtgiọngnói:”Côbé,côthậtcómắtnhìn,cuốnsáchnàyvừamớixuất bản, nếu hôm nay không mua thì ngày mai sẽ bán hết đấy.”

Côbịnộidungtrêntrangđầuthuhút,lậtqualậtlạivàilần,nhẹgiọnghỏi:“Bao nhiêu tiền thế ạ?”

Chàngtraiđặtmộttaylênquầy,nhìnquavànóirấttựnhiên:“Tínhtiềnvàotài khoản của tôi.”

Ôngchủtỏvẻnhưtađâyđãbiếthếtmọichuyện:“Tênnhócnàycũngđượcđấy chứ.”

Mưavừangớt,anhchỉởlạimộtlúcmàkhôngnóichuyệnvớicô,rồinhanh chóng biến mất không dấu vết.

Haimácôvẫncònnónghừnghực,côômchặttờbáo“ICON”kiavàongực,cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập thình thịch của mình. Cô đã từng nghĩ đến

việcmộtchàngtraitrẻnghịchngợmvàmangánhhàoquangnhưvậythựcsự yêu một ai đó sẽ như thế nào.

Saunày,khihaingườiđãởbênnhau,cômớinhậnracôvàanhởhaithếgiới khác nhau.

TaycầmchuộtcủaKhươngDưDạngkhựnglại,nhữnggìThẩmDựcnóivớicô lúc hai người đứng ở cửa hiện lên trong đầu cô. Anh thật sự sẽ đợi sao?

Nhưng suy cho cùng thì chuyện anh có thật sự chờ đợi hay không chẳng liên quangìđếncô.Cũngđãđếnlúcanhnêncởibỏvươngmiệntrênđầuxuốngvà học cách yêu thương người khác rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28