Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33
“Lẽracậuphảibiếtchứ,nhưngcậulạikhôngbiếtemấytrôngnhưthếnào.” Kiều Tụng ngáp một cái, trở mình để kéo chăn đắp lên người.
Mặtkínhmờảo,côđổsữatắmratay,chẳngbaolâusauđãrakhỏiphòngtắm.
ThậtraKhươngDưDạngchẳngmấykhinóichuyệnvớicácbạncấp3,nhấtlà khi nhớ lại mấy người bạn cùng lớp chế nhạo gia đình cô, trong lòng như có một túi khí chặn lại mà không cách nào vượt qua được.
“Hu hu hu hu hu…” Kiều Tụng ôm cô từ đằng sau, gò má cọ qua cọ lại trên xươngbướmsaulưngcô,lẩmbẩm:“SaoDạngDạngnhàmìnhlạitốtđếnthế chứ.”
Đến khi Kiều Tụng lết cơ thể mệt mỏi về nhà, sủi cảo nóng hổi vừa ra nồi.
CôbịphảnứngcủaKiềuTụngchọcchobậtcười,đáplời:“Khôngcầnnghi ngờ, đây là nhà cậu đấy.”
Một hồi lâu sau, cô mới lên tiếng: “Cô gái này nhìn quen quá.”
Nhịn thêm chốc nữa cũng đâu phải không về được đến nhà.
ThẩmDựcvẫngiữtháiđộônhoà,cũngkhôngcưỡngépmàchỉimlặngmộtlúc rồi nói: “Em vào đi, ngủ ngon.”
Khương Dư Dạng cầm tấm ảnh đó rồi tắt đèn trong phòng đi.
Saukhithứcdậy,KhươngDưDạngmởmànhìnhđiệnthoạilên,đãhơnsáu giờ, trời cũng vừa chập choạng tối.
ThẩmDựcnhìnhaicánhtaymịnmàngcủacôgái,haicáitúitocôđangxách trông chẳng ăn nhập gì với hình thể của cô cả.
“Tớ không uống.” Khương Dư Dạng lau tóc, dặn dò: “Cậu cũng uống ít thôi.”
Vừa trở về thủ đô nên cô vẫn chưa tìm được nhà, đành phải chấp nhận chen chúctrongcáigáclửngnhỏnàyvớiKiềuTụng.Đợimọithứổnđịnhlại,cômới có thời gian đi xem nhà.
KhươngDưDạngđãcósuyđoán,nhưngtimcôlạiđậpthìnhthịch,tronglòng ngổn ngang trăm mối như đang nhắc nhở cô về quá khứ có khả năng xảy ra.
MáitócdàinhỏnướcnênKhươngDưDạnglấykhănkhôquấnlại,côthấyKiều Tụng vẫn làm tổ trên sofa, tay ôm máy tính gõ lạch cạch.
Không phải cô chạy nhanh mà là anh cố ý thả bộ chậm rãi để đợi cô.
Chương 33
[Chọn ngày không bằng gặp ngày? Hôm nay tâm trạng em tốt à?]
Cô đã ngủ rất lâu để thích ứng với việc lệch múi giờ.
ThẩmDựckhôngquantâmcôcónhậnđượctinnhắnnàyhaykhông,anhgõ nhanh một câu như thể đang nói với chính mình.
Kiều Tụng là người trọng tình nghĩa, ví dụ như biết cô từ Paris về, tạm thời không tìm được căn hộ phù hợp nên đã không ngần ngại mời cô vào ở cùng, cũngnóituyệtđốisẽkhôngthutiềnthuênhà.NếuKhươngDưDạngnhấtquyết muốn trả thì cô ấy sẽ cạch mặt.
Kiều Tụng nói cũng có lý, Khương Dư Dạng gật đầu đồng ý.
Phả ra làn khói trắng đục xong thì anh nhanh chóng gõ tin nhắn.
TrênmànhìnhđiệnthoạihiểnthịtinnhắncủaKiều Tụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
KhươngDưDạngbiếtcôngviệccủaKiềuTụngthườngxuyênphảităngca,tan làm về thì mệt đến mức không nhúc nhích nổi, sức đâu mà tự nấu cơm?
“Tốt qua đi, cậu là chúa cứu thế của tớ hu hu hu…”
ThẩmDựcđưamắtnhìnngườitronggươngthangmáy,tóccôgáivénsautai, vài sợi tóc nghịch ngợm rơi ra làm lộ vành tai đỏ bừng.
Khi nói chuyện nghiêm túc, khí chất Thẩm Dực mạnh mẽ đến nỗi khiến những ngườicómặtởđókhôngdámhóhé,cònmặtxấuxalưumanhchỉbàyrachocô thấy.
Cả hai ăn uống no nê, bát đũa thì bỏ vào máy rửa bát.
NhưngcũngkhôngthểsođượcvớimấycănhộvàphòngthayđồởOceanwide International.
Trongthangmáy,bấtđắcdĩcảhaiphảiởchungtrongkhônggiankínlầnnữa.
Côrủathầmtrongbụng,gươngmặtcủangườiđànôngkiathậtsựlàmốihoạ của các cô gái mà.
KhươngDưDạnglắccánhtayrồichạytừtừđến,thoángcáiđãđuổikịpbóng lưng của Thẩm Dực.
Kiều Tụng nói tiếp: “Thật ra mục đích của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũngchẳngtốtđẹpgì.Đãlâukhônggặp,tìnhcảmbạnbècònchẳngsâuđậm, có điều có thể sẽ kết thêm được nhiều mối quan hệ hữu ích đấy. Cậu mới đến Tạp chí Đổi mới Thủ đô, đây là lúc cần đến những thứ này.”
Côquấnchăn,mởgiaodiệnWechattrênđiệnthoạira.
Dường như có thể tưởng tượng được lúc bị thương đau đớn đến nhường nào.
Kiều Tụng đã đói rã họng, chấm sủi cảo với sốt rồi ăn như gió cuốn.
Vì không bật đèn nên trong căn hộ chỗ sáng chỗ không, ngoài cửa sổ là xe cộ qualạixếpthànhhàngdài,tụlạithànhmộtbiểnvàng,đúnglàgiờcaođiểmtắc đường ở Thủ đô.
KhươngDưDạngmímmôi,mànhìnhđiệnthoạiphảnchiếukhuônmặttrắng trẻo. Cô cử động khớp ngón tay rồi ấn nút đồng ý.
Lúc trước, tình cảm của Thẩm Dực đối với Khương Dư Dạng rất phức tạp, nhưnghiệntạianhđãxácđịnhtìnhcảmanhdànhchocôvôcùngđơnthuần.
Quamộtnăm,KiềuTụngthăngchứcnênchẳngcònđủsứcđểtâmđếnviệcdọn dẹp nữa.
KhươngDưDạngđitheobảnđồhướngdẫntìmđượcmộtsiêuthịlớngầnđó, bắt đầu mua từng món hàng theo ghi chú trên điện thoại.
“Sốđiệnthoạicủaanhtrongblacklist,chọnngàytâmtrạngtốt…”Anhnóikhéo léo, đề nghị một cách chân thành: “Có thể gỡ chặn anh được không?”
Thẩm Dực liếc cô, tự nhiên hỏi: “Tối nay định ăn gì?”
Giống y đúc thiếu niên trong ký ức.
Đèntrongsiêuthịtoảraánhsángảmđạm,làndacủacôvốnđãtrắngtrẻo, đứng dưới đèn giống như được ngâm trong sữa vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
HaingóntayThẩmDựckẹpmộtđiếuthuốcđầulọcvàng,anhungdungchâm lửa.
VìThẩmTầmnêntrướckiaThẩmDựckhôngchocôgọianhlàanhtrai,thậm chí là ghét cô.
KhươngDưDạnglàmxongmộtloạtthaotácthìtrùmchănkínđầu,timcôđập thình thịch trong lồng ngực.
Khương Dư Dạng phản ứng chậm, cô đáp: “Nấu sủi cảo.”
Cólẽtừkhicònlàmộtthiếuniên,anhđãcóvầnghàoquangcủariêngmình,đi đến đâu cũng khiến người ta phải ngoái nhìn.
NhưngvùngcấmnàycũnglàkhúcmắctronglòngThẩmDựcnênanhkhônghé nửa lời về nó trước mặt cô.
Tườngđồngváchsắtdựnglênbênngoàisụpđổtứcthì,trướcmắtThẩmDực lại hiện ra vũng máu vô tận cùng cảm giác bất lực.
[Nhóccon,tớphảităngca,cậuđóibụngthìđặtđồănvềnhé.Sorry,trongtủ lạnh chẳng còn gì ăn cả…]
Chỉ bảy chữ ngắn ngủi cũng đủ bóp chặt trái tim anh.
[Thẩm Dực, anh thật là đáng thương.]
Anh muốn vươn tay ôm lấy ánh sáng ấy.
“Ừm, tôi sẽ tìm nhà sau.”
Côấyngơngácnhìnchằmchằmmộtlátrồivònglạiphòngbếp:“DạngDạng, đây là nhà tớ à? Hay tớ mệt quá nên đi nhầm nhà rồi?”
Thấy Kiều Tụng càng lúc càng tâng bốc cô lên tận mây, Khương Dư Dạng kịp thờichặnmiệngcôấylại,côtắtbếp:“Đượcrồi,TiểuKiều,đirửataynhanhlên rồi ra ăn sủi cảo.”
Có rất nhiều cô gái đứng chờ ở vạch đích để đưa nước cho anh.
Nhétđầyxeđẩymuasắm,nhânviênthungânđưachoKhươngDưDạnghai cái túi to, mỗi tay cô xách một túi.
May mà không bẩn, chỉ là đồ đạc để bừa bộn mà thôi.
Tinnhắngửiđiđãnăm phútmàvẫnkhônglờihồi đáp.
ThẩmDựcthìkhác,dùlàởtrườngcấp3hayđạihọcthìanhluônlàngườicuối cùng nhận gậy chạy tiếp sức.
“Yêuvớiđươngcáigì,cócậuởđâythìkhôngcógãđànôngnàolọtvàomắttớ hết.”
KhươngDưDạngnằmnghiêngtrêngiường,nghetiếngthởđềuđềucủaKiều Tụng, không còn thấy buồn ngủ nữa.
Làn khói ngày càng dày đặc, ánh sáng trong mắt Thẩm Dực dần ảm đạm.
Wechatthôngbáođốiphươngđangnhập.
Dacôtrắngđếnnỗigầnnhưtrongsuốt,mímắtcũngmỏngnênnhìnrõcả những mao mạch xanh tím.
KhươngDưDạngmímđôimôimỏng,ngheanhnóivậycũngkhôngmởmiệng, nhưđangđợiđiềuanhnóitiếptheo,hayđúnghơnlàđưarayêucầutrơtráonào đó.
Nghĩđếnđây,timcônhưngừngđập.
Chỉnhìngócnghiêngthôicũngcảmnhậnđượcsựquyếnrũcủaanh,lôngmày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao và phong độ ngời ngời.
Côchẳngbiếtgìsuốtbảy,támnăm.
“Tớtừnggặprồi,emấyhòađồnglắm,cònthíchcười,đángtiếclàtrênmặtlại có vết sẹo. Sau đó, vào mùa hè năm cấp 2 của Thẩm Dực, em ấy đã qua đời vì tai nạn giao thông trên đường đến đưa quà sinh nhật cho anh ta.”
TrínhớThẩmDựcrấttốt,anhnhớrõtuyếnđườngvàsốcănhộKiềuTụng thuê.
Buồncười thật đấy.
Lúccôquayngườiđi,cổtaylạibịmộtvậtấmápkéomạnhlại,bướcchâncô loạngchoạng,đứngkhôngvững,tấmlưngmềmmạiđụngphảilồngngựcrắn chắc của anh.
Cô chỉ trả lời đơn giản: [Ừm, biết rồi, cậu bận tiếp đi.]
MàsởdĩnhàhọThẩmgiữbímậtchuyệnnàylàvìkhôngmuốncônhắcđến, tránh chạm đến vùng cấm.
KiềuTụnglầubầu:“MàDạngDạngnày,lúctrướccậuởnhàhọThẩmmà,cậu không biết Thẩm Tầm ư?”
BiếtKiềuTụngcònphảihoànthànhbảnthảo,KhươngDưDạngbènlấyđồngủ đi tắm trước.
Đólàkhuônmặtcôchưagặpbaogiờ,côgáibuộctócđuôingựacao,đôimắtto tròn, tung tăng như một chú chim sẻ, nụ cười rất có sức cuốn hút.
ThẩmDựckhôngđểđồtrongtayxuống,anhbậtcườirồinhìnthẳngvàomắt cô: “Khương Dư Dạng, muốn cảm ơn anh thì phải dùng hành động.”
“Đúngthế…”KiềuTụngkhôngnhậnracóđiềubấtthường:“Vìemấylàem gái của Thẩm Dực, tên Thẩm Tầm, hai anh em giống nhau nên nhìn quen là phải.”
Rõlàgươngmặttrắngtrẻothếkiamàtrênmáphảilạicómộtvếtsẹokhiến người ta sợ hãi.
Cuộc đối thoại rất ngắn gọn, nhưng Thẩm Dực có thể cảm nhận được sự phòng bịcủaKhươngDưDạng,côvẽramộtphạmvihoạtđộngchoriêngmình,dựng lên tầng tầng lớp lớp vách ngăn.
Đáng thương.
Hai người một trước một sau bước đi, cảnh tượng này đã không ít lần xuất hiện từthờitrunghọc,thiếunữđemlòngthươngmếnnhưngkhôngthểthốtrathành lời, nên chỉ có thể đi theo anh ra tới cổng trường.
Cô bỏ hai túi đồ lên cái tủ cạnh cửa, lấy đôi dép trong tủ giày ra đi vào.
Anh lại bị chặn.
Khương Dư Dạng thở nhè nhẹ, nhỏ giọng ừm một tiếng.
Mấy phút trước, Thẩm Dực còn đặc biệt gửi yêu cầu kết bạn cho cô.
Bàcônàykhôngquantâmđếncơthểmình,côcònsốngvớiKiềuTụngmột ngày thì chắc chắn sẽ không để cô ấy thích gì làm nấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Siêu thị cách căn hộ gác lửng của Kiều Tụng không xa, nhưng vì đồ quá nặng nênKhươngDưDạngchỉmớiđiđượcmộtlúcđãthấynhứcnhốinơicánhtay.
Nhưconthúbịvâyhãmtrongđêmtối,ThẩmDựcđangchiếnđấuvớimìnhcủa thời niên thiếu để làm sáng tỏ chấp niệm đã khắc cốt ghi tâm.
Trựcgiácchoanhbiết,chắcchắnKhươngDưDạngởbênkiađãbiếtđượcgì đó, nếu không cô sẽ chẳng nói ra những lời như vậy.
Khương Dư Dạng có yêu cầu rất cao về việc nhà cửa phải gọn gàng ngăn nắp, côthởdàirồiđứngdậy,phânloạinúiquầnáovắttrênthànhghếrồitreovàotủ, sau đó làm phẳng hộp chuyển phát nhanh vô dụng, lúc xuống lầu mua đồ thì tiện tay vứt luôn.
KiềuTụngxoaycáicổmỏinhừ,đágiàycaogótsangmộtbên,đivàotrongmà thấy lòng đầy hoang mang.
Trước đây Khương Dư Dạng từng đến căn hộ của Kiều Tụng mấy lần, nhưng lầnnàocũngđếncùngmộtđámbạn,ítnhấtKiềuTụngvẫncóthờigianđểdọn dẹp phòng ốc.
Đồngphụccủathiếuniênrộngrãi,mặtmũisángsủadịudàngcộngthêmánh mắt trong trẻo, nhưng lại lộ vẻ bình tĩnh và tự tin khó giải thích được.
Thẩm Dực bước ra trước, đứng ở cửa chờ cô cầm chìa khóa đến mở cửa.
“Anhđểxuốngđấtlàđượcrồi.”CổhọngKhươngDưDạngnghènnghẹn,đột nhiên cô không biết phải nói gì: “Tối nay, cảm ơn anh.”
[Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa không?]
Sứcnặngtrêntaybiếnmất,KhươngDưDạngtựnhiênhoạtđộngkhớptayđau buốt, phát hiện Thẩm Dực đã cầm lấy đồ trên tay mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
KiềuTụngpháthiệnKhươngDưDạngtrữđồtrongtủlạnh,côấyrótchomỗi người một cốc coca.
Cònmộttấmảnhchụptrênkhánđàisânvậnđộng,ThẩmDựcđứngcạnhmột cô gái.
Cô tốt tính, không thù dai, nhưng không ai rộng lượng đến mức quên sạch nhữngcâutừnhụcnhãkia,thậmchíđếnbâygiờcôvẫncònnhớrõánhmắtcủa nữ sinh đó.
ThẩmDựcbướcrakhỏiquántrà,anhbắttayvớingườiđốidiện,áosơmibay trong gió còn cà vạt vẫn thắt nghiêm chỉnh.
Vídụnhưbâygiờ,anhchỉmớinóicâuđầutiênđãkhơidậylửagiậntronglòng Khương Dư Dạng.
SaoKiềuTụnglạikhônggọicôdậychứ?KhươngDưDạngngẫmnghĩmộthồi, chắc chắn là Thẩm Dực không cho, ai mà cản được anh cơ chứ.
Haingườiđứngdướibóngđèntrênđườnglớn,bêncạnhlàxecộlướtđinhư bay.ThẩmDựccongeo,yếthầuchuyểnđộnglênxuống,cảngườianhđứng ngược sáng nên giống như có hào quang bao quanh.
KhươngDưDạngkhôngbiếtphảiđápnhưthếnào,côchỉthấyđápánẩngiấu trong rất nhiều chuyện đang dần lộ rõ.
Anh nhếch môi cười vui vẻ, cô chịu chấp nhận yêu cầu của anh ư?
ThẩmDựcvừatắmxong,tiệntaylấykhăntắmquấnquanhngườirồivớitay lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn.
Hoặc chính xác hơn là ông cụ Thẩm không cho nói, sợ Thẩm Tầm vừa qua đời mànhàhọThẩmđãđưacôvềsẽkhiếntâmtưthiếunữđươngtuổidậythìnhạy cảm và suy nghĩ nhiều hơn.
KiềuTụnguốngmộthơihếthaicốcnước,thấynhưđâylàkhoảnhkhắchạnh phúc nhất mình có được sau một ngày dài làm việc.
Trongtấmảnhtốtnghiệp,lúcđitìmKiềuTụngđangởđâuthìKhươngDư Dạng vô tình nhìn thấy Thẩm Dực bắt mắt đứng trong đám đông.
CâunóihạmìnhnàylàsựnhượngbộlớnnhấtThẩmDựcdànhchoKhươngDư Dạng.
Côđãkiểmtratủlạnh,bêntrongtrốngkhông,chỉcóvàihộpsữachuađãhết hạn sử dụng.
Bàntaycầmđiếuthuốccủaanhrunlên,anhgầnnhưtưởngtượngracôgái đang nhìn anh đầy thương hại bằng đôi mắt trong sáng như nai tơ.
Kiều Tụng gấp máy tính lại, hai người bắt đầu chế độ trò chuyện đêm khuya.
Khương Dư Dạng cúi người xuống, thở ra một hơi, thôi được rồi.
Chuyệncũnhưhàngngànngọnđèndầutrôidạtđicànglúccàngxatrongdòng sông thời gian dài đằng đắng.
[Khương Dư Dạng, bây giờ anh sẽ không buông tay nữa đâu.]
Đồđạctrongvalinhanhchóngđượcphânloại,ngạitócdàivướngvíunên Khương Dư Dạng tìm dây chun buộc tóc thành đuôi ngựa thấp.
KhươngDưDạngmúchaibátsủicảorồibưngra,sauđóđổsatếvàdấmthơm vào cái đĩa nhỏ.
CóthểthấyđượcchấtlượngcuộcsốngởThủđôtrongmộtnămquacủaKiều Tụng kém đến cỡ nào.
Ngaylúcanhđịnhtắtđiệnthoạiđixửlýcôngviệckhácthìđốiphươnglạitrả lời.
VậynênKhươngDưDạngđànhphảichămsócbàcônàynhiềuhơnmộtchútở phương diện khác.
KiềuTụnglụctungngănkéo,lấyảnhtốtnghiệpcủalớpvẫnđượcbảoquảncẩn thận ra, trong photo album còn để lẫn nhiều tấm ảnh khác.
KhươngDưDạngcúiđầunhìntaymình,dacômịnmàng,đụngchỗnọvachỗ kia sẽ để lại dấu, lần này cũng không ngoại lệ, chỗ bị quai túi đè lên đã hằn đỏ.
Tinnhắngửiđikèmtheomộtdấuchấmthanmàuđỏ,đốiphươngtừchốinhận tin nhắn.
Côchốngkhuỷutayxuốngsofađểngồidậy,cáigốinghiêngngảrớtxuốngđùi.
Thiếuniênđãtrưởngthành,trởthànhmộtngườiđànôngvairộngeonhỏ,cánh tay mạnh mẽ cầm cái gì cũng như không dùng sức.
Vậy là Thẩm Dực ôm cô lên lầu sao?
Buổi tối mát mẻ hơn, bắp chân lộ ra ngoài váy lụa của cô lạnh căm căm.
Cômuamộttúisủicảođônglạnh,đếnđêmKiềuTụngvềnhàsaubuổităngca, cô có thể nấu sủi cảo làm bữa khuya cho cô ấy.
ĐầuócKhươngDưDạngnhanhchónglàmviệc,chiềunaylúcKiềuTụng phỏng vấn anh, cô đã ngủ quên mất.
“DạngDạng,cuốituầnnàytrườngcấp3củachúngtatổchứclễkỷniệmbảy mươi năm thành lập trường, cậu về trường cùng tớ đi.”
Anhlêntiếng,nóirasựthật:“EmởđâyvớiKiềuTụngkhôngthuậntiệnlắm, cách chỗ làm quá xa.”
“Đinh” một tiếng, thang máy đã lên tới nơi.
Côđịnhđếngiaolộđằngtrướcrồithảtúixuốngđểthởmộtcáithìnhìnthấy một người đàn ông đi ra từ cách đó không xa.
Sovớimộtnămtrước,bâygiờcôđốixửrấtkháchkhívớianh,tínhtìnhgaigóc đã biến đâu mất, có vẻ như cô xem sự tồn tại của anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưngcôlạikhôngmuốntrảlời,nghĩđinghĩlạimộtlúcmớinóimộtcâuvô nghĩa: “Nói sau đi.”
ThẩmDựcđiđượcvàibướcrồisựcnhớrađiềugì,thờơngoáiđầulại,trầm giọng hỏi: “Ngây ra đó làm gì, không muốn về à?”
Gióđêmthổivàokhiếnchuôiđènchùmthuỷtinhtreotrầnđungđưa,dướiánh đèn vàng ấm áp có thể thấy đống quần áo vắt chồng chất trên thành ghế, mấy hộp bưu kiện to không vứt đi, cảm giác như không còn chỗ để đặt chân.
Aingờlúctrởvềvàobuổitối,trongnhànhưvừatrảiquamộtcuộccảitạomà trở nên gọn gàng sạch sẽ, rực rỡ hẳn lên.
Đóng cửa lại.
Đồngủcủacôlàváylụatơtằmcódâythắtlưng,thânhìnhdướilớpváycân đối, xương quai xanh rõ nét.
CănhộKiềuTụngthuêlàmộtcănhộgáclửngnhỏ,diệntíchkhônglớnnhưng chiều cao trần hơn hẳn các căn hộ thông thường, không gian có thể tận dụng được rất rộng rãi.
Thànhtíchthểdụccủacôchỉvừađủđạttiêuchuẩn,lúckiểmtrachạy800mở đạihọc,lầnnàochạyxongcôcũngnhưsắptắtthởđếnnơi,vềđếnkítúcxálà nằm liệt mấy ngày.
Như chú sư tử con kiêu hãnh được người người tán tụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh thôi không trêu cô nữa, mí mắt cụp xuống khiến cô nhìn rõ cả hàng mi anh.
“Saoemcứthíchđụngvàongựctôithếnhỉ?”GiọngđiệuthảnnhiêncủaThẩm Dực khiến lỗ tai người ta tê dại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.