Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32
Kiều Tụng cảm khái nói: “Chị học cùng lớp với anh ta mấy năm, nhưng chưa baogiờthấyanhtađểýđếnđiềugì.MộtnămnayemduhọcởParis,cònanhta thì lao mình vào Quân Liên. Tuy rằng không quấy rầy nhau, nhưng luôn cảm giác giữa hai người có một nam châm thu hút lẫn nhau.”
“Tôinóiemgầyđirồi.”ThẩmDựctìcácđốtngóntaylênmépbàn,cóthểnhìn thấy những đường gân nổi lên trên mu bàn tay anh.
Cônởmộtnụcườiđáplại,đôimắtmàuhổpháchvẫngiữđượcvẻbìnhtĩnh: “Vâng, anh nhanh nhất, được chưa?”
(*)Haiconcágặpmắccạn,phunnướcbọtđểlàmướtmìnhnhau,khôngbằng quaytrởvềnướcquênđichuyệntrênbờ.Nghĩalàsốngchếtcónhau,chibằng quên nhau mà sinh tồn.
Điềuhòathổithẳngvàoghếsofa,anhnhấcáokhoáctrêngiátreo,nhẹnhàng khoác lên người cô, còn kéo thẳng mép váy cho cô.
Hóa ra đó là sự thật. Một năm nay anh điên cuồng làm việc để trái tim tê liệt, khôngbaogiờtrởlạiOceanwideInternational,cũngkhôngđợiđượclờinóihay sự quan tâm nào.
KhươngDưDạngkhôngngờanhlạiđộtnhiênnhắcđếnvấnđềnày,xacách nói: “Đang giảm cân.”
nêntôiđãchấpthuận.Chúngtaphảicốgắnghếtsứcđểđápứngbấtkỳyêucầu nào mà anh ấy đưa ra.]
ThẩmHáchLiênvôcùngtựtrách,suốtngàychìmđắmtrongđaubuồn.Khiđó Lâm Bình Chi luôn ở bên cạnh ông ta, vậy nên mới được thế chỗ bà ấy.
Anh lơ đãng tựa lưng vào ghế, mắt nheo lại như thể đang vô cùng mệt mỏi.
“ĐúnglàdùngthủđoạnkhôngđấulạiđượcThẩmDực.”KiềuTụngcóchútáy náy nói: “Dạng Dạng, em không sao thật à?”
Thấy cô định lùi lại vài bước, Thẩm Dực ngăn cô lại: “Đừng cử động.”
“Nóng lắm à?”
KhươngDưDạngngồiởghếphụcủaKiềuTụng,đónlấychainướckhoángtừ Kiều Tụng rồi nhấp một ngụm.
Lời quan tâm rất nhẹ nhàng, như một chiếc lông vũ lướt qua tim.
Anhđãtừngnếmthửxúccảmđó.Anhvẫncònnhớdưvịngàyđêmquấnquýt, lúc nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân thì cô sẽ xấu hổ vô cùng.
Khương Dư Dạng bị cô ấy trêu chọc, chỉ cười không nói lời nào.
Đối với Thẩm Dực, Khương Dư Dạng đã thoát khỏi tính trẻ con trước đây. Cô vừathuầnkhiếtvừaquyếnrũ,cộngthêmkhíchấtbấtphàm.Cũngcàngthuhút sự chú ý của đàn ông hơn rồi.
Kiều Tụng nghi hoặc liếc nhìn anh, không hiểu Thẩm Dực đang có ý đồ gì.
Tấtcảđồănnhanhchóngđượcđặtlênbàn,nhưngKiềuTụnglạinhậnđược cuộc gọi từ nơi làm việc.
Bâygiờchỉ cònhaingười trongphòngăn. Tiếngđiềuhòa phảrakhe khẽ.
Trênchiếcghếsofagầnđó,KhươngDưDạngđangcorotronggóc,đôimắt nhắmnghiền,hôhấpổnđịnh.Xemracôvẫncòncóchútkhóchịuvìbịlệch múi giờ nên cần ngủ bù một giấc.
Ngườiphụcvụdẫnhọđếnphòngănđãđặttrước.ThẩmDựcđếnsớmhơnbọn họ, áo khoác treo trên giá, anh đang cởi chiếc cúc đầu tiên trên cổ một cách thành thạo. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Buổichiềucôcòncóbuổiphỏngvấn.”ThẩmDựcvôcùnghứngthúkhiđề cập đến chủ đề này, vẫn án binh bất động rồi nói: “Cô mở điện thoại lên mà xem.”
Côgáisẽvòngtayquacổanh,hơithởmềmmại:“Emthươnganh.Nếuanhrời bỏ em thì sẽ không còn ai thương anh nữa.”
CôấykhôngthểđốiphóđượcvớiThẩmDực.Nhưngsựxuấtsắccủaanhthì không thể phủ nhận.
“Không phải như vậy.” Miệng lưỡi Kiều Tụng sắc bén, nắm lấy cổ tay Khương DưDạngrồikéocôvềphíasauđểbảovệ:"Vậyanhcứthongthảđợingười,tôi đưa Dạng Dạng về đây.”
Phần còn lại của cuộc phỏng vấn, Thẩm Dực trả lời rất nghiêm túc.
Anh từng say khướt nằm trong phòng ngủ lớn của khách sạn, nghĩ đến cảnh tượngđợikhicôquayvềbêncạnhmình,thìanhsẽtànbạolàmcôphảikhóc lóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
ThẩmDựcnhẹnhàngmấpmáyđôimôimỏng,nhanhchóngtrảlờibằngtiếng Anh. Giọng nói trong trẻo như tiếng nước chảy róc rách.
Tronglúcngủ,mépváybịvénlênđếnđầugối,đểlộrakhungcảnhtrắngnhư ngọc và nước da nõn nà.
“Mộtemtrai.” Côkhôngthể nóilà LụcTriềuDã, sợlàmKiều Tụngkinh ngạc.
NửacâusaucủaKiềuTụngnghẹnlạitrongcổhọng.Côấykhôngthểtinđược ngước mắt lên hỏi: “Sao Giám đốc Thẩm lại ở đây?”
Tuynhiên,bầukhôngkhítrênbànăncógìđókhôngổn.Côấychỉđànhđổichủ đề, nói với Khương Dư Dạng: “Dạng Dạng, lần này em về có định mở tạp chí của riêng mình không?”
Làmphóngviênđồngnghĩavớiviệclúcnàocũngphảinhậnnhiệmvụ.Lần trước,KhươngDưDạngnghenóitổngbiêntậpManhManhcủaKiềuTụng trước giờ sinh một tiếng vẫn đang xử lý công việc. Cô chỉ biết tặc lưỡi.
Nhưng mà… Thẩm Dực dám đích thân đến đón cô à?
KiềuTụngnghiếnrăngnghiếnlợi,cảmthấycáiđuôicáocủangườinàyđang vẫy vẫy rất vui vẻ nhưng lại không thể làm gì được.
Điều hòa trên xe thổi ra hơi lạnh, cảm giác nóng nực giảm đi nhanh chóng.
ThẩmHáchLiênkhicòntrẻđãnghetheolờicủaôngcụgianhậpquânngũ,trở thành một nhân viên tìm kiếm cứu nạn trên biển xuất sắc. Là một trong số ít người may mắn sống sót sau vụ nổ lớn trên biển. Sau đó ông ta được biểu dương và vinh danh.
Kiều Tụng tò mò hỏi: “Ai đấy?”
TổngbiêntậpManhManh:[Gửinhóctiênnữ,tôiđãđổicuộcphỏngvấnbuổi chiều của cô và Lý Nguyên với nhau. Đối tượng phỏng vấn của cô là Thẩm Dực. Tôi đã bảo cô ấy gửi câu hỏi phỏng vấn vào email của cô rồi đó.]
LụcTriềuDãngangngượcnói:[Lờinóicủaemrấtchânthànhđấy.Chịphải suy nghĩ cho kỹ nhá. Tủi thân.jpg]
SựphảnkhángcủaThẩmDựcđãphávỡlờihứanày,khiếnhainhàrơivàotình thế khó xử. Thẩm Hách Liên tức giận đến nỗi tát con trai mình trước mặt mọi người.
Khi nói đến lĩnh vực đầu tư mạo hiểm, anh luôn nắm chắc quyền kiểm soát. Nhưngnộidunganhnóiđềuđượcdùngtừchuẩnxác,cáchnóichuyệncũng không khiến mọi người nghĩ rằng anh tự phụ hay quá tham vọng.
Vềchuyệnnày,KhươngDưDạngkhônghềhaybiết.
Chuyện riêng giữa cô và Thẩm Dực đã là chuyện quá khứ. Dù thế nào cũng khôngthểcanthiệpvàocôngviệccủaKiềuTụng,khiếncôấymấtviệcđúng chứ?
Kiều Tụng mở cửa ghế sau, đang định nói gì đó.
Thật hiếm khi vị này thỏa hiệp.
Kiều Tụng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lấy điện thoại ra ngoài nghe điện thoại.
Chỉ có người Thủ đô gốc mới có thể phân biệt rõ ràng các hướng Đông Tây NamBắc.KhươngDưDạngvôthứcnhìntheohướngmàtayanhchỉ,tứckhắc nhận ra chiếc siêu xe. Đơn giản là vì màu xe vô cùng bắt mắt.
Kiều Tụng tức đến mức bật cười. Cô ấy nghiêm mặt nói: “Giám đốc Thẩm, chiềunaytôicòncóbuổiphỏngvấn,khôngrảnhcùngDạngDạnglãngphíthời gian chỗ ngài.”
Minh Nhã Uyển được trang trí hoàn toàn theo phong cách Trung Quốc. Bên trongnhàhàngcómộthangđộngđộcđáo.Dọctrêntườngtreonhữngbứchọa thư pháp non nước hùng vĩ, uy nghiêm. Không gian yên tĩnh nên có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh của dàn nhạc giao hưởng.
Anh lập tức ra hiệu dừng lại, đặt người vào xe rồi đóng cửa lại.
KiềuTụngkhôngănkiêng,chonêncôđềuchọnmóntheosởthíchcủamình, hoàn toàn không để ý đến tính cách con nhà giàu của anh.
KhươngDưDạngmúcmộtthìaphômaihấpđườngchovàomiệng,ậmờnói: “Có thể coi em là tổng biên tập ở chi nhánh của “ICON”.”
ThẩmDựcđútmộttayvàotúi,cợtnhảđáp:“Tôicónhanhhaykhôngmàem còn không biết à?”
Saunhiềunămtốtnghiệp,anhlàngườiduynhấttrongsốcácbạncùnglớpđạt đến đỉnh cao của ngành.
Kiều Tụng thèm thuồng nói: “Quao, thế thì chắc chắn sẽ gặp được rất nhiều minhtinh.Vídụnhưaiđấynhỉ…CóthểmờiLụcTriềuDãđếnchochịxinchữ ký được không!”
Rõ ràng Thẩm Dực và Thẩm Tầm đều là con của ông ta, nhưng Thẩm Hách LiênluônluônbàixíchsựtồntạicủaThẩmTầm.Từnhỏđãquantâmtớisự trưởng thành của Thẩm Dực hơn.
Giống như một bông hoa hồng vừa nở rộ.
ThẩmDựcđưathựcđơnchoKhươngDưDạng,ánhmắtsâuthẳm:“Emmuốn ăn gì thì cứ chọn đi.”
CágiấmHồTâyđượcbàyratrênbàn,ThẩmDựcdùngđũagắpmộtmiếngcá nhỏ, thầm nghĩ quả nhiên không ngon bằng Khương Dư Dạng làm.
Kiều Tụng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
ThờiđiểmThẩmHáchLiênxuấtngũtrởvềnhàthìbiếttinvợmìnhkhósinh nên băng huyết mà c·h·ế·t.
“CágiấmHồTây,sườnxàochuangọt,tômnõnxào,sườnhấpbộtgạo…”
Côkhôngkhỏisửngsốt,ThẩmDựcbiếtchămsócngườikhácnhưvậytừkhi nào?
Cuộcsốngthườngngàycủanôlệtưbảnchínhlànhìnsắcmặtcủanhàtưbản mà sống.
KhươngDưDạngngâyngườimộtlát,hồilâumớihiểuđượcýtứcủaanh,sắc mặt bỗng đỏ bừng như tôm luộc.
ThẩmDựcrấtthựcdụngtrongviệcnày,bếngườirakhỏithangmáy.
Anhmớitốtnghiệpmẫugiáoà?Ngaycảvấnđềnàycũngcầnphảisosánhhơn thua.
Đừngvìkhôngphảilàngườixuấtgiamàănnóingôngcuồngvậychứ?Côlà người của anh từ khi nào vậy?
Anh quay người đi lấy xe, bóng lưng có chút phóng khoáng.
Khương Dư Dạng không trả lời, cô cảm thấy mình khó động lòng với người khácrồi.LụcTriềuDãtraotìnhcảmchocôkhácnàođemthanhồngđặtcạnh tảng băng.
Anhxíchlạigầnhơn,bónghìnhcaolớncủaanhphủlêncô.Côcòncóthểngửi thấy mùi hương tùng mộc quen thuộc.
“Đau lòng vì ai?” Thẩm Dực như nghe được câu nói đùa nào đó, đặt bát phô mai hấp đường vào tay cô: “Không một ai xứng đáng để tôi đối xử như vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
ỞParis,KhươngDưDạngthườngxuyêntậpyoga,cũngchúýđếnviệcchăm sóc cơ thể. Trong mắt cô, từ “gầy đi rồi” đã trở thành một từ vô vị.
ThẩmDựckhôngmuốnnóinhiều,trongđôimắtđatìnhhiệnlênýcười:“Suyt, đừng quấy rầy cô ấy.”
ThẩmDựctháođồnghồra,ungdungnói:“Emđãgầynhưvậyrồi,khôngcần giảm cân đâu.”
SaucáichếtcủaThẩmTầm,mốiquanhệgiữahaichaconrơivàotìnhtrạng đóng băng.
KiềuTụngnháymắt:“Chớplấycơhộinàyđi,emtraitốthơnanhgiànhiều. Trẻ tuổi thì sức lực dồi dào, mỗi tội bình thường hơi mệt mỏi chút thôi.”
NgườithôngminhnhưThẩmDựclẽnàokhôngbiếtđượcsuynghĩKhươngDư Dạng,nhưngvẻmặtanhvẫnbìnhtĩnhnhưcũ:“Chúngtaăncơmtrước.Tôiđặt bàn ở Minh Nhã Uyển.”
ThẩmDựcnhướngmày,khẽthởdài.
ThẩmDựccũngđangtắmnắngdướitiếttrờigiữatrưa,đôimắthơinheolạicòn vẻ mặt thì rất dịu dàng.
Đây chính xác là lời nói của anh.
ThẩmDựcchỉcóthểchịuđựng.Anhtựcườinhạomình.AnhbiếtđốivớiThẩm Hách Liên, hạnh phúc của mình không quan trọng bằng thể diện.
ThấyKiềuTụngngâyngười,ThẩmDựcchỉđiểm:“PhóngviênKiều,câuhỏi của cô có tiền tố quá dài.”
ChiếcáosơmiThẩmDựcđangmặcrấtphẳngphiu.Anhmặclêntrôngrấtlạnh lùng và kín kẽ. Giới thượng lưu kinh doanh hầu hết đều như vậy.
KhươngDưDạngđượcanhbếlên.Côđangtrongtrạngtháingủsayvàtinh thần mệt mỏi nên chỉ có thể tham lam dựa vào lồng ngực anh.
“Dạng Dạng, chị...” Kiều Tụng lắc lắc cánh tay cô, ra hiệu cầu cứu.
“Đángtiếc.”Đầulưỡicủaanhchạmvàovòmmiệng,khóemôidầnlộýcười: “Người mà cô muốn đón chính là người của tôi.”
Được lắm, chẳng có mấy món hợp khẩu vị anh.
Khitòngquân,ôngcụÔnđãtừngcứumạngôngcụThẩmnênhaingườiđãhứa với nhau để hậu bối thành hôn, thân càng thêm thân.
ThẩmDựcdựavàoghế,dánglưngthẳngtắp,mặtmàynhưvừađượcgióxuân thổi qua nên cực kỳ ôn hòa.
Tổng biên tập Manh Manh: [Thẩm Dực đích thân yêu cầu. Có thể là do năng lực chuyên môn của cô tốt. Khó khăn lắm anh ấy mới đồng ý phỏng vấn, vậy
Anh quay người chỉ về phía đằng kia: “Xe của tôi đỗ ở phía Đông.”
“TôivàÔnPhùđãkhôngcònquanhệgìvớinhaunữa.”ThẩmDựctrịnhtrọng nói: “Ông cụ của hai nhà cũng đã bày tỏ thái độ không ép buộc bọn tôi.”
Đãbaolâurồianhchưacảmnhậnđượcsựhiệndiệncủacô,hơiấmcủacô,sức nặng của cô. Nỗi ám ảnh của anh nặng nề đến thế. Anh muốn cô quay trở về bên anh.
Trướckhilâmbồn,bàấymớibiếttincóvụnổlớnnhưngvẫnkhôngthểđợi được chồng về nhà mà đã qua đời.
“Thẩm Dực si tình hơn chị nghĩ.”
Người đàn ông này biết chọn giờ ghen thật đấy.
Tuytronggaracủaanhcórấtnhiềuôtô,nhưngchiếcduynhấttàixếcóthểlái là chiếc Maybach chuyên để sử dụng cho công việc. Còn lại đều là “đồ sưu tầm” mà thỉnh thoảng anh mới lấy ra dùng.
“Giám đốc Thẩm, chúng tôi được biết rằng năm nay ngài đã đạt được những thànhtựutolớntronglĩnhvựcchămsócytếbằngAI.Mộttrongnhữngphát minh của Đông Y đã giành huy chương vàng tại Hội nghị Thượng đỉnh…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 32
Nếulàtrướcđây,anhsẽkhôngbaogiờnóinhữnglờinhưvậy.
Dù sao quyền lực cũng có thể ép c·h·ế·t người. Kiều Tụng biết mình đã lãng phí thờigianngheđiệnthoạinênchỉđànhănthậtnhanhđểdànhthờigianchocuộc phỏng vấn.
Nhưngbâygiờ,dườngnhưchỉkhingủsaycômớigiốngnhưngàytrước,vừa ngoan ngoãn lại dịu dàng với anh mà không đề phòng chút nào.
Sau khi gọi điện thoại xong, người phục vụ nhắc nhở: “Mời ba vị chọn món.”
Kiều Tụng câm lặng: “…”
Một năm không gặp, ban ngày ban mặt mà dám tán tỉnh gạ gẫm, được lắm.
Vì lý do này mà anh phải chịu một cái tát của Thẩm Hách Liên.
Máitócdàimềmmạicủacôxõaxuốngnhưthácnước,còncómộtlọntócrơi trên đôi đỏ mọng.
Khi ánh nắng chói chang chiếu xuống, Khương Dư Dạng cuối cùng cũng hiểu tạisaoanhchocôlùivềsau.Vócdángcaolớncủaanhlúcđóvừađủchekhuất ánh nắng trước mặt cô.
Đôi mắt anh tối sầm lại: “Vào vấn đề chính.”
Kiều Tụng nghe điện thoại xong thì nhẹ nhõm trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tâm tư của người trưởng thành đều phải được ngụy trang khéo léo.
“Móntrángmiệngthìtôichọnđậuphụhạnhnhân,phômaihấpđường...Và một chút sốt ô mai.”
Anh phỏng vấn giỏi thế sao không tự mình làm thử đi!
Khương Dư Dạng nhanh chóng chớp mắt, cảm giác như anh đã cài đặt GPS trongđầucôvậy.Côđangnghĩ,nếukhôngphảivậythìgiữathờitiếtoibứcthế này, làm sao anh có thể biết được cô ở đâu?
SắcmặtThẩmDựctốisầmlại.Anhđặtđũaxuống,lạnhlùngnói:“Phóngviên Kiều, hình như cuộc phỏng vấn của chúng ta sắp bắt đầu rồi.”
Màn hình sáng lên, hiển thị tin nhắn gửi đến.
LờiThẩmDựcnóirấtchânthành.Anhbiếtngàytrước,côchínhlàngườiquan tâm đến anh và bao dung tất cả. Ngay cả khi anh sung sướng nhất, dùng lực mạnh khiến cô không chịu đựng nổi mà r*n r* xin tha, thì cô vẫn thương anh.
Ánh mắt anh quét qua cơ thể cô, nhẹ nhàng mà nói ba từ: “Gầy đi rồi.”
Đây là lần đầu tiên ba người họ ăn cùng nhau.
Cô báo bình an: [Đến rồi.]
Thẩm Dực hơi hất cằm, nhẹ giọng hỏi: “Cô tới đón được còn tôi thì không à?”
KhươngDưDạngkhựnglạimộtlúc,nghĩtớimộtcâutrong“Trangtử”,nhẹ nhàng nói: “Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ*.”
KiềuTụngrấtnhanhđãvàotrạngtháilàmviệc,nhữngcâuhỏiđãchuẩnbị trước trong đầu cũng đã được nhẩm qua một lượt.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Kiều Tụng nghĩ lại những câu hỏi mà Lý Nguyên chuẩn bị. Mặc dù rất chuyên nghiệp, nhưng quả thực có những vấn đề màThẩmDựcđềcậpđến.Tiềntốdàisẽkhiếncuộcphỏngvấnkhôngđượcsúc tích, rõ ràng. Anh cũng được coi là đánh đúng trọng tâm.
Kiều Tụng vừa bất lực vừa tức giận: [Tại sao?]
Khương Dư Dạng tưởng rằng mình nghe nhầm, vô thức hỏi: “Hả?”
ThẩmDựcnhìnđồnghồ,ngướcmắtlênnhắcnhở:“Côkhôngcònnhiềuthời gian, ba tiếng rưỡi sau tôi còn có cuộc họp.”
KhươngDưDạngkhôngcóphảnứngquálớn,trongđầuthầmtínhtoán,so sánh nặng nhẹ rồi nói: “Tiểu Kiều, không sao đâu.”
NếuđãnhưvậythìdễchoKhươngDưDạngrồi.Trongbangườitrênbàn, Thẩm Dực là người kén ăn nhất.
Ngườiphụcvụkhôngdámquấyrầy,chỉcóthểyênlặnggỡbỏlớpmàngbọc thực phẩm xuống, cẩn thận tráng qua nước nóng mấy lần.
Nhưng rốt cuộc… Anh lại không đành lòng, chỉ biết vùi mình vào khói thuốc, nghiềnnátnỗinhớthànhtrobụi.Cuốicùngkhinhớlạiquákhứ,đôimắtanhlại đỏ hoe.
Trờiđangnắnggắt,côlấykínhrâmrađeolên.Gọngkínhtođếnmứcchegần hết khuôn mặt, cô cho rằng khí thế không được thua.
KhươngDưDạngđặtthìaxuống,lặnglẽđiđếnsofamộtbênđểkhônglàm phiền họ.
“Dạng Dạng, để em chờ lâu rồi. Hôm nay tắc đường nghiêm trọng quá…”
Anh đặt điện thoại lên bàn, đầu bên kia đang báo cáo điều gì đó bằng tiếng Anh.
LụcTriềuDã:[Chị,chịđếnchưa?]
KhươngDưDạngthờơlắcđầu,rấthiểuchuyệnnói:“Emvàanhấyđãlàquá khứ rồi. Hai người làm việc với nhau, chẳng cần vì em mà hợp tác không vui vẻ.”
KhươngDưDạngcụpmixuống,đáplạiđầykhángcự:“Anhvẫnnêngiữtấm lòng này… Để đau lòng vì người khác đi.”
Yếthầucủaanhchuyểnđộng.Anhdùngmộttayđểnớilỏngcàvạt:“Chămsóc bản thân tốt, đừng để tôi đau lòng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.