Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61


Vậymàvừabướcvàophòngngủdànhchokhách,côthấysắcmặtThẩmDực tái nhợt, hàm căng chặt, xương hàm sắc nét như đang nhẫn nhịn điều gì đó.

Đứng trước gương, chiếc sơ mi trắng của Thẩm Dực quá rộng với cô, dù có đónghếtcúcáolêntậncổvẫnnhìnthấyđượcxươngquaixanhvàmộtphầnda thịt trắng như tuyết.

Thẩm Dực hoàn toàn bó tay: “Vậy em cứ nhận quà cũng được.”

[Tôithềtôichưathấygì,xinhỏiTổngGiámđốcThẩmcóthểtănglương không? ]

Quần áo trong tủ của anh được phân loại theo màu sắc, Khương Dư Dạng tiện tay chọn một chiếc sơ mi trắng và quần mặc ở nhà màu đen rồi ướm lên người.

Hơnmộtnămsaukhichiatay,ThẩmDựcthườngxuyênnghĩ,rốtcuộcKhương Dư Dạng có chỗ nào tốt chứ?

KhươngDưDạngđitới,dùngchấtgiọngGiangNammềmmạingáingủnói: “Thẩm Dực...”

“Phảilàmsaobâygiờ?”Côlẩmbẩm,ánhmắtsợsệtnhìnanhgiốngnhưchú naiconlầnđầutiênthấyngười:“Anhcóthểđưatôiđếnkháchsạngầnđâyở một đêm không?”

LúcnàyKhươngDưDạngmớihiểucâu“Bạntraingườitalàmđượcthìtôi cũng có thể làm được” của Thẩm Dực đang nói cụ thể về điều gì.

Chương 61

Trongmắtngườingoài,ThẩmDựcchỉcầnngoắctaymộtcáithìsẽcóđủloại phụ nữ tình nguyện cắn câu.

Như bị một bàn tay vô hình xoa bóp.

ChẳngtráchlầntrướcsaukhiThẩmDựcởlạiđâymộtđêm,ngàyhômsauđã khuyên cô dọn đến chỗ anh ở.

“Ồ.”Anhlưuluyếnbuôngcổtaycôra,nhưthểtừbỏviênkẹomàmìnhâuyếm hồi lâu.

Sauhơnmườiphútláixe,haingườicùngnhauvàothangmáy.Bướcchâncủa Khương Dư Dạng hơi khựng lại, nói: “Anh tiễn tôi đến đây thôi, hôm nay...

Chủnhàliếcnhìnngườiphíasaucôrồinói:“Cônhờbạntraigiúptìmmộtchỗ ở tạm đêm nay đi, tôi xem thế nào rồi sáng mai mới thuê người đến sửa.”

ThẩmDựcchorằngcôimlặnglàđồngýnênnóitiếp:“Vậyđểdỗdànhbé cưng.”

KhươngDưDạngđộtnhiênnhớlạikhihaingườivừavềởcùngnhau,trong mắt hay trái tim cô đều là anh.

Viênkimcươnghồngnhạtnàyđúnglàrấthiếm,trongsuốtkhôngtìvếtvàđược cắt một cách tinh xảo.

Cô dường như rất khách sáo với anh.

LúcnàyThẩmDựcthầmnghĩsẽliênhệvớingườibạnlànhàthiếtkếtrangsức nổi tiếng, định cắt nó thành một chiếc nhẫn, hy vọng sẽ có một ngày được đeo lên ngón áp út của cô.

KhươngDưDạngvẫncònngơngác,đôimắttrongveođầyvẻkhóhiểu:“Tôi cài rồi.”

Lôngmàyanhnhanhchóngnhíulại,giúpcôcàilạicúctrêncùngcủaquầnáo, kiên nhẫn nói: “Cài cúc áo của em cẩn thận vào, nhé?”

Khương Dư Dạng búi tóc, ngập ngừng nói: “Thẩm Dực...”

Bây giờ đến cô lựa ảnh.

Nhìn cũng có đôi nét quyến rũ riêng.

Nghĩđếnđây,côcảmthấyviệcđếnBáchDuyệtPhủcũngcóthểchấpnhận được.

Chiếcquầnmặcởnhàcũnghơidài,côphảixắnlênvàilầnmớiđếnmắtcá chân.

“Phòngngủchính.”ThẩmDựcbìnhtĩnhthongdongnóithêm:“Tôisẽngủ trong phòng cho khách.”

Chiếc búi tóc nghịch ngợm nghiêng sang một bên, nhìn qua cực kì trong sáng.

Anh làm nũng, nghĩ cô không có điểm giới hạn đấy à.

Căn hộ này là chung cư riêng của Thẩm Dực, được bày trí hoàn toàn khác Oceanwide,thiếtkếtheophongcáchTrungHoachonênkhắpnơiđềucóhương vị cổ xưa.

CônhìnthấyThẩmDựcđãchuẩnbịxongđangngồingayngắntrướcbàn,anh mặc một bộ vest màu xám bạc, cà vạt màu xanh được thắt tỉ mỉ.

Rõ rảng đã lâu rồi nhưng mỗi lần nhớ lại, anh vẫn cảm thấy như mới hôm qua.

Vì đã lâu không ở nên rèm cửa đều được kéo lại kín mít.

KhươngDưDạnghoảngsợ,lậptứcnhớlạilờiKỷTùyChinóianhtừngbịxuất huyết dạ dày, cô dịu dàng hỏi: “Thẩm Dực, có phải anh bị đau dạ dày không?”

“TôiđưaemvềBáchDuyệtPhủ,ngàymaiemđilàmsẽthuậntiệnhơn.”Thẩm Dực thuyết phục.

KhươngDưDạngcâmnín,ngườinàykhôngphảiđangbịbệnhhaysao,còncó tâm trạng cợt nhả nữa.

Dù vậy mà anh vẫn có vẻ đẹp khi bị bệnh.

Khương Dư Dạng đắp chăn giúp anh, nhẹ nhàng tắt đèn rồi nói: “Anh ngủ đi.”

ThẩmDựcvẫnđứngyênkhôngnhúcnhích,liếccômộtcáirồinói:“Emtratrên điện thoại xem có khách sạn nào còn phòng trống không.”

Mànđêmbuôngxuống,sươngmùdàyđặc,ánhđènđườngvàngnhạttoảsáng chói lọi.

VốnKhươngDưDạngcòntưởngrằngThẩmDựcbỏrahaimươitriệuđểmua mà cô lại không chịu nhận thì chắc chắn anh sẽ không vui.

Nhiếpảnhgiađãgửirấtnhiềuảnhchụpngàyhômnaychởcô.Nhìncóvẻđã được anh ta chỉnh sửa qua một lượt.

Áo sơ mi đen cởi ra vài nút, vạt áo tuột ra khỏi quần âu đã nhăn nhúm.

Bởi vì sắc mặt tái nhợt nên đôi mắt anh ngày càng thêm đen láy như điểm mực.

Khôngngờvừađiđượcvàibước,chủnhàđãcầmchìakhóađứngởcửa:“Côbé này, ban quản lý nói hệ thống sưởi bị hỏng rồi, nước nóng cũng không được nhạy lắm...”

Cô gái mặc áo sơ mi và quần dài của anh để lộ ra phần da trắng nõn nà. Ống quầnthoạtnhìntrốngrỗng,đôichântrắngnõnnhưcủsenthấpthoángbêndưới.

KhươngDưDạngmởđiệnthoạira,lúcnàycômớipháthiệntoànbộkháchsạn ở trung tâm thương mại đều đã kín phòng. Chẳng lẽ cô phải ra tìm khách sạn ngoại thành ở ư?

KhươngDưDạngliếcthấybứcảnhchụpchungcủahaingườiđượcnhiếpảnh gia gửi tới. Sau khi khi nhấp vào phóng to bức ảnh, cô vẫn không nỡ xóa nên lưu vào một thư mục nhỏ trong máy tính.

KhiKhươngDưDạngtừphòngtắmđira,ThẩmDựccũngvừamớitháocặp kính gọng bạc, tay day day sống mũi. (đọc tại Qidian-VP.com)

ThẩmDựcđộtnhiênnắmlấycổtaycô,trongbóngtối,giọnganhồmồm: “Dạng Dạng, tôi rất vui...”

Côđeodéplê,xoađôimắtnhậpnhèmvìbuồnngủmởcửaphòng,trênngười vẫn mặc áo sơ mi nam và quần dài của anh.

“Muốntôingủ,thìhônchúcngủngontôiđi.”Anhhạmìnhxuống,đặtmubàn tay lên trán, nói đầy ẩn ý.

Do hoàn cảnh gia đình nên từ nhỏ Thẩm Dực đã lớn lên trong khu đại viện, nhữngbàihátanhngheđềulàmấybàihátnhưlàbài[Tậntrungbáoquốc]mà ông nội và bạn bè của ông hay mở.

KhiđóThẩmDựcdậpđiếuthuốctrongtay,cườinhẹnói:“Tôithíchthế.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Khôngđược.”KhươngDưDạngvỗvàochăncủaanh,buồncườinói:“Tôiđi đây.”

Sau khi xử lý ảnh chụp xong, cô trả lời email của nhiếp ảnh gia.

Buổitốilạnhnhưvậymàkhôngcómáysưởithìchẳngkhácômtảngbăngngủ cả.

NhữngngườicùngtuổivớianhtronggiớiquyềnquýởThủđôđềumảiănchơi đàn đúm, say mê không biết đường về, khi nhìn thấy Thẩm Dực làm “bạn trai kiểu mẫu” thì đều nói trên người anh bốc mùi tình yêu.

Côvàophòngtắmlấymộtchiếckhăntắmmới.Saukhithoảimáingâmmình trong bồn tắm, cô cảm thấy nỗi mệt mỏi cả ngày đều tan biến hết.

Cô tìm thấy một hộp y tế trong tủ, bên trong đúng lúc có Amoxicillin.

Khương Dư Dạng vào phòng bếp đun một ấm nước, sau đó gọi Tống Kha hỏi vềtriệuchứngbệnhcủaanh.TốngKhanóinếuviêmdạdàypháttácthìcóthể cho người bệnh dùng Amoxicillin trước.

GánhnặngtrênvaicủaKhươngDưDạngđãđượcbuôngxuống,côđangđịnh nói với Thẩm Dực rằng mình đã dùng máy tính xong.

Trongkhicôđangngủmơmàng,côloángthoángnghethấytiếngnóichuyện ngắt quãng bên ngoài.

Khôngthểphủnhậnrằng,sứchấpdẫncủaanhhoàntoànphùhợpvớitừtrường của cô.

KhiđóThẩmDựckhálạclõng,lúcđócòncóngườitrêughẹoanh,hỏianhcó phải không có hứng thú với phụ nữ hay không.

Sau khi uống thuốc xong, Thẩm Dực nhanh chóng mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Anh chỉ cười dịu dàng nói: “Được, sau này lại nhận vậy.”

Mộtlúcsaucômớiphảnứnglại,mìnhvừalàmgiánđoạngìđónênxấuhổhỏi: “Có phải tôi quấy rầy anh làm việc không?”

Anhthựcsựđanghọccáchthayđổi,nhưngcáchtheođuổivẫntheotácphong như trước.

TronglòngThẩmDựcrạorựcgiốngnhưthắplênmộtngọnlửa.Anhkhôngnói nhiều mà chỉ “Ừm” một tiếng.

KhươngDưDạngdodựrồilạitrảhộpquàvềtayanh,côtrịnhtrọngnói:“Quý giá quá, tôi không nhận được...”

ThẩmDựcnhìnquacũngbiếtcâutiếptheocôđịnhnóigì.Anhnói:“Emtìm quần áo trong tủ của tôi ấy.”

Khilàmviệc,ThẩmDựclạnhlùngvôcảmnhưtuyếttrắngvàomùađông,kiêu căng, lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi.

KhươngDưDạnggiốngnhưđangsửangữphápchongườimớilầnđầutheo đuổi vậy, cô từ chối: “Từ này cũng không được.”

Nghenóiconcháuquanlạirấthỗnloạn,contraivềchuyệnấybiếttừrấtsớm, có nhiều người mới mười lăm, mười sáu tuổi đã dẫn bạn gái vào quán bả rồi.

Nếunhìnlâuhơnmộtchút,côsẽchìmđắmtrongsựdịudàngbẩmsinhcủađôi mắt hoa đào ấy.

Bâygiờthờigianởcôngtytựdo,côchỉcầnhoànthànhcôngviệctheokế hoạch là được.

Màn hình video lập tức chuyển sang màu đen.

Anhkhônghềdodựmàlậptứclễphépnóitrướcmànhình:“Mọingườichờ một lát, tôi xử lý một vài chuyện, xin lỗi không tiếp tục được.”

Đúnglàngườianhđangkhóchịu,nhưngởtrướcmặtcô,ThẩmDựcvẫncắn răng không nói gì, chỉ lắc đầu tỏ ý không sao cả.

Côngồikhoanhchântrênthảm,kiểmtratinnhắntrênđiệnthoại.Nhiếpảnhgia nhắn đã gửi toàn bộ ảnh vào email của cô.

Mọi người trong cuộc họp video nhìn nhau bối rối.

Côởrấtgần,gầnđếnmứcThẩmDựccóthểngửiđượchươnghoaanhđào thoang thoảng trong không khí, đây là mùi sữa tắm mà cô dùng.

“Không cần...”


Ngườiđànôngnàyấutrĩchẳngkhácgìđứatrẻ,côchỉmớichămsócmộtchút thôi, anh vui vẻ rồi.

KhươngDưDạngcảmthấygiườngtrongphòngngủchínhquámềm.Côlănlộn một lúc lâu mà vẫn không ngủ được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô sẽ ở đây mấy đêm, nhưng nơi này lại không có không khí sinh hoạt gì.

Còntrongnhómchatcủacôngty...bắtđầunổtungrồi.

TrongmắtcủaThẩmDực,cănphòngcôthuêchẳngkhácgìđốngcôngtrìnhbã đậu cả.

Cô cúi đầu, buồn bã cam chịu số phận.

Thẩm Dực mở cửa xe cho cô trước ra hiệu: “Tôi đưa em về.”

Ngườiđànôngvừabáocáocôngviệcdứtkhoátlựachọnyênlặng.Đếnnỗiđối tác người nước ngoài trên màn hình cũng lộ ra ý cười.

Chỉ trách quần áo của anh quá rộng.

Cô à lên, sau đó chớp mắt: “Tôi ngủ chỗ nào?”

LúcđầuKhươngDưDạngcòncảmthấykhóxử,nhưngcôlạinghĩ,saukhivề nước, hai người cũng từng ở cùng nhau hai đêm rồi.

Đếnthếhệcủaanh,mặcdùkhônglàmchínhtrị,nhưngnhiềunhânvậtmáumặt trong giới Tứ Cửu Thành cũng không dám đắc tội với vị thiếu gia nhà họ Thẩm này.

KhươngDưDạngkhôngthíchtrìhoãncôngviệcđếnngàyhômsaunêncôđi chân trần chạy lạch bạch trên thảm, dựa vào khung cửa phòng ngủ dành cho khách nói: “Tôi mượn máy tính trong phòng làm việc của anh một chút nhé.”

Cô đứng chìm trong nắng sớm, dưới lớp áo sơ mi lộ ra một vùng da trắng như tuyết.Bộquầnáorộngthùngthìnhkhônghềcócảmgiáclạclõngmàngượclại rất hấp dẫn.

Điều này khiến Khương Dư Dạng tin là thật.

[CuộchọpvideobịgiánđoạnmàTổngGiámđốcThẩmkhônghềtứcgiận.Trời ơi, nuông chiều quá đi...]

KhươngDưDạnglậptứcchạymấthút.Đâylàlầnđầutiêncôdùngmáytính của anh ở Bách Duyệt Phủ. Sau khi ấn nhẹ vào nút nguồn, cô đăng nhập vào email của mình.

“Viêmdạdàynhẹ,khôngnghiêmtrọnglắm,chỉcầnnghỉngơimộtchútlàsẽổn thôi.” Trán anh toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bìnhtĩnh.

Nhìn qua có vẻ anh đã hồi phục, nhưng không biết đã hết bệnh hay chưa.

VềBáchDuyệtPhủgầnhơnOceanwide,hơnnữalúcsánghaingườivừađến Ngân Thái nên cô cũng không lạ gì chỗ này.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã chiếu sáng rực rỡ bên ngoài.

Chỗnàychỗnàocũngđẹp,điềubấttiệnduynhấtlàtrongBáchDuyệtPhủ không có quần áo của cô.

Thẩm Dực khẽ nói, vầng trán bị vài sợi tóc che khuất.

KhươngDưDạngcòntưởngmìnhđangnằmmơnênquayngườilạitiếptục ngủ.

Thẩm Dực quẹt thẻ, một tay đút túi đi vào thang máy.

MỗilầnởriêngcùngThẩmDựccôđềucảmthấybồnchồnthấpthỏm,đặcbiệt là bây giờ hai người không còn là người yêu nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

KhiđóThẩmDựcvôtâmlạnhlùngnhưngcũngthíchđượccôquantâm,thích cùng cô bên nhau.

Thậtrachínhanhcũngkhôngngờsẽcómộtngàylạithuatrongtaymộtcô nhóc.

KhươngDưDạngngoanngoãnngồirồithắtdâyantoàn,tưthếngồivẫnthẳng tắp như trước.

Nếucôthậtsựnhậnviênkimcươnghaimươitriệunày,saunàymốiquanhệ của hai người sẽ càng không rõ ràng ra được.

Anhkhôngtrảlờiđược,nhưngcàngnghĩ,anhcàngkhôngtìmđượclýdođể buông bỏ mối quan hệ này.

[Wow!Tinshock!TổngGiámđốcThẩmkimốctàngkiềuthậtrồi.]

Thẩm Dực đặt bút xuống, trái tim anh bỗng thắt lại.

Khương Dư Dạng chớp mắt, bất an hỏi: “Khi nào mới sửa được?”

Nhưng đối với anh, đời này anh chỉ cần duy nhất mình Khương Dư Dạng thôi.

Ít nhất thì Thẩm Dực biết cô vẫn yêu thương anh như trước.

[... Đừng có mơ, trừ khi cô tự chọc mùi hai mắt mình.]

KỷTùyChibiếtdạdàycủaanhkhôngđượctốtlắm,nhưngcũngkhôngbiết tình hình cụ thể. Trong tình cảnh cấp bách như lần trước, anh ta mới nghĩ ra bệnh xuất huyết dạ dày.

Đúnglàbaodungyêuthươnganhvôđiềukiện,thậmchícònnuôngchiềuhơn cả dỗ dành một đứa trẻ.

Hơn một năm kể từ khi Khương Dư Dạng rời đi, chứng đau dạ dày của Thẩm Dựcdầnxuấthiện.Trướcđóanhtừngđikhám,bácsĩnóilàanhbịviêmdạdày nhẹdoquábậnrộnvàuốngrượu,chỉyêucầuanhuốngthuốcvàđiềuchỉnhchế độ ăn uống.

Cảm ơn anh đã hợp tác trong lúc chụp.”

ThẩmDựcchắcchắnsẽkhôngtráchcônhưngtronglòngđangnghĩ,khôngbiết mấy tên nhãi trong công ty đã nhìn thấy được gì rồi, đang kích động đến mức nào nữa.

NhưngtrướcđâycôđãbịthuhútbởimộtchàngtrainhưThẩmDực.Khôngthể phủ nhận rằng, ngoài vẻ bề ngoài có thể lừa tất cả các cô gái nhỏ ra, điều quan trọng nhất chính là khí chất vừa phóng khoáng vừa kiêu ngạo in sâu trên người anh.

Thẩm Dực uống thuốc xong thì triệu chứng mới thuyên giảm đôi chút.

KhươngDưDạngvẫncẩnthậnchuđáohỏi:“Haylàtôiđưaanhđếnbệnhviện nhé?”

MọingườicóthểtùyýravàoBáchDuyệtPhủnhưngchỉngườiởchungcưcủa toà mới sử dụng được thang máy hai bên.

MộtchiếcbìnhhoatrángmenPhápLangđượcđặttrênkệ,trướckiacôtừng cắm những bó hoa hồng tươi vào đó.

DùsaothìThẩmDựcmớilàchủcănhộ,bâygiờcôgiốngnhưmộtđứatrẻhọc mẫu giáo, đi đâu cũng phải báo cáo với giáo viên chủ nhiệm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Côkéorèmcửara,vẫnlàcảnhvậttrongtrínhớ,từbancôngcóthểnhìnthấy được đại lộ Trường An tấp nập..

Tiếng“bécưng” từcổhọng anhphátra mangtheoâm rungđầyquyến rũ.

Anhthoảimáinói:“Khôngsao,tôisẽnhờcôgiúpviệcmangquầnáođếnđây, để họ đợi một lát cũng được.”

Hàngnghìnngọnđènsánglấplánh,rựcrỡ,lunglinh,dòngxecộqualạixếp thành một dòng sông dài, như nước chảy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61