Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60


LúcnàyKhươngDưDạngmớicắtngangdòngsuynghĩkỳlạcủamình,bàn nhiệm vụ chụp ảnh với nhiếp ảnh gia. Sau đó cô thấy một chiếc Land Rover màu đen chậm rãi tiến vào.

Đạo diễn giơ bảng đấu giá bên cạnh lên: “Vậy để tôi mua cho em.”

Tấtcảcáccôgáiđingangquađềuquayđầulạinhìnanhbằngđôimắtlấplánh, đầy khao khát.

Toàn bộ quá trình, Khương Dư Dạng nhìn mà không hề chớp mắt. Cô làm như thờơtrướclờinóicủaÔnPhù,hoàntoàncoitròcườivừarồinhưkhônghềtồn tại.

Nhiệtđộnóngrựcchốnglạimiệnglỗ,côngồiquỳtrêntấmthảmmềmmại,váy xõa xuống sàn, trán lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn trông vô cùng dịu ngoan ngoan ngoãn.

“DạngDạng,tôigiúpemmộtviệcthìemcũngnêngiúptôimộtviệc.”Anh đúng là nhà tư bản, hoặc ăn miếng trả miếng hoặc gậy ông đập lưng ông.

“Năm triệu lần một...”

Khianhđến,nhiếpảnhgiavàthựctậpsinhphụtráchtrangphụcđãđithang máy lên trên.

“Nếu cô cảm thấy đẹp thì sau khi rửa ảnh có thể giữ lại một tấm cho mình.”

“Ailàvợcủaanh?”KhươngDưDạnglẩmbẩm,chỉnhlạiđịavịcủamìnhcho đúng, người mà lúc nào cũng có suy nghĩ vớ vẩn thì không sống được đâu.

“Chúngtôicóđồdựphòng,nếukhônghợp,anhcóthểđổibộkhác.”Khương Dư Dạng trả lời theo chiếu lệ.

Nếu biết trước không đấu lại, cô đã ngoan ngoãn im lặng rồi.

Nhưng anh vẫn nhớ rõ, sau lần đầu tiên hai người qua đêm ở khách sạn, KhươngDưDạngkhôngnóigì,cũngkhônghềlàmnũnghayđòihỏigìcả,hình như còn muốn trốn tránh anh nữa.

CôbiếtgianghiệpcủanhàhọThẩmgiarấtlớn,tàisảntrongtayanhcũng khổng lồ, nhưng đột nhiên ra cái giá này khiến cô vô cùng khiếp sợ.

QuanhệgiữanhàhọThẩmvànhàhọÔnrấttốtnhưngkhôngcónghĩalàÔn Phù có thể kiêu ngạo ngang ngược đến như vậy được.

Côthấpthỏmbồnchồnsuốtbuổithi,cũngmaythườngngàycôônluyệnkiến thức rất chắc nên sau khi kiểm tra lại bài vài lần, cô lập tức nộp bài.

“Đẹp trai quá.”

ThẩmDựcđiđếnphòngthayđồbêncạnh,đứngtrướcgươngthắtcàvạt.Bộâu phục màu xám đã được là cẩn thận, bên vai được điểm xuyết nhẹ nhàng bằng hai làn tua rua.

Tiếngvỗtayvanglên nhưsấm,vanglên bêntaiKhươngDư Dạng.

“Ngôi Sao Hồng, viên kim cương lớn nhất, cuộc đấu giá bắt đầu...”

Nhữngngườikhácbiết,ngườiđấugiánàythậtđiêncuồng,nếukhôngđượcsẽ không bỏ qua.

ThẩmDựccảmthấycôbiếtrõnhưngvẫncốhỏinêncũnghùatheo:“Đẹpquá, chẳng lẽ không cho người khác ngắm à?”

Khương Dư Dạng cứng đờ, khoanh tay nói: “Chị không biết.”

Khương Dư Dạng xem dáng vẻ của anh thì biết [Traveler] đã chọn đúng người. Vẻngoàivừanhãnhặnvừalưumanhsẽcósứchútrấtlớnđốivớithịtrườngnữ giới, thậm chí còn khiến một phần nam giới thưởng thức nữa.

Đâylàkhuphồnhoanhất,tấcđấttấcvàng,nhưngkhianhđứngđâyngắmnhìn mọi thứ lại tạo cảm giác dã tâm và khí phách chinh chiến vạn dặm.

Anh không biết xấu hổ còn nói: “Sau này tôi sẽ dạy em.”

Ôn Phù kích động nói: “Cái này đẹp quá đi.”

Hốcmắtcôtađỏlên,tứcgiậnkhôngcamlòngquaylạingồibêncạnhôngđạo diễn.

ThẩmDựchiểurõnói:“KhươngDưDạng,đãcóainóinóivớiemrằngemsẽ đỏ mặt khi căng thẳng chưa?”

Cô nhìn anh với ánh mắt trong veo, hỏi: “Anh đang vội cái gì?”

Côtađếncùngđạodiễnmàmìnhđanghợptácgầnđây.Nghenóiôngđạodiễn này rất nâng đỡ cho cô ta, cũng có một vài truyền thông đưa tin nói, thật ra hai người có quan hệ bao nuôi không chính đáng.

“Cũngđược.”Mặtcôsắpđỏlênvìcốnén,cònmuốngiảvờkhôngquenanhmà khen: “Rất hợp với anh.”

Bây giờ đã không còn chỗ trống để ngồi nên Khương Dư Dạng đứng sang một bênchờ,nhìnmộtcặpđôiđanghọccấpbakia.Cặpđôivẫnchưarờiđi,cậutrai ôm cô nữ sinh từ phía sau để di chuyển cần gạt của máy gắp.

ỞParis,côcóquenbiếtvớimộtsốthươnghiệunổitiếngnêntrangphụcmàcô mượn lần này vô cùng đắt tiền.

Cậutraithìnhíumày,nhìnchămchúvàobêntrongcửakính.

ĐộtnhiênKhươngDưDạngcảmthấylớpvỏcứngrắnnhưmairùatrênngười bị đập nát.

Khương Dư Dạng: “...”

Rấtnhanhđãcóngườinhậnraanhlàđànanhvôcùngnổitiếngcủatrườngvà bắt đầu bàn tán sôi nổi. Họ rất muốn biết cô đàn em khóa dưới nào đã chiếm được trái tim anh.

Ngón tay thon dài của anh đang kẹp một điếu thuốc vừa mới châm đang lập lòe.

Khương Dư Dạng bán tín bán nghi nói: “Anh gắp được không đấy?”

“ÔnPhù,nếucôcòncóchútliêmsỉthìđừngdâydưavớitôinữa.Tronglòngcô hiểu rõ, trước giờ giữa chúng ta không hề có quan hệ gì.”

“...”

Thẩm Dực rất mơ hồ với khái niệm “nhà”. Nói đúng hơn thì trước khi ở bên KhươngDưDạng,anhđãquenvớiviệcbuôngthả,khôngthíchbịkiềmchếrồi.

Vìvậy,KhươngDưDạngvộivàngômquyểnsách,cốgắngcheđikhuônmặt đang ửng đỏ.

Độtnhiênanhnói:“ChắchẳnbiêntậpKhươngbiếtrấtrõsốđoquầnáocủatôi nhỉ.”

Đạodiễnkiađãhơnnămmươituổi,bụngphệ,tócvuốtngược,trôngcóvẻnhất định đã dùng rất nhiều sáp vuốt tóc.

Đợtkháchđếnxemphimtiếptheolànhânviênvănphòng.Saukhitanlàm,các đôi tình nhân cũng đến rạp chiếu phim để giải trí.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày chụp ảnh bìa tạp chí tuần tới, địa điểm mà KhươngDưDạngchọnlàBáchDuyệtởNgânThái,tìnhcờlạigầnvớiđạilộ Trường An.

Xungquanhkhôngcóchỗngồi,côcũngkhôngtiệncởigiàyđểdánbăngcá nhân.

“...”

TronglòngKhươngDưDạngkhẽrungđộng,côhắnggiọnghỏi:“Quầnáocó vấn đề gì không?”

Thẩm Dực dứt khoát giơ bảng đấu giá lên, trầm giọng nói: “Mười triệu.”

Anhcầmmộtchiếcômàuđen,biểucảmthảlỏng,trênmôicònnởmộtnụcười, trông anh rất có khí chất bất cần của các công tử nhà giàu.

XecủaThẩmDựcđỗcáchđókhôngxa,côngồiởghếphụnhưmộtconchim sợ cành cong, không biết phải hành xử sao cho đúng.

“Đi thôi.” Anh nắm tay cô, cùng nhau bước đi trong khuôn viên trường đại học.

Từ công ty đến đó khá thuận tiện.

“Không gọi vợ...” Thẩm Dực ngẫm nghĩ một hồi, anh khẽ nhíu mày.

“Đồemchọn,emcảmthấycóổnkhông?”Khuônmặtanhrấttrongsáng, nhưng khi nhìn vào mắt cô lại bùng lên một ngọn lửa.

KhươngDưDạngbấtgiácpháthiệngótchâncủamìnhbịtrầydadomaxát, chẳng trách lại đau như vậy.

Trongnháymắt,KhươngDưDạngthấycongấubônglắclưtrongkhôngtrung vài giây rồi ổn định rơi xuống chỗ ra.

ThẩmDựccườichếgiễu,biểucảmbựcbộithấyrõ,ánhmắtanhlạnhlẽonhư băng.

Côchợtcảmthấylưngnhưbịgaiđâm,khôngkhỏicảmthấyThẩmDựcquả nhiên là “đồ tai hại” khiến các thực tập sinh không tập trung vào công việc được.

Chỉ còn lại cô và Thẩm Dực, hai người cùng đi lên thang máy ngắm cảnh.

Nhưmuốnchứngminhđiềugìđó,anhcũngkiênquyếtlựachọncongấubông nhỏ đó. Sau vài thao tác điêu luyện, anh ấn nút gắp.

Trongphòngthiyêntĩnh, chỉcótiếngbút viếtloạtxoạttrên giấy.

Nhiếp ảnh gia vô cùng yêu thích bức ảnh này nên gật đầu nói: “Được.”

Ở đây cũng có một căn hộ do Thẩm Dực đứng tên nhưng anh không hay đến đâyở.Anhgiốngnhưchiếclátrôitheolànnướcvậy,điđếnchỗnàolạiởkhách sạn chỗ ấy.

KhươngDưDạngpháthiệnanhđãtỉnhliềnbìnhtĩnhdứtkhoátdờibảvai,lạnh lùng nói: “Anh đứng dậy đi.”

Mặt Khương Dư Dạng khẽ nóng bừng lên. Trong bức ảnh, hai người không có hànhđộngáimuộigìnhưnglạicóthểnhìnragiữahaingườicómộtlànsóngvô hình nào đó.

Rõrànganhnênkhôngcócảmgiácgì,nhưnganhvẫnnhẹnhàngvuốtvetrán cô, cho đến khi tay tê mỏi mới buông cô ra.

Anhnhẹnhàngnắmmắtcáchâncủacô,saukhigiúpcởigiàycaogótchocôthì cẩn thận dán băng cá nhân lên.

Thẩm Dực cầm con thú bông, cười khẽ nói: “Cầm lấy đi.”

BáchDuyệtcótổngcộng66tầng,làtòanhàcaonhấttrênđạilộTrườngAn, đứngởtrêncaocóthểnhìnbaoquáttoànbộkhuvựcphồnhoanhấtcủaThủ đô.

TráitimKhươngDưDạngdaođộng.Cômởmáyảnhtrênđiệnthoạira,khi nhiếp ảnh gia ấn nút chụp, cô cũng chụp lại bằng điện thoại.

ThẩmDựcbiếttínhcáchcủacônhưngkhôngthểquảnđượcmiệngcủangười khác nên đành để cô ngượng ngùng, xấu hổ.

Lúcrờikhỏikhugiảngđường,côcóthểnghethấytiếngcơnmưavàođôngrơi rơi tí tách.

NhờsựphốihợpcủaThẩmDựcmàquaychụpsauđódiễnrarấtnhanhchóng. Nhiếp ảnh gia giúp anh tìm góc độ, rất hài lòng với những bức ảnh đã chụp

ÔnPhùthìthầmvàotaiôngta:“Bênkiacómộtngườibạn,emđếnchàohỏi bọn họ vài câu.”

Saukhihoànthànhcôngviệc,KhươngDưDạngởlạigiúpmọingườidọndẹp, cẩn thận làm từng bước.

Khương Dư Dạng căng thẳng siết chặt cuốn sách, thở mạnh.

Thẩm Dực vừa cao ráo chân lại dài nên phải hơi cúi xuống để sử dụng cần gạt.

Côđứngdựalưngvàotường,trongtaycònômgấubôngnhìnvôcùngngâythơ trong sáng.

Cô không biết Thẩm Dực muốn đi đâu nên chỉ gật đầu, không nói gì.

“Em đi thì sẽ biết.” Ý anh là cô lên xe trước đã.

Đạo diễn cũng không theo tiếp nữa. Người nào đó ra giá: “Mười hai triệu...”

Khi đó Khương Dư Dạng cũng không xác định được mối quan hệ giữa hai người.Nếunóilàquanhệbạntrai,bạngái,nhưnglạikhôngcôngkhaiđược. Nhưng nếu là tình một đêm thì anh cần gì phải gửi tin nhắn.

Viên kim cương Ngôi Sao Hồng được đặt trong chiếc hộp đóng gói tinh xảo, Thẩm Dực đưa nó qua, ánh mắt sáng như sao, cười nói: “Để lấy lòng vợ tôi.”

Thẩm Dực đặt băng dán vào tay cô, nghiêm túc hỏi: “Em muốn chơi cái này à?”

Saukhikẹpđược,haingườivôcùnghưngphấnnhưngcuốicùngcongấubông vẫn bị rơi xuống.

Khôngchỉhàophóngtựphụ,cũngcósựdịudàngvàchiềuchuộngchỉdành riêng cho cô.

Thangmáyđilênrấtnhanh,khungcảnhvừarõràngđộtnhiênthunhỏlạinhiều lần, đường vành đai thứ ba trông giống như một dải ruy băng, xe cộ qua lại tấp nập.

KýứccủaKhươngDưDạngxuấthiệntừngchútmộtkhiếnmặtcôbấtgiácđỏ bừng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngườibánđấubắtđầuraobánnhữngvậtphẩmđấugiátrênsânkhấu.Côtòmò lật mở quyển giới thiệu xem có vật phẩm gì hay không.

“Haimươitriệulầnthứnhất,lầnthứhai...Đãbán!”Ngườibánđấugiágõmột cái rồi hô lên: “Mọi người cho người đấu giá này một tràng pháo tay nào, anh ấy đã giành được Ngôi Sao Hồng quý giá nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay!”

Là loại cảm giác mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.

Hai người đi vòng qua thang máy và đi vào lối thoát hiểm bên cạnh.

Cô chỉ đành nói với nhiếp ảnh gia: “Anh xem rồi xử lý đi.”

“Đây là... Phản ứng tự nhiên của cơ thể, đâu liên quan gì đến chuyện người khácnói.”KhươngDưDạngcậtlựcphủisạchquanhệvớianh,trongđôimắt hạnh tràn ngập sự tránh né.

Mộtcôgáikhácbêncạnhkéongườiđóđi,khuyênnhủ:“Cậuđãnghetinđồn chưa,TổngGiámđốcThẩmcóbạngáitừlâurồinhưnggiấurấtkỹ,khôngđể cho chúng ta nhìn thấy đâu.”

Tronglúcđợichụp,mộtthựctậpsinhlặnglẽđếnhỏicô:“BiêntậpKhương, Tổng Giám đốc Thẩm có bạn gái chưa ạ?”

ĐâylàlầnđầuKhươngDưDạngđếnbuổiđấugiá,nhìnđámngườichenchúc cô theo Thẩm Dực ngồi ở hàng ghế cuối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khicôliênhệlạithìđãđếnkỳthitốtnghiệp,anhlậptứcgửitinnhắnchocô, nói sẽ đến trường đón cô.

“Nhưng nhìn không giống người trong trường...”

Ôn Phù tức muốn hộc máu, trừng mắt nhìn đầy oán hận.

“Này,haingườiquaylạirồià?”ÔnPhùkiêungạonói:“KhươngDưDạng,cô giỏi thật đấy. Leo một phát đã lên được cành cao, không phải là đã hạ bùa mê thuốc lú gì đấy chứ?”

Ánhmắtcủatấtcảmọingườiđềudồnhếtvềphíanày,aicũngthắcmắckhông biết ai đang vung tiền như rác chỉ để giành được nụ cười của người đẹp.

Cô xách một chiếc balo nhỏ, ngón tay vô thức cọ vào dây ba lô.

Anh không nể nang chút nào: “Tôi thấy cái từ ‘leo lên cành cao" này hợp với cô hơn đó, cô thấy sao?”

Côkhôngbiếtphảilàmgì,cũngkhôngdámdùngsứcnêntoànbộquátrìnhđều như gãi không đúng chỗ ngứa.

Vậy tại sao cô phải cãi lại chứ? Cứ để cô ta tự cảm thấy mất mặt là được.

Anhhoàntoànkhônghềdodựtănggiátheomàđưaraconsốtrònmàmình thích.

LầnđóanhđưacôđếncănhộcủamìnhởBáchDuyệt,khubấtđộngsảnđắtgiá nhất Thủ đô.

Ôngđạodiễncóđôichútdodự,khôngngờđốiphươnglạitrựctiếpragiácao như vậy.

Khianhbướcra,nhómthựctậpsinhđangbậnviệccũngdồndậpnhìnsang, ngay lập tức biến thành gà gáy, tán thưởng nói: “Đẹp quá đi! Thích quá đi mất!!!”

Chương 60 (đọc tại Qidian-VP.com)

Không khéo là Ôn Phù cũng phát hiện ra bọn họ.

Tại địa điểm chụp ảnh riêng, studio đã chuẩn bị những đồ cần thiết.

Khi kết thúc buổi chụp hình, nhiếp ảnh gia cho cô xem những bức ảnh trong máy.Khilướtđếnmộttấmảnh,nhiếpảnhgiagiảithích:“ĐâylàlúccôvàTổng Giám đốc Thẩm nói chuyện, tôi thấy đẹp quá, tay ngứa ngáy không nhịn được nên chụp lại...” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh đi đổi tiền xu rồi trực tiếp nhét một đồng vào.

Ngườiđànôngbópeocô,cườilênkhiếnmặtxuấthiệnđầynếpnhăn:“Vậyem đi nhanh về nhanh đi.”

TronglòngKhươngDưDạngđộtnhiênxuấthiệncảmgiácvôcùngkỳdiệu,vị vua cai trị một cõi trước kia bây giờ lại trở thành ky sĩ bên cạnh cô.

Sau đó lại trêu chọc cô: “Thì gọi là bé cưng nhé?”

ThẩmDựcbiếtbuổichụpảnhhômnaysẽchuẩnbịsắntrangphụcnênanhchỉ mặc quần áo rất đơn giản, áo đen quần đen với chiếc kính màu bạc, biểm cảm vô cùng bình thản.

Côgáilắccánhtaycủachàngtraikhuyênnhủ:“Thôibỏđi,chúngtakhônggắp được đâu. Mình còn bài tập phải làm nữa.”

Cô là người biết số đo quần áo của anh rõ nhất. Dù sao cô cũng sống cùngThẩmDựcởOceanwidemộtthờigian,cômuốnmuathêmquầnáochoanhnên sau khi nghe được tin từ từ quản gia của nhà cũ, cô đã ghi nhớ cẩn thận.

Cô nữ sinh hờn dỗi nói: “Tớ muốn con gấu bông màu hồng nhạt cơ.”

“Năm triệu lần hai...”

SovớiThẩmDực,cáccôgáicàngtòmòhơnvềngườimàmộtngườinhưanh phải đứng chờ dưới mưa chờ là nhân vật “tầm cỡ” như thế nào đây.

ThẩmDựckhôngbiếtxấuhổquenrồinêntheođàtựađầuvàokhuỷutaycô, ánh mắt dán chặt trên người cô.

Đáng để ỷ lại, hơn nữa cũng rất đáng tin cậy.

ThẩmDựcdẫncôđếnmộtbuổiđấugiálớn,nơitậptrungrấtnhiềunhânvật giới thượng lưu.

Khi xuống lầu, cô mới phát hiện chiếc Land Rover màu đen vẫn chưa rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Côđứngtrúmưatrongkhugiảngđường.Xuyênquamànmưa,côvẫncóthể nhìn thấy được dáng vẻ điềm tĩnh của người đàn ông.

Sau mấy vòng đấu giá, Thẩm Dực và ông đạo diễn kia đều chưa mua được gì.

ThẩmDựcđặcbiệtđếnđóncônênđãhoãnlạimộtcuộchọpkhôngquantrọng, vội vàng từ công ty chạy tới. Trên người anh vẫn mặc áo sơ mi nhung trắng, chiếc quần âu bao trọn đôi chân linh hoạt như lưỡi dao.

Thẩm Dực cười khẽ, nói: “Vậy thì tốt quá.”

Nhữngvếtchaimỏngtronglòngbàntaycọxátvàolàndamịnmàngcủacôtạo ra một cảm giác tê dại kỳ lạ, như bị kiến cắn.

Cô nín thở chờ đợi, bối rối hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”

Thẩm Dực không chút do dự, kéo dài giọng nói: “Hai mươi triệu…”

Mọi người ở đây lập tức im như ve sầu mùa đông, không ai dám nói chuyện.

Lốithoáthiểmítngườiqualại,trongkhôngkhícònthoangthoảngmùinước vôi.

ThẩmDựcthaybộquầnáocuốicùng,đứngtrướccửasổsátđất,khuônmặt điển trai góc cạnh.

Bộ phim kết thúc, mọi người dần rời khỏi rạp chiếu phim, khi đó các tòa nhà đềuđượcbaophủbởiánhđènneon.Xungquanhđềulàánhđèn,tấtcảđềuvỡ tan thành từng chùm sáng vàng.

ThẩmDựclậptứcngồixổmxuống,chiếcquầnâucủaanhvìhànhđộngnàymà xuất hiện nếp gấp rất lớn.

Thẩm Dực lấy lại bình tĩnh, dặn dò: “Em ở đây chờ tôi một lát.”

Mãiđếnkhingườibêncạnhnhắcnhở:“BiêntậpKhương,nhiếpảnhgiađến rồi.”

Nguyênnhânchỉcómột,KhươngDưDạngbiếttínhcáchcủaÔnPhù,hễthấy người khác không vui là cô ta vô cùng sung sướng.

Có rất nhiều luồng ý kiến nhưng tất cả đều là suy đoán.

ThẩmDựcbiếtcôkhôngcókinhnghiệmnênkhẽômcôvàolòngnhẹnhàngvỗ về.

ÔnPhùkhôngngờThẩmDựclạinóiđộcnhưvậy,thànhracôtađangtựrước nhục vào người, không có bậc thang đi xuống nào.

Trongthangmáy,ThẩmDựckhẽnghiêngngườikéocôvềphíamình.

Và nhớ cho đến tận bây giờ.

được.

Trờiđãchạngvạng,lúcxuống xe,côđãcóchútmệt mỏi.

Đứaconcưngcủatrờiđangởtrênđỉnhcaocủasựthànhđạt,làđốitượngmà mọi người vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60