Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63
TêncầmđầukiađầymensaymuốnnắmlấycổtayKhươngDưDạngnhưnglại bị cô né được.
Trênmiệngliêntụcphunratừngữlưumanh:“Thoạtnhìnrấtnonnớt,chắc không phải còn là học sinh chứ?”
Mớivừachạyđượchaibước,côđãlaovàomộtcáiômấmápquenthuộc,mùi gỗ thông nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi.
Thếnhưngbâygiờcôhoàntoànkhôngchạyđược,mấytênnàycơthểcường tráng bao vây lấy cô như bức tường người.
Trongmộtkhoảngthờigiankhádài,bởivìrấtnhiềuchuyệnbấtlựcmàThẩm Dực vẫn luôn đắm chìm trong sự tự trách và ăn năn, cảm thấy cả thế giới đều xám xịt.
Như vậy thì Khương Dư Dạng cũng nhận ra anh đang định làm gì rồi.
Cả người anh được bao phủ dưới ánh trăng, gần trong gang tấc lại hơi mơ hồ: “Dạng Dạng, tình yêu của anh đối với em cũng không muộn hơn em bao lâu.”
Nhưng lại đầy vẻ bạn trai mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc.
Ngọn đèn chiếu vào gương mặt anh, nhất thời khiến cô nhìn không rõ lắm.
Chương 63
…
“Dùsaocũngrơivàotrongtaychúngtarồi,côcóđitheoaicũngđảmbảosẽ không thiệt thòi…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Dực luồn một tay xuống dưới gối cô rồi dễ dàng bế ngang cô lên.
Trongkhônggianyêntĩnh, độtnhiênvanglên mộtloạttiếngbước chân.
Cô ôm lấy cổ anh, ngón tay v**t v* tóc mai anh, vài sợi tóc cứng hơi cấn tay.
Tình yêu của thời niên thiếu và bây giờ đều đã rõ ràng như vậy.
Hôhấpcủangườiđànôngcựckỳmạnhmẽ,hoàntoànkhôngchocôcơhộitrốn đi hay lảng tránh.
Phảnứngđầutiêncủacôchínhlàbảnthânbịngườitatheodõirồi,nghecuộc đối thoại của bọn họ hẳn là mượn cô để báo thù Thẩm Dực.
Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của Kiều Tụng, cô không có quyền từ chối hay không,chỉnói:“Vậyanhtớiđi,KiềuTụngcóchàođónanhhaykhôngthìtính sau.”
Trênđườngđến,KhươngDưDạngnhậnđượccuộcgọi,thấylàThẩmDựcgọi tới nên cô nói với Kiều Tụng một tiếng rồi tạm thời rời khỏi phòng riêng.
Ngườiđànôngmàcôvẫnluônthíchvàsùngbái,yêuchiềucũngsẽchechởcho cô, mong cô an toàn, vì cô mà tự hào.
Gươngmặtcôđượcanhgiữlấy,mộtgiâysaunghênhđónsựxâmnhậpthân mật của anh.
GiọngnóicủaThẩmDựctrongđiệnthoạitrầmthấpmàrõràng:“DạngDạng, nói cho tôi số phòng riêng.”
Hóa ra… Thẩm Dực cũng không bình tĩnh đến thế.
NgàythángbaởThủđôthìkhôngsánhbằng,cátbayđáchạy,trongthờigian ngắn mà bông bay khắp thành phố.
BịchâmbiếmmàThẩmDựccòncóthểbậtcườithànhtiếng,KhươngDưDạng được xem là người đầu tiên với anh.
Cũngchỉcónhữngngườibạnnốikhốhơithânthiếtmộtchútmớithỉnhthoảng tụ họp lại.
“Tổng giám đốc Thẩm của tập đoàn Quân Liên từng đầu tư một chuỗi các xí nghiệp AI bảo vệ môi trường ở quê hương tôi, thế nhưng Tết âm lịch năm nay khi tôi quay lại cố hương, một người bạn cũ đã nói cho tôi biết, rất nhiều kiến trúcđãphảidỡbỏ.Songnếumộtbứcảnhđầutiênghilại,dùngtạptríthờitrang làm cầu nối lưu giữ lại những thứ quý giá này. Tôi nghĩ đây chính là thứ chúng tôi muốn truyền đạt cho mọi người. Không dựa trên việc hãm hại người khác, nếu [Traveler] đã muốn làm thì sẽ làm một nội dung tạp chí chất lượng nhất.
Tên khác hùa theo: “Anh, bây giờ bên cạnh cô ta không có ai, hay là…”
“Buốitốiemcólịchtrìnhgìkhông?”Anhmuốnhẹncô,chỉđơngiảnnhưvậy, cũng không che giấu gì.
Sau khi khớp hàm bị cạy mở, anh càng càn quét không chút kiêng dè.
Mấyngườinàyvốnđãsay,chỉcóthểmắngchửivàicâuchứhoàntoànkhông thể chống cự lại, bị Thẩm Dực đạp một phát ngã trái ngã phải, cả đám tan tác ngã gục trên mặt đất.
BênphíaKiềuTụng,côchỉcóthểngồitrênxeviệnmộtcáicớnóitạmthờicó việc phải đi về trước.
KhươngDưDạngvénlọntócrốirasautai,thuậnmiệngđáp:“Có,hômnaylà sinh nhật Kiều Tụng, tôi phải tới một chuyến.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô được đặt nằm ngang trên giường lớn trong phòng ngủ chính, trong phongd khôngbậtđèn,rèmcửabịgióthổibayra,ánhtrăngchiếurọivàokhiếnkhông gian bên trong ấm áp hẳn lên.
Haitaycôđỡvàobảvaianh,haimắtnhắmnghiền,trongđầunổầmầmnhư pháo hoa, bên tai còn nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo cọ vào nhau.
KhươngDưDạngmấttrọngtâmdựavàoanh,nghethấytiếngtimđậpthình thịch trong lồng ngực anh.
Trướcmặtcómộtvàingườiđànôngsaybítỉđitới,ănmặcsangtrọngnhưng biểu cảm lại hơi bỉ ổi, cợt nhả liếc nhìn cô vài lần.
Quay đầu lại, Thẩm Dực đặt tay lên vô lăng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Thẩm Dực hiểu, theo hỏi theo đề tài câu chuyện: “Địa điểm ở đâu?”
KhươngDưDạnghơingẩnngơ,mimắtkhẽrunlên,dướiánhđènvàngtựanhư được rải lên một lớp phấn màu vàng kim.
KhươngDưDạngbịanhômlấyeonânglênrồinhẹnhàngđặtcôngồixuốngtủ giày trước cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho dù cô có cược thì cũng đã cược được một tương lai.
CổáolôngmỏngtrênngườiThẩmDựccònchưalệchđi,tốinayanhănmặcrất giản dị, quần kaki màu kem tạo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái mà lại đầy trẻ trung.
Khương Dư Dạng nhíu mày lại, tay siết chặt lấy điện thoại di động.
Từtrướctớinayanhvẫnluônkhôngthíchmấybuổitụhọpnhưsinhnhật,ngoại trừ những cuộc xã giao bắt buộc, buổi lễ riêng thì Thẩm Dực lười ứng phó.
Cảm ơn mọi người!”
Côgiangrộnghaitay,ýcườitrênmôilộrõ:“Ômmộtcáinào.”
Tên đi đầu trêu ghẹo hỏi: “O, đây không phải là con đ**m của Thẩm Dực à?”
KhươngDưDạngbịhônmàngượngngùngtimđậpliênhồi,tronglòngmắng anh không có giới hạn.
ThẩmDựcchốngkhuỷutaylên,kiêungạoởbêntrên,càlơphấtphơnói: “Dạng Dạng, tiếng thở của em làm anh chịu không nổi.”
“Anh cũng đi à?” Khương Dư Dạng kinh ngạc.
SốnglưngKhươngDưDạngnhưsợimìnởtrươnglên,vừavớtlênlànhũncả ra.
ThẩmDựclãnhđạmhỏingượclại:“Cócầntôichoanhthờigiansuynghĩ không?”
Trướckia,KiềuTụngtổchứcbuổitụhộibạnbè,anhtớirồicũngchỉhànhuyên vài câu, chẳng mấy nhiệt tình giống hệt thời niên thiếu.
Tấtcảcánhtruyềnthôngđềugiảitán,ThẩmDựcvẫnởlại,anhtìmmộtnơi thoải mái mà hút thuốc.
Buổithuyếttrìnhkhôngtớimườiphútđãđáptrảlạinhữngtranhluậntrướcđó, lại đăng so sánh dàn ý của hai quyển tạp chí. (đọc tại Qidian-VP.com)
KiềuTụngthíchđôngvui,tổchứctiệcsinhnhậtmàkéocảmộtđámngườitới, có bạn học hồi cấp ba và đại học, còn có đồng nghiệp trong công ty.
Côngướcnhìndãysốrồilạicảmthấyxungquanhquáồnào,bènrẽquachỗ vắng người nói.
CuốicùngKhươngDưDạngđưahaitaycầmlấymicrorồicúigậpngườichào bên dưới sân khấu.
Cô ngước mắt nhìn, đón lấy ánh mắt sâu thăm thẳm của anh.
Vừanghĩvậy,nộitâmcôliềncânbằnglại.
ThếnhưngbâygiờKhươngDưDạngbiếtcôkhôngcóbấtkỳlýdogìmàkhông lao về phía Thẩm Dực.
NgườinọdùngchấtgiọngBắcKinhnói:“Đượcđó,cũngđểchoThẩmDựchối hận đi.”
KhươngDưDạngvẫnchưahoànhồnlạisautrậnkinhhãivừarồi,rấtnhanhcô cảm thấy tay phải được lòng bàn tay ấm áp cầm lấy.
Quảnlývuốthaibêntránđầymồhôi,vộivãrútđiệnthoạiranịnhnọtnói: “Không cần không cần, tôi gọi ngay đây.”
ThẩmDựckhôngnghelọtnhiềulờinhưvậy.Giờkhắcnày,ítnhấtanhmuốnđể cô ở lại bên cạnh mình.
KhươngDưDạngcúpđiệnthoại,khôngbiếtvìsaocứcảmgiácnguyhiểm đang chực chờ.
ThẩmDựcnắmtaycôđirangoài,mỗimộtbướcđềuvôcùngkiênđịnh,anh khẽ nói: “Chúng ta về nhà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
ThẩmDựcômlấycôrồibảovệcôantoànởphíasau,ánhmắtliếcnhìnvềphía trước lạnh tựa băng tuyết.
Thếnhưngconngườilàsinhvậtưaánhsáng,anhkhôngthểkhôngđộnglòng với cô.
Rất nhiều truyền thông gọi đây là “Buổi họp báo cứu nguy tiêu biểu”.
“Thẩm Dực…” Cô gọi tên anh, con ngươi đảo qua đảo lại lấp lánh ánh nước.
Nơisâunhấttronglòngcôrunglên,tựanhưtrởvềmùahènămđó,thiếuniên nắmtaycôchạynhưbaytrênđường,khôngviệcgìphảiđắnđo,timđậpthình thịch.
Anhxuađivẻtànbạotrongđôimắt,gọicôgáibưngrượuởđằngtrướctới,bảo gọi quản lý đến đây.
“Tôilàbạncùnglớpcôấy.”ThẩmDựctựtìmmộtcáicớchobảnthân,lạithản nhiên nói: “Chỉ là cô ấy không mời tôi, tôi đành đi ké em vậy.”
Nụ cười của cô gái giống như một vị thần cứu rỗi con người khỏi địa ngục.
Đột nhiên cô cảm thấy nơi trống trải trong trái tim như được lấp đầy.
Thế nhưng Thẩm Dực vừa đánh nhau xong, vừa lạ lẫm vừa điên cuồng.
Vừa vào cửa, Khương Dư Đạng đã cảm nhận được sự gấp gáp của anh.
Dịu dàng như thể ngày tháng ba ở Giang Nam.
Trongphòngriêng,KiềuTụngmờimộtđámngườiđếnđangliêntụcchuyền micro hát, bầu không khí khá vui vẻ, không có giây phút buồn tẻ nào.
KhươngDưDạngnghĩ,dườngnhưchuyệntìnhcảmcũngkhôngcóđúnghay sai, một bên đã lún vào nhưng cô vẫn đang đấu tranh, tựa như nơi mềm yếu đang kháng cự.
KhươngDưDạngbịanhtrêuchọc,cảmthấytiếnghítthởcàngngàycàngnặng nề.
KhươngDưDạngkhôngkhỏinghĩ,nếutronglúcđóhaingườichưatừngrờixa nhau thì bây giờ cô và Thẩm Dực sẽ ra sao, chẳng ai biết được.
Anhtỉmìmôtảtừgiữamôiđếnkhóemôi,ngậmlấyđầylưuluyếnvàlãng mạn.
KhươngDưDạngtìmđúngcơhộimuốntrốnratừbênkia,tiệnthểlalênđể người khác chú ý.
Khóe mắt Thẩm Dực thoáng đỏ lên, sắp mất khống khế.
Quảnlýdodự,cảhaiphíaanhtađềukhôngđắctộinổi,ướcgìbảnthânkhông phải là người nữa.
Phải làm sao đây? Vợ mình thì mình cưng chiều thôi.
Tớikhiđiếuthuốcđócháyhết,anhmớixuakhóiđi,thấycôđitừtrongcánhgà ra.
“Nói nhiều làm gì, cứ lôi về phòng riêng đã.”
Khương Dư Dạng tự nhiên phóng khoáng thuyết trình: “Kỳ đầu tiên của tạp chí chúngtôiđãmờimộtngườilữhànhchânchính,côấyđểlạidấuchânkhámphá ở khắp các nơi trên thế giới, mà trong cuộc phỏng vấn, cô ấy chủ động kể cho chúng tôi. Rằng vì hoạt động của nhân loại đã gây hại tới nền sinh thái, khiến cho rất nhiều loài động vật không còn nơi sinh sống. Thấy được những điềunày, tôi bắt đầu suy nghĩ đến ước nguyện ban đầu khi [Traveler] ra đời.”
KhươngDưDạngthayquầnáoxongđiqua,váylụamàutrắngngàdàitớimắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc len hở cổ.
Trongbảynăm,khôngchỉmộtmìnhcôdèdặtthầm thương.
Vì vậy anh bài xích rất nhiều người tới gần.
KhươngDưDạnghoảnghốt,điềmtĩnhđáptrả:“Mấyngườinhậnlầmngười rồi, tôi không phải là người mấy người muốn tìm.”
ThẩmDựccũnglườinghe,mắtanhthờơnhướnlên:“Bâygiờanhbáocảnhsát, bảo bọn họ gây chuyện ở quán bar, quấy rối trật tự an ninh.”
Saukhiquảnlýthấychuyệnxảyra,chỉcóthểliêntụckhomlưngxinlỗi,trách bản thân xui xẻo gặp phải loại chuyện như thế này.
Chỉlàchàngthiếuniênlúcđótuổitrẻlôngbông,tínhtìnhkiêungạo,aikhuyên cũng không nghe.
ThẩmDựcômlấyeocô,hônlênbảvaicô,hừnhẹ:“Vẫnnhõngnhẽohệtnhư trước kia.”
ĐộtnhiênThẩmDựcbậtcười,anhlạinghiêngngườivềphíatrướchônlênđỉnh đầu cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.