Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65
ThẩmDựcmởcửaxe,nhìnthấysựmệtmỏinơiđáymắt,hỏicô:“Chắcem chưa ăn cơm đâu nhỉ?”
“Nhờphúccủaanhmàtốinayemcócơmănrồi.”Côhíhửng,tínhtìnhcũngrất giản đơn.
Trạngtháihiệntạicủahaingườiđâugiốngđangyêuđươngchứ,ngaycảKiều Tụng cũng nói, đâu có ai yêu đường mà xa cách nhau như vậy? Ở trong cùng một thành phố mà lâu như vậy mà vẫn chưa gặp nhau.
ThựcrađốivớinhữngviệcnàythìKhươngDưDạngcũngkhôngépbuộclắm, cô bận rộn với tạp chí mới, Thẩm Dực cũng đang cố gắng vì cuộc đấu thầu.
Vừamớikéogầnkhoảngcáchmàtìnhcảmcủahaingườicứbìnhổnnhưthế này cũng tốt.
Thẩm Dực đưa cô tới nhà hàng băng chuyền trên đại lộ Kiến Quốc Môn. Nhà hàngởtrêntầngcaonhất,cóthểngắmnhìntoànbộquangcảnhđạilộTrường An.
Cảnhđêmrựcrỡ,ánhđènuốnlượn,thờigiandườngnhưdừnglạitrênconsông tĩnh lặng này.
KhươngDưDạngthíchănđồngọtnênkhiăntựphụcvụđãlấykhôngítđồ ngọt tráng miệng, ăn rất ít hải sản và hoa quả.
Sau khi ăn xong, cô lười biếng không muốn cử động.
ThẩmDựccầmchìakhóaxeđứngdậy,thoángngậpngừngnói:“Đưaemđi hóng gió.”
“Đượcthôi.”Côngviệcbậnrộn,côthoángcáiđãvựcdậytinhthần,nghĩtớiđã lâu không cho bản thân thư giãn.
LúcnàyởbênThẩmDựcmớilàtrạngtháithoảimáitựnhiênnhấtcủaKhương Dư Dạng.
Không chút e dè, rồi lại toàn tâm dựa vào.
ThẩmDựcchởcôtớibãiđuaxeởngoạiô,tiếngđộngcơnổvangnhanhnhưtia chớp nên chỉ có thể nhìn thấy bóng xe rẽ qua cực nhanh, cuối cùng vượt qua vạch đích trắng.
Ngườiquenanhtrongcâulạcbộđuaxetrêughẹonói:“CậuThẩm,lâulắmmới tới đó.”
Từ lâu gia thế hiển hách của Thẩm Dực đã không còn là bí mật. Từ nhỏ anh đã đượchưởngthụđủkiểuđãingộvànịnhhótcủangườikhác,khiđóThẩmHách Liên rút lui khỏi quân ngũ kế thừa chức vị của ông cụ, cũng được xem là cảnh tượng đầy tự hào, người ngoài đều gọi anh là cậu Thẩm.
Saunàythamgiakinhdoanh,ngườikhácmớimởmiệnggọimộttiếngtổng giám đốc Thẩm.
Ngườiđócũngrấtcómắtnhìn,thămdònhìnrồicảmkháinói:“Ô,đưavợtới hóng gió à?”
Thẩm Dực đáp: “Ừm, tùy tiện qua đây đua hai cuộc.”
KhươngDưDạngmặtđỏtớimangtai,vợgìmàvợchứ,ThẩmDựctrảlời nhanh thật đấy.
Anhnhậnlấybaotayđeolênbàntaykhớpngóntayrõràng,khẽxoađỉnhđầu cô: “Lạnh không?”
Buổitốigiómạnh,côchỉmặcmộtcáiáosơmicôngsởmàutrắng,cònphải dùng túi xách đè lên làn váy.
ThẩmDựchiểuchỗkhócủacô,bèncởiáovestđượcthiếtkếriêngmàuchàm trên người ra, dùng tay áo cột quanh eo cô.
“Váy của em ngắn quá.” Giọng nói và biểu cảm còn hơi bất mãn.
KhươngDưDạngcạnlời,chẳngthểhiểunổiguthẩmmỹcủaanh:“Nhưvậy mà còn ngắn? Còn có loại ngắn tới giữa bắp đùi đó, anh nói sao?”
Côchạmvàolànváyrồimòtớichiếcáovestrũxuốngbêneo.Chấtliệuvảirất thoải mái.
ThẩmDựcômcôvàolòng,mặtđầyýcườivénmáitócdàicủacôlên:“Người khác mặc anh không quản được, những kiểu quần áo đó… em chỉ có thể mặc trước mặt anh.”
Khương Dư Dạng thầm mắng trong lòng: lưu manh! Không biết xấu hổ!
Côbịsiếtchặttronglònganh,tuyThẩmDựckhônglàmgìnhưnghaibàntay nóng như lò lửa vẫn luôn đỡ bên eo cô.
ĐộtnhiênKhươngDưDạnghỏi:“Cóphảilúcanhhọccấpbacóđếnđây không?”
Trongđôimắtanhlóe lêntiasáng,trêu ghẹonói:“Kháhiểu đó.”
“Em đoán.” Khương Dư Dạng mỉm cười.
Nămcấpba,nghenóiThẩmDựchầunhưkhôngđếntiếttựhọc.Anhrấtnghịch ngợm, vừa tới tiết học là biến mất, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không quản được. Người trốn tiết mà vẫn có thể đạt hạng nhất khối, đứng nhất huyện, ngay cả ông trời tới cũng khó mà khiến anh học tiết tự học.
Vềđếnnhà,KhươngDưDạngđãtừngthấymũbảohiểmđuaxecủaanh,cũng biết là chuyện gì rồi.
Thángngàytuổitrẻđiênloạnmộtđikhôngtrởlại,vẻniênthiếutrênngườianh lại không chút mờ đi.
Khương Dư Dạng cau mày: “Lần cuối cùng anh tới đây là khi nào?”
Nhắctớichuyệnnày,đáymắtThẩmDựcbỗngtốisầmlại,bàntayđỡeocôâm thầm run lên.
Lần trước anh tới đây là ngày thứ hai sau khi Khương Dư Dạng bay đi Paris.
Khi đó anh không biết cô có còn quay về hay không, buông thả bản thân trên đườngđuagiảitỏamuộnphiền,giẫmlênchângahưởngthụniềmvuimàtốcđộ mang tới.
Thếnhưngkhicánđích,anhchỉcóthểsiếtchặtlấyvôlăng,mubàntaynổiđầy gân xanh, hoàn toàn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Hoặclànói,cảmgiácnhưvậykhiếnanhngàycàngcảmthấythấtvọng,mất mát.
KhươngDưDạngranướcngoài,ThẩmDựclạicốchấpgiữlạitấtcảbốtrí trong Oceanwide International, để yên những thứ mà cô không lấy đi.
Giữlạimộtchútkỷniệmtronglòng,nhỡđâu,nhỡđâucôchỉnóivậymàthôi, không lâu sau sẽ trở về Thủ đô, trở về bên cạnh anh.
Trong khoảng thời gian áp lực nhất đó, Thẩm Dực thường ngồi ngay mép giường,đắptấmchănmàcôthườngđắp,nằmtớikhitrờisáng,cảđêmđêmngủ không ngon.
SaukhirờikhỏiParis,ThẩmDựcđưachìakhóacủaOceanwideInternational cho quản gia, cố nén không đi nhòm ngó những thứ tốt đẹp đã qua.
Saukhichiatay,kéotơbóckén,dườngnhưkhôngchỉmỗiKhươngDưDạngbị lột đi một lớp da.
VàomộtđêmmưađầumùaởThủđô,tronglònganhnhưđãtrôiquahơnmột năm.
Cơnmưanhưtrútnướccũngkhôngnhấnchìmđượcphếtíchtronglòng,cuối cùng quay về cô đơn.
Có ai dễ dàng hơn ai chứ?
Đêmnay,lớpmâydàycheđiánhtrăng,đènđườngsánglên,sườnmặtanhcàng rõ ràng hơn, quai hàm nhấp nhô: “Đã hơn một năm trước…”
Vừanóivậy,KhươngDưDạngđãhiểu.
Thế nhưng chẳng có gì để nói, bọn họ đã vượt qua khoảng cách đó từ lâu.
KhươngDưDạngnhónchânlênanủi,đôibàntaynhỏkhẽxoagáyanh,thì thầm: “Đàn anh Thẩm, em muốn xem anh đua xe…”
Côthựcsựlànắmchắcđiểmyếucủaanh,lúccôcònlàthiếunữngoạitrừgọi anh trai khi ở nhà, khi ra đường đều gọi đàn anh.
Một giọng nói dịu dàng khiến lòng người phải rung động.
ThẩmDựcnhìngòmáhồnghàocủacô,tronglòngkhẽnhúcnhích,bìnhtĩnh nói: “Nếu vợ đã muốn xem thì anh sẽ lái.”
Đầy kiêu ngạo và hăng hái, anh vẫn luôn như thế.
KhươngDưDạngkhôngphảnbácnổi,khẽđáp‘dạ"nhưthểđồngý.
Thẩm Dực chọn một chiếc xe đua màu đỏ, rất bắt mắt cũng rất ngầu.
KhươngDưDạngđứngtrênkhánđài,đâylàlầnđầutiêncôxemngườikhác đua xe. Ánh mắt cô dần chuyển tới người lái xe.
Với tốc độ càng lúc càng nhanh, thao tác của Thẩm Dực cũng càng điêu luyện hơn.Anhrấtamhiểukếtcấucủaxeđua,mỗiphútquaybaonhiêuvòngrồilực chạm đất.
ThếnhưngkẻgâytainạnchoThẩmTầmchínhlàmộttuyểnthủđuaxeđua chuyên nghiệp, từ đó về sau anh không thể chạm vào những thứ này nữa.
Tựanhưđổitínhtrongmộtđêm,saukhiquyếtđịnhthamgiakinhdoanh,hạng mục đầu tư đầu tiên mà anh nhận chính là lĩnh vực trị liệu.
ThẩmDựccũngtừngnghethầybảo,nămđómẹKhươngDưDạngkhôngphải không có cách cứu mà là bị kéo dài quá lâu, dần thành bệnh nan y.
Năm năm, mười năm sau, nếu AI chữa bệnh có thể nhanh chóng đưa vào thực tiễn,khôngchỉcóthểkéodàituổithọmàcòncóthểdễdànggiảiquyếtmộtvài căn bệnh khó trên thế giới, mang lại lợi ích cho rất nhiều gia đình có người bệnh.
KhươngDưDạngxemmànhiệthuyếtdângtrào,lạinhớtớilờinóiđầylòngtin của anh lúc trên cầu vượt, trong lòng đầy cảm động.
Thiếu niên mà cô yêu vẫn luôn rất xứng đáng.
Chạyvàivòngxong,ThẩmDựcxuốngxeđua,gỡbăngđeotránra,trêntránđã ướt đẫm mồ hôi.
Đôimắtanhsángngời,anhngoắctayvớicô,ngoàimiệngcòntrêughẹo:“Tới đây ôm đàn anh cái nào.”
TráitimKhươngDưDạngrungđộng,lậptứcômlấyvòngeosănchắccủaanh, không đếm xỉa tới mồ hôi mà cọ lên người anh.
ThẩmDựcbịhànhđộngcủacôkíchđộng,cốýcảnhcáo:“DạngDạng,nếuem còn cọ nữa là anh sẽ hôn em đó.”
Lựchấpdẫngiữahaingườitựanhưmiếngsắtvàthanhnamchâm,quanhđi quẩn lại cô vẫn quay về trong lòng anh.
Mặckệbaohuyễntưởngvàkhátvọng,tìnhyêucủacôluôndànhchoThẩm Dực phóng khoáng kiêu ngạo.
Về điểm này thì anh chưa từng có ý kiến.
KhươngDưDạngngơngẩntrởlạighếláiphụcủachiếcMaybach,cửasổxebị anh đóng lại, bầu không khí chợt bức bối.
Ghếxebịđẩynằmra,côkhôngkịpnóigìđãcảmthấybêneomátlạnh,đồtây bị anh tùy tiện vứt ra, mép váy cũng bị kéo lên đôi chút tạo thành nếp gấp.
“ThẩmDực…”KhươngDưDạngnhắmchặtmắtlại,ngoạitrừtráitimđậpliên hồi thì còn có sự k*ch th*ch không tên.
NgóntayThẩmDựcvuốtvebờmôixinhđẹpướtátcủacô,lúccômởmiệngđã đút một ngón tay vào.
Hàm răng khẽ cắn, Khương Dư Dạng hoàn toàn nói không nên lời, đôi mắt hạnh ngập nước đầy vẻ vô tội rất giống một con nai con bị thợ săn bắt được.
Không gian trong xe không lớn, không thể làm ra động tác mạnh.
ThẩmDựcnắmlấymắtcáchâncônhấclên,cúiđầuxuốngdưới,nhiệtđộđã lan khắp hai tai.
Anh rút ngón tay ra mới phát hiện trên đó đã đầy dấu răng của cô.
SauđóThẩmDựckéoáosơmítrắngcủacôraluồnvàotrong,bàntaychạm đến một n** m*m m**, dụ dỗ: “Sao lúc nãy em lại gọi tên anh?”
KhươngDưDạngbịkhóadướingườianh,khôngcóchútlựcphảnđònnào, cũng không chịu mở miệng.
Đangởtrongxe,tuyrằngbuổitốicâulạcbộđuaxekhôngcóainhưngcũng không thể thuận theo anh được.
Thấy vẻ mặt bướng bỉnh của cô, Thẩm Dực càng hưng phấn hơn.
Khương Dư Dạng cảm giác bản thân giống như quả cầu tuyết sắp bị khối sắt hòatan,sớmmuộngìcũngtanthànhmộtvũngnướctrongbầukhôngkhínày.
Khôngchốnglạiđượcsựtấncôngcủaanh,nộitâmcôlạirungđộngkhông thôi, gương mặt đỏ tựa hoa hồng.
“ThẩmDực,ởđâykhôngđược…”KhươngDưDạngấpúng,rấtsợcóaiđiqua thấy được.
Đôichândàicủaanhquỳlênghếngồitrongxe,đôimắtđàohoatựanhưnghìn ngôi sao trên bầu trời.
ThẩmDựcbậtcười,cốýchocôxem“chứngcứ”trênngóntay:“DạngDạng, em chắc chắn không muốn chứ?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.