Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70


Con dao găm kia rơi xuống đất, đập xuống thật mạnh.

TronglòngKhươngDưDạngtràodângsựthấpthỏmmạnhmẽ,timđậphếtsức rõ ràng trong bầu không khí lặng như tờ.

ThẩmDựcngồitrênhànhlangdàitrongbệnhviệnchờkếtquảtừphòngbệnh ICU, bên trên vẫn luôn hiện màu đỏ biểu thị đang trong ca phẫu thuật.

“Đội cảnh sát hình sự nhận được báo án, hiện tại đi theo tôi một chuyến.”

“Ôngmuốnbaonhiêu?”ĐốtngóntaycủaThẩmDựckhẽđộng,tiếptụctiếnvề phía trước.

KhươngDưDạngbịTrìHiểnđưatớisânthượng,phíasauchínhlàđộcaomấy chục tầng lầu, một khi ngã xuống thì không dám tưởng tượng.

Kẻnàothuậntheothìsống,kẻnàođingượclạithìchết,thếgiớitròchơicủatư bản tuyệt đối không nhắc đến mềm lòng.

Bóngđêmyểuđiệu,mộtmìnhcôđitrênconđườngnhỏvắnglặng,quayđầulại nhìn thì luôn cảm thấy phía sau có tiếng bước chân.

“Làm vợ vui vẻ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trì Hiển hút thuốc, nặng nề nhả khói ra, ông ta bóp cằm cô, trong ánh mắt dày đặcsựhậnthù:“Cônóixem,ngườinhưThẩmDựccócáigìđángđểyêuchứ?”

Thẩm Dực kéo cổ tay áo bộ vest, bước lên phía trước hai bước đầy khí chất.

“Tôi cảm thấy khoản giao dịch này không tồi.” Thẩm Dực càng ngày càng tới gần,TrìHiểnđặtcôởbênmépsânthượng,cảnhcáo:“Cậumàcònquađâynữa thì cô ta sẽ ngã xuống từ nơi này đấy.”

“Cân nhắc khi nào thì chuyển anh lên chính thức thế?”

Chìmnổitrongthươngtrườngnhiềunămnhưvậy,anhchưatừngcógiâyphút nào khẩn trương đến nỗi lòng dạ hỗn loạn cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở Thủ đô, chỉ cần lựa chọn đi con đường làm quan thì không có lý nào đã tới tuổirồimàcònởlạiThủđôhưởngthụphồnhoa,đềuphảitốngđếnTâyBắctừ sớm.

“Cậu ta không xứng có tim, cô biết không?” Trì Hiển khinh thường nói, “Một tay tôi xây dựng lên Châu Tinh, cậu ta nói thu mua là thu mua, nói lấy bao nhiêuphầnlàlấybấynhiêu,nhiềumáymócthuốcthangcứumạngngườinhư vậy, cậu ta thật sự dùng để cứu người sao?”

KhươngDưDạngnhanhchóngnhặtcondaogămkialên,cắtdâythừngtróicổ tay ra sau lưng.

TrìHiểnbáo mộtconsố, vừangheđã biếtlàcông phusưtử ngoạm.

Maybachchạynhưbay,láivừanhanhvừavững.

“CôngnhâncủaChâuTinhthấtnghiệp,quảnlýcấpcaonhảylầu,vợtôilyhôn với tôi, cô nói xem, trên tay cậu ta đã dính bao nhiêu máu dơ bẩn? Cô không sợ…” Trì Hiển cười đáng sợ, trong ánh mắt phát ra ánh sáng hung ác như sói.

Anhgọitrợlýlên,dặndò:“Cậuhãytheodõisátsaotấtcảkếtquảbênchỗông nội tôi, cho dù phẫu thuật có thành công hay không đều phải chờ tôi trở về rồi nói tiếp.”

“Được,anhsẽtớingay.”ThẩmDựclàmbộkhôngngherahàmýtronglờinói củacô,saukhiđầubênkiangắtđiệnthoạitúttút,lưngbỗngứaramộtlớpmồ hôi lạnh.

ThẩmHáchLiên:“Buổitốianhđếnbệnhviệntrungtâmthànhphốđi,ôngcụ nhập viện rồi.”

Chibằngđểanhđốimặttrước,chờtìmđượcthờicơthíchhợprồinóicũng không muộn.

ChửLanXuyêncủađộicảnhsáthìnhsựxôngvàođầutiên,mặccảnhphụctrên người, sắc mặt anh ấy lạnh lùng, động tác nhanh nhẹn kề khẩu s·ú·n·g lên đầu Trì Hiển.

Sinh ly tử biệt, suy cho cùng vẫn phải đối mặt.

Thiếuniêntrướckiatựmangtheohàoquang,sắcbénnhưngcũngcómộtmặt dịudàng,làkiểungườitrảiquatămtốicũngtuyệtđốikhôngbịbóngtốiđồng hóa.

Chìakhóađãởtrênkhoácửa,ngườiđànôngvặndễnhưtrởbàntayrồikéocô vào trong nhà.

“Hôn chúc ngủ ngon nào.”

TrìHiểncũngđâmthẳngcondaogămkia,phươnghướngchínhnhằmvềphía cô.

Gầnđếnhoànghôn,trênghếsauxe,ThẩmDựccứmãidaytrán,thấpthỏm không yên.

Trongphútchốc,côtrôngthấyTrìHiểnbópcổThẩmDực,haingườibắtđầu quần nhau, phương hướng tiến thẳng đến mép sân thượng.

Cô siết chặt quai ba lô, sau khi tới tầng lầu liền ra khỏi thang máy, giây tiếp theo,mộtlưỡidaolạnhlẽokềtrêncổcô,tayngườiđànôngcũngđangrunrẩy, sau khi cố hết sức kiềm chế, ông ta hung tợn nói: “Đừng nhúc nhích.”

Cô nói với ngữ điệu kỳ lạ: “Không sao ạ.”

Conngườiđềusẽcómộtngàygiàđi,sẽcóthờikhắclybiệt,nhưngrấtnhiều chuyện tựa như mới xảy ra ngày hôm qua.

KhươngDưDạngdùngtaychốnglênlancanbêncạnh,dùnghếtsứclực,thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Trì Hiển.

ThẩmDựcđangcânnhắctronglòng.ÔngcụđốixửvớiKhươngDưDạngrất tốt, nếu chuyện này liên lụy đến cô, tất nhiên cô sẽ lo lắng.

VốndĩquanhệgiữaanhvàThẩmHáchLiênđãrấtbếtắc,trừchuyệntrongnhà và chuyện liên quan đến tiền đồ, Thẩm Hách Liên sẽ chủ động tìm anh nói chuyện ra, còn lại hai cha con như người xa lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anhlạikhôiphụcbộdạngkhôngrõbuồnvui,chỉthảnnhiênnói:“Ừ,đêmnay đừng đợi, đi ngủ sớm đi.”

ThẩmDựcrõrànglàkiểumườingóntaykhôngchạmnước,KhươngDưDạng cũng tuyệt đối sẽ không yêu cầu điều này, anh hoảng sợ, lập tức nghĩ đến cảnh tượng lúc chiều, chẳng lẽ Trì Hiển không ra nước ngoài?

Nướcmắtrơixuốngàoào,côkhôngcócáchnàomởmiệngphảnbác,chỉquật cường ngẩng đầu nhìn Trì Hiển.

“Dạng Dạng, anh thích em không hề muộn hơn em thích anh.”

Trongnhàkhôngbậtđèn,trongbóngtốivôtận,đôitaycôbịbắtchéosaulưng, căn bản không thể động đậy.

KhươngDưDạngđangởbêntrongtrảinghiệmcácsảnphẩmkháccủaĐôngY. Nửa đường Thẩm Dực nhận được một cú điện thoại, anh nhìn tên hiển thị trên màn hình, là Thẩm Hách Liên gọi tới.

“Khương Dư Dạng, em còn thích anh ư?”

ThẩmDựccongmôicười,đôimắtngưngkếtthànhbănglạnh:“Tổnggiámđốc Trì, đã lâu không gặp, gần đây có khoẻ không?”

“Cậutasẽkhôngnhậnđiệnthoạicủatôi,nhưngsẽnhậnđiệnthoạicủacô.”Trì Hiển đã tới bước đường cùng, đáy mắt toàn là vẻ g·i·ế·t chóc: “Nhanh lên.”

“Thẩm Dực, em muốn ăn cơm anh nấu.”

Một câu nói nhẹ nhàng lại khiến lòng Khương Dư Dạng chùng xuống vài phần.

Ngườiđànôngtháomũxuống,gânxanhnổihếttrêntháidương:“BảoThẩm Dực tới đây, tôi có việc muốn nói với cậu ta.”

KhươngDưDạngcốhếtsứctrấnđịnhnỗilòng,hỏi:“Ôngbảotôigọianhấytới đây, ông cảm thấy hai chúng tôi có quan hệ thế nào?”

Trợlýkhôngnghĩracóchuyệngìcònquantrọnghơncảannguysốngchếtcủa ông cụ Thẩm nên khuyên nhủ: “Tồng giám đốc Thẩm, sếp...?”

Xungquanhchỉcóthểnghethấytiếnggiógàothétcùngtiếngtimđậpcủa mình, gần như đinh tai nhức óc.

Cửasânthượngbịđávăng,anhẩnnấptrongbóngđêm,mộttayđúttúi,đôimắt đen láy kia nhìn chăm chú về phía này.

TrìHiểnghétnhấtlàdángvẻbìnhtĩnhnàycủaanh,tốtnhấtlàanhphảithật hoảng loạn mới được.

Độtnhiên,KhươngDưDạngbịngãthậtmạnhtrênmặtđất,đầugốiđậpxuống mặt đất một tiếng nặng nề, đau đớn nhanh chóng quét tới, một lúc lâu sau cô vẫn khó có thể ngẩng đầu lên.

ThẩmDựcnhấcchânlênđá,túmlấycánhtaycủaTrìHiển,cổtaysiếtchặt,con dao găm kia rơi xuống đất rồi lại bị anh ném ra rất xa.

KhươngDưDạngthấytrạngtháicủaThẩmDựckhôngtốt,khôngmuốnkhiến anh thêm băn khoăn, chủ động hỏi: “Lát nữa anh phải lo chuyện công việc sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

ÁnhmắtvẫnluôndừngởtrênngườiKhươngDưDạng,tócđenhơirối,biểu cảm thống khổ, trong lòng lại hoảng hốt.

ÔngcụchỉcómộtđứacontrailàThẩmHáchLiên,nhưngtừrấtlâuđãđưaông ta đến bộ đội rèn luyện.

Nướcmắtlưngtròngmuốnrơixuốngbịcôkiềmchế,mũiđỏbừngcảlên,càng nhìn càng thấy nhu nhược đáng thương.

CondaogămkialạilầnnữakềlêncổKhươngDưDạng,toảraánhsánglạnh lẽo.

BởivìvấnđềthamnhũngnộibộmàmáymócchữabệnhcủaChâuTinhkhông đủ tiêu chuẩn kiểm tra chất lượng, chuyện này là do anh vạch trần, cắt đứt tiền tài của người ta, Trì Hiển sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy thì mới nực cười.

Mẹ c·h·ế·t vì bệnh, trong mấy năm Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi ở chung mặn nồng kia, đều là ông cụ dùng phương thức riêng của mình để bảo vệ anh.

“Hiện tại hãy liên hệ với cảnh sát, địa chỉ là ở nhà cô ấy, lý do thì cứ nói vào nhàbắtcóc.”ThẩmDựcdặndòxongthìđixuốngtừthangmáycủabệnhviện.

“DạngDạnggặpnguyhiểm,tôiphảiquađó.”ThẩmDựcđaukhổmànhíumày: “An toàn của cô ấy quan trọng hơn tất cả.”

Cô không có lý do gì không tin anh cả.

ThẩmHáchLiênđưaralựachọngiữaconđườnglàmquanvàtìnhyêu,không nghe theo sắp xếp của ông cụ, sau đó vẫn luôn không nóng không lạnh kiếm được một chức vụ nhờ sự sắp xếp của ông cụ, sau này mới chuyển đến bộ đội, điều này cũng làm gia đình vốn đang viên mãn cứ vậy sụp đổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe được thời gian phẫu thuật gì đó, Thẩm Dực đồng ý, ánh mắt u ám.

Dưới lầu, Thẩm Dực đỗ xe, vội vàng đi lên.

“Vậyư?”TrêndướitoànthânThẩmDựcđềuphátravẻhungdữ,giótrênsân thượng thổi áo sơ mi tơ tằm của anh bay phấp phới.

Miếngvảiđượcgỡra,côsặcvàitiếng,nhìnmộtgươngmặtxalạ,xemralàkẻ thù trên thương trường của Thẩm Dực.

Ông ta ấn nút tầng phía trên cô, hai người trước sau vẫn duy trì khoảng cách.

KhươngDưDạngngãngồixuốngdưới,sứclựcnhưbịrútcạn,ThẩmDựcvững vàng đỡ lấy cô, trao cho cô một cái ôm ấm áp, dịu dàng nói: “Anh ở đây rồi.”

“Lấydiđộngraquaysốđiệnthoại.”TrìHiểnbảocômởkhóadiđộng,tìmtên liên hệ rồi gọi đi.

TrìHiểnđauđớnrốnglêngiậndữnhưnhậpma,trongmắtphủkíntơmáuđỏ lừ.

Anhsứccùnglựckiệt,nhưngvẫnduytrìgiọngđiệuônhòa:“DạngDạng,sao vậy?”

KhươngDưDạngấnthangmáychuẩnbịlênlầu,mộtgiâytrướckhicửathang máy khép lại, một người đàn ông đội mũ cũng theo đến.

Chương 70

Côcầmlấycondaogămkia,lúcsắpsửađâmvàothìcòixecảnhsátkêuvangở dưới lầu.

“Rồi sẽ có một ngày cậu ta cũng sẽ vứt bỏ cô thôi.”

Từnhỏanhđãnghịchngợm,thườngđượctrẻcontrongđạiviệnvâyquanh,ông cụ dạy anh cờ vây để tĩnh tâm.

“Ông nội cậu có bệnh cũ, hơn nữa tuổi tác đã cao, bác sĩ đưa ra giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, người nhà phải ký tên.” Thẩm Hách Liên đi ra từ bệnh viện,tớichỗtĩnhlặngđểgiảithích:“Cảđờiôngcụcoitrọnganhnhất,anhcũng biết mà.”

Nhưng lại không có, không có một bóng người, thậm chí yên tĩnh đến đáng sợ.

ThẩmDựcnhậnđiệnthoạitrước,nhưngmãikhônglêntiếng,ngaycảtiếng “cha” cũng chưa ra khỏi miệng.

“ThẩmDực,nếucậumuốncôtasốngsótthìhãychotôimộtsốtiềnđểtôira nước ngoài, tôi bảo đảm sẽ không tới dây dưa nữa.”

Lúc sau, Khương Dư Dạng một mình về khu chung cư.

“Ôngnội...?”NgóntayThẩmDựcsiếtchặtdiđộng,nửađoạnsaukẹttrongcổ họng.

ÔngcụThẩmcóchiếncônghiểnhách,đượccấptrênsắpxếp,saukhivềhưu thì luôn dưỡng lão ở đường Vạn Thọ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70