Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71


Anhmặcmộtchiếcsơmitrắngởbêntrong,dòngnướcchảyxuống,cơbụng bên dưới bị nhìn không sót gì cả.

ThẩmDựcômKhươngDưDạngtừtrongchănra,vuốttócmáitrêntháidương của cô rồi lại lần từ gáy xuống phía dưới, lướt quá mỗi một đốt xương.

Trongquátrìnhấy,ThẩmDựctừtrêncaonhìnxuống,mộttaychốngởcạnhvai cô, ánh mắt nghiêm túc xưa nay chưa từng có. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuylàcắn chặtrăngnhưng vẫnbịanh chiếmlấydễ nhưtrởbàn tay.

Cô cũng đang khao khát anh.

Nói vớ va vớ vẩn gì vậy?!

SaukhiTrìHiểnbịđưađi,ThẩmDựcvàKhươngDưDạngcũngphảihỗtrợ ghi chép biên bản.

Cứlàmnhưkhôngphảiđầugốicôbịthươngmàngaycảtaycũngkhôngthểcử động ấy.

Thẩm Dực xử lý công việc một lúc trước, lấy Ipad xem sơ đồ mà trợ lý gửi tới.

LạimộtlầnnữaDưDạngcảmnhậnđượctuyệtvọng,rõràngcònxấuhổvà giận dữ, nhưng phản ứng trước anh là chân thật nhất.

Lòngbàntaymởra,nămngóntaycủacôvàanhđanvàonhau,cảmnhậnđược sự ấm áp ngoài con dao găm kia.

Cô đang ăn kẹo thì lông mi quét qua lòng bàn tay dày rộng.

Chàlauđượcmộtnửa,côthậtsựkhôngchịuđượcnữa,miệngkhôlưỡikhô, yên lặng chủ động nhận lấy và nói: “Để em tự làm.”

“Hai người đến bệnh viện trước đi.” Cửa cục cảnh sát có một chiếc xe cứu thương,đầugốicôbịthươngkhánặng,vịtrítrầydabắtđầuđổmáu,hìnhthành một mảng tím bầm, phải đi bệnh viện chụp X-quang xem có tổn thương đến xương cốt không.

[Vãichưởng,haiđứađắpchănbôngchỉnóichuyệnphiếmthôiá,ThẩmDựclà Ninja rùa à mà nhịn giỏi thế?!]

Anh cởi áo khoác, ngồi xổm xuống, chăm chú bôi thuốc cho cô.

Khôngphảilầnđầutiênđượcômđitắmrửa,nhưngKhươngDưDạngvẫnxấu hổ không dám ngẩng đầu.

Anh nói: “Anh biết.”

Huốngchi,miệngvếtthươngđãkhéplại,chỉcómặtngoàicòntímbầm,quả thật khá hơn nhiều rồi.

CảmxúccủaKhươngDưDạngtrởnênổnđịnh.ThẩmDựcquỳmộtchân,lấy một cái kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô.

Banđầuanhlolắngvếtthươngtrênđùicôchưalànhnênluônnhẫnnại,hận không thể mỗi ngày ngâm mình trong nước lạnh.

“Thânthểchỗnàocũngmềmmàlạicứngmiệngthế.”Nóithìnóivậy,lựctrên tay Thẩm Dực lại nhẹ nhàng hơn nhiều.

CảngườiKhươngDưDạngchìmtrongchănđệmmềmmại,bịđôimôihơilạnh của anh dây dưa, m*t lấy và quấn quýt.

Dườngnhưđangnói,đừngđaulòng,cũngđừngsợ,hãyquênđichuyệnđau khổ, dù thế nào cũng có anh ở bên cạnh em.

Rất ngọt ngào. Cô từng nói, hễ ăn kẹo sữa thì tâm trạng sẽ rất tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh càng làm hăng hơn, đòi hết nợ cả gốc lẫn lãi suốt bấy lâu nay.

Bêncạnhtoànlàhơithởvàhơiấmcủaanh,dườngnhưcóthểkhiếntấtcảtrải nghiệm không thoải mái trở thành hư không.

Bịthươngởmômềm,đibộrấtđauchonêncôyêntâmxinnghỉởnhàmộttuần, cũng may công việc quan trọng của Traveler đã được sắp xếp xong từ trước, chuyện còn lại cứ đồng nghiệp sắp xếp là được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi thay chiếc váy ngủ sạch sẽ, Thẩm Dực dùng khăn lông lau tóc cho cô.

Khương Dư Dạng than thở khóc lóc, lên án: “Em không bóp...”

ThẩmDựcđắpchănchocô,nhìncôcorụtlạinhưcáikénthìômlấythậtnhẹ nhàng, không có thêm bất cứ suy nghĩ nào khác.

Chương 71

Đêmvắngsaothưa,ThẩmDựcvẫnduytrìtưthếbếcôtronglòng,đưacôvề Oceanwide International.

“Khôngđauthìtốt.”Anhổnđịnhlạihơithở,trongánhmắttoànlàýmuốnxâm chiếm, không hề nhân từ nương tay nói: “Kẻo lại nói anh không được.”

Giốngnhưnămmườilămtuổiấy,saukhicôtớiThủđôđãlặnglẽlấyhếtkẹo sữa thỏ trắng cất trong cặp sách ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chuyệnnàythìhoàntoànkhôngthểnóiđược,KhươngDưDạngvùiđầuvào trong chăn, vừa cạn lời vừa buồn cười.

Cho đến khi đêm khuya đã qua, không trung dần sáng lên, cô được ôm đi tắm rửa,mímắtcụpxuống,nằmbênmépgiường,ngaycảmộtngóntaycũngkhông muốn cử động.

LôngmiKhươngDưDạngcònướtát,dínhcảvàonhau,nhìnquarấtchậtvật, nhưng cũng có thể khơi gợi ý muốn bảo vệ của người ta.

Bệnhviệnngườiđếnngườiđi,trêngạchmensứtoànlàdấuchânvàvếtbánhxe qua lại.

ThẩmDựcnhẫnnại,lấytaycởibỏcổáosơmitrắng,khíchấtvừaxacáchvừa ngông cuồng.

Sinhnhậtnămmườitámtuổiấy,anhcũnganủicônhưthế.

Trongkhoảngthờigiannày,đúnglàcôđãbịThẩmDựccưngchiềunhưtrẻcon rồi.

Không chỉ biết, hơn nữa còn không chút nghi ngờ, liều mình lao tới.

“Khôngđau.”KhươngDưDạngnhìntrôngyếuớtthếthôi,chứcựckỳamhiểu chuyện nhịn đau này.

Dùsaocũngởnhàkhôngcóviệcgìlàm,thithoảngKiềuTụnglạigửitinnhắn tới thăm hỏi, chuẩn xác mà nói là tám chuyện hóng hớt.

ĐầuócKhươngDưDạngtrốngrỗng,tómlấychănđệm,cảmnhậnđượcmình đang chìm đắm từng tấc một.

Đôi mắt trong trẻo, gương mặt hiện lên hai áng mây hồng.

Mộttuầnsau,đầugốiKhươngDưDạngđãkếtvảy,nhưngsovớidathịttrắng nõn thì mảng da đó cực kỳ bắt mắt, mỗi lần trông thấy đều sẽ cảm thấy đau lòng.

Côkhẽnânghaichân,khôngcẩnthậncọquachiếcquầntâycủaanh,nhẹgiọng xuýt xoa.

ThẩmDựclạinổilênlòngdạxấuxa,khôngkiềmlòngđượchỏi:“Chỗnào không bóp? Hả?”

[Khá hơn nhiều rồi, chỉ là đi đường còn đau thôi.]

Một hàng chữ rõ ràng lọt vào mắt, có phải Thẩm Dực không được không?


Lúc bị ôm lên trên giường, cô cuốn chăn, lông mi lặng lẽ chớp chớp.

Bác sĩ kiểm tra miệng vết thương, chụp X-quang cho cô xong xuôi, đã có kết quả kiểm tra, may mắn chỉ là bị thương phần mô mềm, cộng thêm một vài vết thươngngoàida,chỉcầnbôithuốclàđược,bìnhthườngphảichúýlúctắmrửa không thể chạm vào miệng vết thương.

Hàm răng dán lấy môi dưới, hơi thở của cô rối loạn, tiếng nói không liền mạch.

Bôi thuốc xong, Khương Dư Dạng ngoan ngoãn ngồi trên sô pha gặm táo.

Đêm nay lại là Thẩm Dực ôm cô đi tắm rửa.

Cònmuốnmởmiệngnóigìđóthìmôiđãbịngườitalấpkín.ThẩmDựchôncô thật nhẹ nhàng, sau đó dừng lại mấy giây, ánh mắt trong veo.

Trảiquamột đêmkinhhoàng, côvề đếnnhàmới cóthểthực sựthả lỏng.

không muốn nữa.”

Một tảng đá rơi xuống đất, lúc này anh mới nhẹ nhõm hơn không ít.

Ngay sau đó, cô đã hiểu ra.

ThẩmDựcdừngđộngtáclạirồixemmiệngvếtthươngtrênđầugốicủacô,vừa thổi vừa hỏi: “Còn đau không?”

Rấtlâurồikhôngcóđượcmộtcáchchânthậtnhưvậynênvừavàocảng,dađầu ThẩmDựcđãtêdại.Anhổnđịnhhôhấp,nởnụcườitảnmạn:“Cònbópnữathì không động đậy được đâu...”

Giữa môi răng như mang theo dòng điện, tê dại tới tận xương cốt.

Kiều Tụng: [Dạng Dạng, vết thương ở chân của em thế nào rồi?]

Cô không có cách nào đáp lại, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.

Cứ liên tục đến tận đêm khuya, mồ hôi chảy ròng ròng. Cô như lá trà ngâm mìnhtrongnướcấm,bịlănqualộnlạigiãnra,bachìmbảynổi,khôngngừngbị cọ rửa.

ÔngcụThẩmbìnhanvôsự,phẫuthuậtrấtthànhcông,chẳngquahiệntạivẫn đang hôn mê, còn cần một khoảng thời gian nữa mới tỉnh lại.

Khương Dư Dạng:?

Chịuđựngđếnlầncuốicùng,KhươngDưDạngthậtsựkhóckhôngranước mắt, nằm gục xuống nói: “Thẩm Dực, anh được, anh thật sự rất được... Em (đọc tại Qidian-VP.com)

Góiáomưabịxémở,mồhôimỏngcủaanhrơixuốngtítách.Anhhônlênđầu ngón tay cô nói: “Giúp anh.”

Khương Dư Dạng muốn giải thích, lại không biết nói từ đâu: [Không, bọn em...]

Ánh trăng bị mây dày che khuất như phủ một tầng lụa mỏng.

Saunhữngtiếngsộtsoạt,taycôrunrẩymuốnrụtlại,khôngngờlạibịanhấnở đó bất động, lòng bàn tay như bị phỏng cả lên.

Thẩm Dực cũng được một đứa bé tặng kẹo sữa lúc đi đến khu công nghiệp.

Thẩm Dực giữ hàm dưới của cô, không hề kiềm chế.

Sau đó xoẹt một tiếng, như một trận sấm sét giữa đêm.

Làn da Khương Dư Dạng trắng nõn, chỉ cần va quệt một chút là sẽ có dấu vết, càngđừngnóiđếnchuyệntànnhẫntrướcđó.Chắcchắnngàyhômsausẽđểlại vết sẹo, nhìn giống như anh bắt nạt cô vậy.

Thẩm Dực ôm cô như ôm trẻ con, đau lòng nhìn vết thương trên đầu gối.

KhươngDưDạngnínkhócmỉmcười,cảmnhậnđượcmộtloạicứurỗitrịnh trọng.

ThẩmDựcấymà,làkiểungườilưngđeoámảnhnhưngvẫnsốngởdướiánh mặt trời.

Gió đêm đang thổi mạnh, gào rít giận dữ vỗ vào cửa kính.

Thẩm Dực đầu tư vào chữa bệnh bằng AI không chỉ là vì dã tâm của chính mình,rấtnhiềulúcthươngnhântiếpxúcnhiềuvớitiềntàithìýchíbanđầusẽ thay đổi.

Hiệntạinằmởtronglònganh,côgiốngmộtnhànhhoathủytiênyếuớt,tái nhợt và bệnh tật.

Thái dương anh giật giật, bỗng chốc khí huyết cuồn cuộn, trong lòng bực dọc.

“ThẩmDực,emtinanh,vẫnluôntintưởnganh.”Giọngnóicủacômangtiếng khóc nức nở, lời nói hết sức kiên định.

KhươngDưDạnglặnglẽdờitầmmắt,đôitaychốngởtrênváchtường,nuốt nước miếng.

ĐuôimắtThẩmDựcđỏbừng,lôngmàykhóemắtđềuhiệnvẻsungsướng:“Bé cưng nói anh được thì sao anh có thể không được?”

Bâygiờcondaokianhưthểvẫncònnằmtrongtaycô,suýtchútnữađãphải đâm về hướng Trì Hiển.

ThẩmDựcghésátlạigần,đườngnétdầndầnrõràngdướiánhđèn.Anhbếcô lêndễnhưtrởbàntayrồiđivàophòngtắm,nói:“Miệngvếtthươngkhôngthể dính nước, để anh ôm em đi tắm rửa.”

Kiều Tụng ăn nói ngông cuồng: [Có phải Thẩm Dực không được không?]

Trongchốclát,anhchợtđiđếnmépgiường,mànhìnhdiđộngcủaKhươngDư Dạng thường xuyên sáng lên, vừa lúc dừng lại ở giao diện trò chuyện.

Tâmtrạngtốinaygiốngnhưtàulượnsiêutốcvậy.Mộthaigiờrạngsáng, Khương Dư Dạng mới dần dần nhắm mắt.

Cô là tín đồ của anh, quyết chí không thay đổi.

KiềuTụngtỏvẻkhiếpsợđồngthờilạibắtđầunảyrasuyđoánmới:[Cơmàcó khả năng là anh ta...]

“Bécưng.”Đôimắtđencủaanhsâuthẳmnhưnhuốmgiọtmựcnồng,tiếngnói lại mê hoặc làm đáy lòng cô nổi lên dự cảm chẳng lành.

ThừadịpKhươngDưDạngsấytóc,ThẩmDựcmớirabancôngnóichuyện điện thoại với trợ lý, nhận được tin tức mới nhất.

KhươngDưDạngnửatỉnhnửamêcònnhíumày,oántráchnói:“ThẩmDực, anh ra dáng con người được không?”

Anhvẫnkiềmchế,khôngmuốnlàmcômỏitay,quaylạidỗdànhcô:“Đauthì nói với anh.”

Bản lĩnh “châm ngòi thổi gió” của người đàn ông này càng ngày càng lợi hại.

Anhmởgiấygóira,đưađếnmiệngcô,tiếngnóihơitrầm:“Đừngnghĩđến chuyện tối nay nữa, Trì Hiển sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng.”

Nhưng anh không hề, vẫn luôn dâng hiến nhiệt tình và mong muốn thuở ban đầuchosựnghiệpnàymàkhônggiữlại,khiếnnhiềungườigiànhđượccơhội kéo dài sinh mệnh thông qua sự phát triển của y học và kỹ thuật hơn.

KhươngDưDạngcũngnhưthế,giốngtơliễutungbay,khôngcóthờikhắcnào là rơi xuống đất.

Khitămbôngchạmđếnmiệngvếtthương,KhươngDưDạngngoàimiệngnói không đau nhưng thân thể vẫn co rụt về phía sau.

Kiều Tụng chậc một tiếng: [Chị không sao tưởng tượng ra gương mặt ông đây chảnhnhấtđócủaThẩmDựclạiphảiănnóikhépnéphầuhạngườikhácsẽnhư thế nào, hu hu hu... Nhưng có lẽ em mà còn tĩnh dưỡng một đoạn thời gian nữa thì chị có thể làm mẹ nuôi rồi.]

TimKhươngDưDạngđập thìnhthịch,khônghiểu ThẩmDựcmuốnlàm gì.

Kết quả, à, lát sau lại bị nói là không được…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71