Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 138: Vĩnh Nhật Thiên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 138: Vĩnh Nhật Thiên


Diệp Tuyên cúi xuống đỡ lấy Trường An, hắn ta nhìn theo Đại Vị Vương, sau đó chỉ đành thở dài và nở một nụ cười khổ:

“Tiền bối, đây là nhân vật quan trọng của tông môn ta, hi vọng ngài hãy nể tình mặt mũi của Thánh Tiên Tông mà tha cho hắn.”

“Minh Nhiên, mau xử lý những thứ này, để cho hai vị khách quý đây biết được thế nào là mỹ thực!”

“Bạn bè, chỉ là cách mà ngươi có thể lợi dụng đối phương mà thôI!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ha ha, đối phương có người hầu là Bát Phẩm Thành Vân Cảnh, thực lực đủ để đánh tay đôi với Tổ ca suốt nhiều ngày đêm liền, Trường An có muốn trang bức vả mặt cũng không thể. Về phần phẫn nộ lại càng khó hơn, đối với một kẻ đã bán mất liêm sỉ cho hắn.

Im đi Hệ Thống, ngươi có thể ngưng chà xát muối vào trái tim của ta chứ?

“Thật kỳ lạ” Đại Vị Vương đột ngột lên tiếng, thế nhưng thân thể ông ta nhanh chóng biến mất. Đôi mắt của Trường An mở to ra, tay hắn nhanh chóng chạm vào Thánh Thế Kiếm mà cảnh giác quan sát xung quanh.

“Ngay cả tư cách để được bước vào trong này, ngươi còn không có!”

Tuy rất không hài lòng về việc Đại Vị Vương cho rằng Thiệu Tổ chạy trốn, nhưng Diệp Tuyên vẫn mỉm cười một cách ôn hòa. Hắn nói, nhưng lời lẽ lưu loát dễ nghe, khó lòng chọc giận được đối phương.

Chương 138: Vĩnh Nhật Thiên (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho nên, Trường An nhanh chóng cầu cứu cho cái mạng nhỏ nhoi của mình, lời nói của hắn khiến Đại Vị Vương thoáng ngừng lại, hay nói đúng hơn, có cả sự ra tay của Diệp Tuyên nữa.

Trái ngược với Trường An còn đang chảy máu trong tim, Đại Vị Vương chỉ liếc qua một cái, ông ta đã lập tức ra hiệu cho người hầu đem chúng đi. Đồng thời bật cười và ra hiệu cho người con gái còn đang đứng ở phía sau lưng mình:

“Ý ông là chúng ta đã bước vào kết giới ư?”

Vì lâu ngày tiếp xúc với cao tầng của Thánh Tiên Tông, nên Diệp Tuyên đã nhận ra chuyện này trước tiên. Điều này có ý nghĩa gì ư? Đến cả Thánh Tiên Tông vẫn chưa có người đạt đến Bát Phẩm, nhưng Thực Thiên Thành đã có, hơn nữa còn chỉ là một người trù sư thôi ư?

Người anh em, ông nhìn đâu ra là tôi đang che dấu vậy? Người nào điên tới mức giả vờ làm phế vật để mà bị ức h·i·ế·p cơ chứ?

“Tiểu tử, nơi nào luật đấy. Mỹ thực của Thực Thiên Thành chỉ dành cho kẻ xứng đáng.”

Thân thể cao gầy, khuôn mặt đẹp chim sa cá lặn, mái tóc dài tựa ánh nắng ban mai. Nhưng nàng đang tỏa ra một khí thế vô cùng cao quý, lại không kém phần bá đạo, hiển nhiên, người phụ nữ này là người tu luyện, hơn nữa cảnh giới lại rất cao, cao đến khó tin.

“Chúng ta xuất phát vào gần trưa, mất sáu giờ để đến nơi này, lại mày mò đống game trong máy tính xách tay của ông vài tiếng đồng hồ.” Hắn chỉ tay lên bầu trời, thở dài một hơi và rồi nói tiếp: “Nhưng mà, trời vẫn chưa tối.”

Câu hỏi của Đại Vị Vương khiến Trường An phải nhướng mày lên, hắn còn tính trang bức một hồi, nhưng nhận ra đối phương mạnh đến vô cùng, đồng thời người phụ nữ đạt đến cảnh giới Bát Phẩm cũng đang nhìn mình. Cho nên Trường An nhanh chóng nuốt hết những gì mình định tinh tướng lại và mỉm cười khiêm tốn:

“Kết giao bằng hữu? Chỉ có kẻ yếu mới cần đến hai từ bằng hữu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhỡ đâu thứ mặt trời trên kia cũng là sản phẩm công nghệ thì sao?”

Từ khi nào? Từ khi nào mà ông ta tiếp cận được mình? Trường An nhíu mày, hắn không hề cảm thụ được bất kỳ linh lực nào tỏa ra từ người Đại Vị Vương, cũng không có bất kỳ khí thế nào.

“Đại nhân tha mạng! Tôi lỡ lời, tôi lỡ lời, mong ngài thứ tội tha cho. G·i·ế·t c·h·ế·t cái mạng c·h·ó này cũng chỉ khiến Thực Thiên Điện của đại nhân bẩn thỉu hơn thôi! Xin hãy tha mạng!”

Crắck! Cảm giác xương cột bị nứt gãy vang lên, nhưng Trường An chỉ cắn răng lại, lời nói của Đại Vị Vương đã triệt để khiến hắn tức giận, và cả phẫn nộ nữa. Chỉ là một lão già mà dám nói như vậy sao?

Đoạn, ông ta nắm chặt tay hơn khiến cho bả vai của Trường An như muốn nứt gãy, Đại Vị Vương vẫn hỏi với giọng bình thản, nhưng ẩn sâu trong đó, lại là sự phẫn nộ, tựa như chính ông ta đang chịu lấy sỉ nhục:

Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra, huyền ảo tựa như tiền, nhẹ nhàng tựa dòng suối chảy ngang khu rừng yên tĩnh. Nàng chỉ vừa mới bước ra, thế mà cả Diệp Tuyên lẫn Trường An đều mở to mắt, dường như đang chứng kiến chuyện gì khó tin lắm.

“Ngươi là phàm nhân, thế mà linh hồn lại yếu đến đáng thương, tựa như một con thỏ nhỏ vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông này chỉ đơn thuần bước đi thôi ư? Nhưng thứ tốc độ quỷ quái này, liệu nó có thể sánh ngang với ả Nhã Phong Thư chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Không biết là bởi vì lời cầu xin hèn mọn của Trường An quá vừa tai ông lão, hay bởi vì thể diện của Thánh Tiên Tông rất lớn, nhưng Đại Vị Vương đã thả tay ra. Ông ta chỉ bình thản nở một nụ cười và hướng đôi mắt mù về phía Diệp Tuyên, nhếch mép:

“Chỉ riêng đầu bếp đã có cảnh giới như vậy, có vẻ nghề ẩm thực rất phát triển ở nơi này nhỉ?”

“Mạnh dạn hơn một chút, bọn họ có công nghệ phát triển như vậy.”

“Ừm? Cô gái có tu vi Bát Phẩm Thành Vân cảnh?”

“Thế gian này, chỉ có kẻ mạnh giẫm đạp kẻ yếu. Giống như số phận của s·ú·c sinh là bị nhân loại ăn tươi nuốt sống, lại chẳng thể làm gì được!”

“Mà hắn, không xứng đáng.” Ông ta liếc mắt nhìn Trường An, sau đó thản nhiên chắp tay bước đi về phía sau cung điện, người phụ nữ chỉ yên tĩnh nhìn cảnh này, sau đó cũng thu lấy nguyên vật liệu và đi theo sau.

“Ông có thể đừng che dấu tu vi chứ? Bị khinh bỉ như vậy…”

Diệp Tuyên nhướng mày lên hỏi dò, nhưng Trường An lắc đầu, hắn co quắp khóe miệng lại và nhìn ra ngoài bầu trời. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng hắn mới tiếp tục nói:

“Tiền bối, ta đại diện cho Thánh Tiên Tông, mang theo một vài lễ vật đến biếu cho ngài.”

“Vâng”

“Thưa tiền bối, có lẽ sư phụ cho rằng việc kết giao bằng hữu với ngài sẽ tốt hơn là để một trong hai người t·ử n·ạn.”

Mụ nội nó, ông ta còn không thả ra thì vai hắn gãy thật mất! Về phần liêm sỉ, tự trọng các thứ ư?

Quả nhiên, việc Thực Thiên Thành vẫn chưa bị ai nhắm tới đều là có lý do cả.

Người thư sinh ấy đã nhanh chóng chắp tay và nói với giọng bình thản, nhưng đôi mắt vốn ôn hòa nay lại có thêm vài vẻ đe dọa:

“Ông thấy điều gì kỳ lạ không?”

“Còn hèn kém hơn cả một gã người phàm. Thế mà ngươi dám cho rằng mình sống để hưởng thụ mỹ thực ư?”

“Trời lấy đi đôi mắt của ta, lại cho lão già này khả năng cảm thụ linh hồn.”

Chỉ thấy Đại Vị Vương bình thản hỏi dò, bàn tay vẫn giữ chặt Trường An, lại khiến hắn không tài nào di chuyển được:

“Vậy ngươi là loại người nào?”

Nói xong, đoạn hắn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ và phất tay trước mắt, chỉ thấy đủ loại kỳ trân dị bảo tức khắc xuất hiện. Cái nào cũng là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, thảo dược cũng thuộc loại hiếm có trên trần gian. Thậm chí có một số loại mà tiểu tông môn cũng không thể kiếm được.

Một bàn tay đặt lên trên vai Trường An, từ khi nào, Đại Vị Vương đã đứng ở sau lưng hắn, giọng nói của ông ta vang lên một cách trầm trầm:

Vì thế, Trường An cười lạnh và rồi nghiến răng, để rồi miệng run rẩy và hô lấy một tràng dài, nói như chưa từng được nói:

Trường An đờ mặt ra, cuối cùng hắn ta chỉ ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời, chứng kiến đám mây bay qua bay lại khiến lòng như an bình hơn một chút, Trường An chỉ lẩm bẩm, nói:

“Kẻ yếu tìm miếng ăn để sống, còn kẻ mạnh sống để tận hưởng mỹ thực.” Đại Vị Vương nhìn sang Trường An và bình thản đáp, lần đầu tiên, ánh mắt hai người gặp nhau, một lão già mù và một gã phàm nhân.

“Đôi lúc ta ăn để sống, đôi lúc ta sống để ăn.”

Trường An bóp trán, đoạn hắn đứng dậy và bẻ lấy khớp vai của mình, hắn nheo mắt lại quan sát bầu trời trong xanh. Trường An nói, nhưng càng giống như đang tự nhủ với bản thân mình:

Ông ta đứng dậy, thân thể cường tráng đằng sau lớp trường bào đen lộ ra, Đại Vị Vương dang hai tay và cười lớn:

Trường An: …

Mắt không thấy tim không đau, đằng nào mình cũng mua không nổi, cớ gì phải tham lam cơ chứ?

Bát Phẩm Thành Vân Cảnh.

Trường An liếc nhìn đống này, hắn chợt nuốt một ngụm nước bọt mà tính nhẩm giá trị của chúng, cuối cùng chỉ đành đưa mắt lên nhìn lấy bầu trời.

Hắn đã sống qua chín đời, đã lần nào chịu sỉ nhục như vậy cơ chứ?

[Ký chủ, dù có mua nổi thì với thân thể phàm nhân của ngài, những thứ như vậy cũng không thể tiêu hóa được!]

Còn tùy thuộc vào cuộc đời thứ mấy nữa, là gã hành khất khốn khổ, hay là vị quân vương xem bảo vật như cỏ rác - Trường An thầm bổ sung trong lòng.

Đại Vị Vương lại chẳng màng quan tâm đến vấn đề này, ông lão chỉ đưa tay vuốt cằm và nở ra một nụ cười cao ngạo. Giọng nói vang khắp cả tòa cung điện:

Về phần Trường An, hắn chỉ đưa tay xoa cằm như ngẫm nghĩ điều gì đó, cuối cùng mới tò mò hỏi lấy một câu:

Lời nói của Đại Vị Vương khiến cho Diệp Tuyên thoáng nhíu mày lại một lúc, nhưng hắn cũng không ngắt lời mạo phạm. Chỉ mỉm cười chắp tay cúi đầu và nói bằng chất giọng ôn hòa, phảng phất như người đàn ông này sẽ chẳng tức giận, cho dù là trong tình huống nào đi nữa.

Không biết vì sao, trong đôi mắt mù, trống rỗng của Đại Vị Vương, Trường An như thấy một điều gì đó, chỉ thấy ông lão mỉm cười và hỏi lấy hắn:

Tốc độ này, hắn không thấy được gì cả!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 138: Vĩnh Nhật Thiên