Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 139: C·h·ó cắn áo rách

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: C·h·ó cắn áo rách


Trường An ngơ ngác ngồi trên mặt đất, khóe miệng hắn khẽ giật, sau đó mới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mà rớt nước mắt.

“Được rồi, vứt hắn vào khu dân đen, để hắn tự sinh tự diệt đi.”

Mụ nội nó, bảo sao nơi này không phải là quý tộc thì cũng là đại năng, quán ăn ở đây có chỉ tiêu cao như thế, đoán chừng chỉ có thần tiên thổ hào mới ăn được một bữa ăn bình thường mà thôi.

Thấy mặt của Trường An đột ngột trở nên táo bón, Diệp Tuyên ngạc nhiên nhìn hắn, cuối cùng mới hỏi dò:

“Nơi này chỗ nào cũng xa hoa sang trọng, người người đều là quý tộc đại năng, đúng là…”

“Bỏ qua chuyện này đi, nhưng tôi vẫn cho rằng thứ trên trời chắc chắn thuộc về phạm trù khoa học kỹ thuật.”

“Đừng lo, tôi sẽ thay ông thừa kế bộ nhớ này!”

“Ắt xì!”

“Có món gì dành cho người bình thường không? Không có tu vi ấy! Càng rẻ tiền càng tốt”

Để rồi, mọi thứ chìm vào tối tăm, Trường An há hốc mồm ra, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Cửa sau đóng sập lại, thân thể của Trường An bị bảo vệ của quán ăn vứt ra xuống dưới mặt đất, gã phục vụ còn khinh bỉ liếc nhìn trước khi khép cửa, giọng nói vang ra xa:

Thực sự, đây là quán ăn có vẻ rẻ tiền nhất mà Trường An tìm thấy. Dẫu vậy, so với thế giới bên ngoài lại xa hoa hơn nhiều lắm.

Hắn nên nói gì bây giờ?

Người phục vụ chỉ im lặng, sau đó…

“Ông à, đại năng nào lại bày trò như vậy chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trường An thở dài lẩm bẩm, nhưng đột ngột, cảnh tượng trước mắt hắn trở nên mơ hồ, một bàn tay giữ chặt lấy hắn từ phía sau.

Diệp Tuyên chỉ mỉm cười và mở chiếc quạt ra, hắn khẽ phe phẩy như một người thư sinh và trả lời với giọng điệu ôn hòa, không để lộ bất cứ thái độ vui buồn gì cả: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Quý khách đừng đánh giá thấp như vậy, rau chính là chiếc lá đầu tiên do Huyền Thiên Bách Mộc nở ra, sau khi ăn vào có thể gia tăng chân khí trong người tu luyện. Dầu lại được trích từ thân của Yêu Thú Nhị Phẩm, không ngán không béo. Về phần muối, chính là tinh phẩm được lấy từ biển Nam Hoang.”

“Tiểu tử, ngươi rất mạnh, vậy có lý do gì để kết giao bằng hữu với một tên phàm nhân có linh hồn yếu ớt như kẻ đó cơ chứ?”

Mình còn chưa nói xong nữa… (đọc tại Qidian-VP.com)

Trường An giật lấy khóe miệng mà hất tay cắt ngang lời của Diệp Tuyên, đối phương nghe vậy thì thoáng ngừng lại. Hắn chỉ ngẩn ngơ nhìn lên trên bầu trời.

Diệp Tuyên nhìn Trường An một lúc lâu, cuối cùng hắn mới gật đầu, đồng thời lấy ra chiếc cặp xách có chứa máy tính xách tay cho người đồng chí cùng quê hương với mình:

Đại Vị Vương chỉ nở một nụ cười cao ngạo, ông ta quay lưng lại và phất tay lên, đồng thời nói với giọng đầy ý cười, như để chế giễu lấy Diệp Tuyên:

Trường An nghiêm túc giơ ngón cái ra và nói, sau đó hắn tức khắc quay lưng lại và co giò chạy đi nhanh hết mức có thể. Diệp Tuyên thấy thế thì ngẩn người ra, khóe miệng khẽ co giật lấy.

“Hay thực sự là có đại năng nào nhúng tay vào rồi?”

Ý thức dần dần mơ hồ, thế nhưng trước khi bất tỉnh, Trường An chỉ nghe lấy một cuộc hội thoại vang lên ở phía sau lưng.

Chỉ một đĩa rau xào mà kỳ công như vậy, rau không phải rau thường, dầu cũng chẳng phải dầu thường, muối cũng có lai lịch cực kỳ cao cấp. Các người xào rau hay xào vàng đấy hả?

Nơi này có thảm xa hoa, trên trần nhà có đèn chiếu sáng, dường như do một loại huyền thiết tạo thành, trên bàn ăn được làm từ các loại linh mộc cổ kính. Phần đại sảnh rộng rãi lại có không ít người phục vụ đoan trang hữu lễ.

Trường An nhìn chằm chằm vào thực đơn, cuối cùng hắn mới hắng giọng một hồi, đoạn nghiêm túc hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 139: C·h·ó cắn áo rách

Lời nói của Trường An dường như khiến Diệp Tuyên phải nghiêng đầu một lúc lâu, hắn mỉm cười ôn hòa ngẫm nghĩ, sau đó mới khoanh tay. Cuối cùng, người thư sinh đáng thương này mới thở dài một hơi:

Trường An đưa tay quệt lấy mũi, sau đó hắn nhìn ngó nghiêng xung quanh Thực Thiên Thành, đồng thời nghĩ thầm xem rốt cuộc có vị cô nương xinh đẹp nào đang ngày đêm mong nhớ hắn.

Trời rất sáng và trong xanh, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ rằng màn đêm sắp ập đến cả. Diệp Tuyên đưa tay xoa xoa lấy đầu của mình một hồi lâu, cuối cùng mới quay sang hỏi dò:

Trường An dở khóc dở cười nói. Trong số những người hắn biết ở thế giới này, số người làm được như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay của một bàn tay, làm sao có thể có người làm ra chuyện đó-

“Giữ lấy nó, nếu tôi gặp mệnh hệ gì…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, có một người phục vụ đưa thực đơn cho hắn, Trường An bèn tiếp lấy và xem một lúc, sau đó hắn tức khắc há hốc mồm ra:

“Không có tu vi, tiền bạc cũng dám đến Thực Thiên Thành, thứ dân đen.”

Đúng vậy, xét về một số mặt nào đó, thì Diệp Tuyên và Trường An cùng chung một trường đại học, cùng đến từ Trái Đất, và còn có chung chí hướng về những cô nàng yêu tộc đầy xinh đẹp, khêu gợi. Cho nên nói là bằng hữu cũng không sai.

“Xúi quẩy, đáng lẽ mình nên điều tra rõ hơn về chốn này…”

“Ông vừa lôi ra một chiếc máy tính xách tay mà có gan nói thế ư?”

“Đây là kẻ đột nhập vào Thực Thiên Thành?”

“Vậy cho đến cuối cùng, hai ngươi cũng sẽ phải giẫm đạp lên nhau để bước tiếp con đường của mình.”

Tuy nhiên, càng quan sát nơi này, Trường An càng cảm thấy Thực Thiên Thành có rất nhiều điều quái lạ mà bản thân khó lòng hiểu thấu hết.

Trường An thở dài, hắn vội vã nói tiếp như thể không muốn Diệp Tuyên ngắt lời của bản thân:

Ầm!

Diệp Tuyên chợt ngừng lại, hắn nhíu mày và nghĩ tới việc nếu thực sự gặp được một vị mỹ nữ yêu tộc. Thì với liêm sỉ của Trường An, vô cùng có khả năng xảy ra những cuộc chém g·i·ế·t tàn khốc giữa hai người anh em để được bắt tay với gái.

Nhưng khi quay đầu lại, thấy Đại Vị Vương đứng ở phía xa xa, Diệp Tuyên tức khắc hiểu được rằng Trường An chạy như thế là để bảo vệ cái mạng c·h·ó của mình. Hắn ta chỉ thoáng nheo mày, cuối cùng mới mỉm cười:

“Chúng ta là người cùng chung chí hướng.”

Nói thật, hắn khó có thể nhìn ra sâu cạn của Đại Vị Vương, nhưng cho đến bây giờ, Hệ Thống vẫn không hề báo cho Trường An biết về dấu hiệu của Đại Địa Bạch Thủy. E rằng Mạnh Hòa còn chưa đưa cho Đại Vị Vương, nếu vậy thì không cần thiết phải gây sự với ông già nóng tính đó.

Cái quỷ gì-

Thế là, hắn nghiêm túc gật đầu:

“Nếu tôi ở lại đây thêm lâu nữa, e rằng ông già đó sẽ vặt cổ thằng này mất.”

Vãi cả nồi! C·h·ó cắn áo rách!

Người phục vụ nói một cách chuyên nghiệp, hắn phất tay áo lên và nghiêm mặt nhìn lấy Trường An, đoạn cung kính cúi người.

Giẫm đạp lên nhau? Sao có thể-


Hay là tuy công nghệ của những người binh lính rất tiên tiến, có chiến giáp, có s·ú·n·g ống, nhưng các tòa kiến trúc lại vẫn giữ được nét cổ trang với thế giới bên ngoài. Cứ như thể khả năng phát triển khoa học của Thực Thiên Thành chỉ giữ ở trong phạm trù quân sự chiến đấu vậy.

“Tiền bối nói có đạo lý.”

Giờ thì toi rồi, Trường An không có tu vi, không có tiền tệ, làm sao hắn có thể sống ở cái chốn này mà không ăn không uống cơ chứ?

“Đúng vậy, không có tu vi, không có giấy phép, chẳng hiểu sao hắn được thông qua nữa.”

Thế nhưng Đại Vị Vương nào có hiểu sâu xa như vậy cơ chứ? Ông ta chỉ thoáng chìm vào trầm ngâm suy tư trước lời nói của Diệp Tuyên, sau đó mới bình thản lắc đầu, nở ra một nụ cười đầy chế giễu:

Trường An: “...”

Trừ Tử cô nương - nàng ta có hành tung mờ mờ ám ám, mặt cười nhưng lại đâm sau lưng hắn ba bốn lần. Thực lực không biết sâu cạn, tính tình lúc nắng lúc mưa thất thường. Ai mà biết được ả ta có xen vào vụ này hay không cơ chứ?

Ví như, tất cả những người ở trong này đều thuộc tầng lớp thượng lưu, bọn họ nếu không có yêu thú cấp cao hộ tống, thì cũng có vệ sĩ là người tu luyện đi theo. Chẳng lẽ Thực Thiên Thành chỉ có quý tộc, không tồn tại thường dân và những kẻ nghèo khổ, khốn khó sao?

“Một- một đĩa rau xào ba mươi tinh thạch trung phẩm?”

“Ta vừa giáo huấn lại hắn ta xong, mong tiền bối chớ để tâm.”

“Ông à, chúng ta đang ở trong thế giới tu tiên-”

Càng nghĩ, Trường An càng cảm thấy nơi này như che dấu điều gì đó, nhưng bụng hắn đã sôi sục lên vì đói. Cho nên Trường An bèn ghé qua một tòa quán rượu gần đó và bước vào bên trong.

“Hoặc có một vị đại năng nào đó khiến cho trời xanh kéo dài mãi mãi?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: C·h·ó cắn áo rách