Vấn Đạo Cửu Vạn Niên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 140: Long Ngạo Thiên vẫn là Long Ngạo Thiên
Rồi, một người giơ tay lên và nhíu mày lại hỏi, đúng ngay vấn đề mà Trường An cũng đang cân nhắc, hắn liền vểnh tai lên, mong chờ lấy đáp án của người đội trưởng:
Trường An còn định nói gì đó, nhưng Duy đã giơ tay lên mà mím môi, ánh mắt lộ ra vẻ kiên cường, bất khuất:
Đáp lại Trường An, bầu không khí bên trong buồng xe tức khắc trở nên nháo nhào hơn rất nhiều, ai ai cũng cất tiếng, chen nhau mà nói:
Chà, cái đó đúng là một vấn đề lớn thật.
Trường An: “...”
Duy? Hóa ra đó là tên của người đội trưởng, Trường An nhủ thầm, và cũng như những người khác, hắn tò mò đưa mắt nhìn về phía Duy - cái gã nhiều chuyện này, chờ xem đáp án của đối phương là gì.
Vừa nghĩ đến nàng ta, Trường An tức khắc bật cười một cách bất đắc dĩ, sau đó hắn bắt đầu lẩm bẩm:
“Mình chỉ muốn ăn một đĩa rau xào…”
Có thể ngừng đâm vào trái tim của chúng tôi chứ?
“Mọi người biết đấy, năm xưa anh được xem là tuyệt thế thiên kiêu ngàn năm có một! Chắc chắn một khi bước vào tiên lộ, ắt sẽ tiền đồ vô lượng, cuối cùng siêu thoát nhân gian mà đạp chân vào Thánh Vực, Tiên Giới trong truyền thuyết!”
Đến khi Trường An tỉnh lại, xung quanh đã không còn là Thực Thiên Thành nữa, hắn đang ở trong một hoang mạc khô cằn, bầu trời tỏa ra từng tia sáng chói lóa khiến cho Trường An khó lòng nhìn được cảnh tượng trước mắt.
“Sư phụ của Ma Chủ? Sao ngươi lại ở đây?”
Mẹ nó, đầu năm nay ăn gì cũng khó như vậy sao? Trường An thở dài nhủ thầm, đoạn hắn bước đi về phía trước, nhằm hi vọng bản thân sẽ tìm được dấu tích nào đó của người sinh hoạt tại nơi này. Chỉ mong đây thực sự là “khu dân đen” mà bọn họ nói tới.
“Hóa ra ai nấy đều quyết định tu tiên, cũng chỉ bởi vì hai bông hoa duy nhất của đội bị người khác hái đi?”
Trường Ạn nghi ngờ hỏi lại, chỉ thấy người đàn ông tức khắc toe toét miệng cười và vỗ tay:
Ha ha, nếu muốn bị vứt lại ở cái sa mạc khô cằn này thì cứ việc. Trường An cười lạnh trong lòng, sau đó hắn nhìn vào bên trong xe, không nhìn thì thôi, chỉ vừa nhìn, Trường An tức khắc giật nhẹ khóe miệng, thân thể cứng đờ lại.
Không, không, rõ ràng là ông bạn này không hiểu gì cả! Ra vẻ ta đây trí thức chỉ để thốt ra một câu nói ngu ngốc hết thuốc chữa. Từ tên đội trưởng Duy cho đến gã này đều có vẻ không đúng đắn gì cả, các người có thật đến từ tương lai không đấy?
Cuối cùng, một thành viên khác cũng thở dài và lẩm bẩm với giọng đầy ghen tị:
“May quá, có người rồi!”
Một hoang mạc khô cằn trải dài đến vô tận, tưởng như không có một đường chân trời, một vài chiếc cây khô khốc mọc lên một cách khó khăn. Không có dậu hiệu gì cho thấy nơi đây có người dân sinh sống cả.
“Đây là khu dân đen?”
Giờ thì hay rồi, bị lính của Thực Thiên Thành tống vào khu dân đen, không biết tên công tử bột như mình có thể sống sót qua chỗ này hay không nữa. Trường An giật nhẹ khóe miệng, hắn nheo mắt lại cố gắng nhìn xung quanh, chợt lẩm bẩm một tiếng đầy nghi ngờ:
“Các đồng chí… ừm, buổi sáng tốt lành.”
“Hiểu rồi, càng đông càng vui…”
Chương 140: Long Ngạo Thiên vẫn là Long Ngạo Thiên
“Ta cũng muốn có một thân thể như vậy, ngươi có thể dạy ta tu tiên được chứ?” Gã ta lập tức vỗ vỗ vai của Trường An và nở một nụ cười ấm áp tựa gió xuân, cũng dập tắt luôn ý định trang bức đánh mặt (dù Trường An không có cửa) của hắn.
Sau đó, hắn tức khắc há hốc mồm ra.
Tuy nhiên, Trường An chợt nhíu mày, đồng thời trong lòng không khỏi sinh ra sự thắc mắc, vì sao cho đến bây giờ, Mạnh Hòa vẫn chưa giao Đại Địa Bạch Thủy cho Đại Vị Vương cơ chứ?
“Thế nhưng, vừa nãy có một người tu luyện… Ừm, cướp đi trái tim của hai thành viên nữ duy nhất của tiểu đội chỉ với ánh nhìn đầu tiên.”
Thế thì mời các bố ngưng làm màu cho con nhờ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối ngươi có một khuôn mặt mang nét phương Đông pha lẫn phương Tây, với sự cứng rắn cương nghị và đôi mắt xanh lơ đầy hấp dẫn. Phải chăng người này là con lai? Trường An giật nhẹ khóe miệng, trong đầu nhanh chóng nhảy số.
Bà mẹ nó, Long Ngạo Thiên nào vào đây nữa?
Chỉ thấy gã đột ngột lấy ra một điếu thuốc và châm lấy nó. Thân thể tựa vào cửa của xe, đôi mắt xanh lơ thoáng lộ ra vẻ trầm ngâm ngẫm nghĩ. Cuối cùng mới cất giọng nói trầm trầm, giống như một người đàn ông đã trải qua rất nhiều sóng gió sự đời:
“Đổi đi, chiến giáp của ta có cả điều hòa bên trong, có thể pha cà phê nữa, chỉ cần ngươi dạy ta tu tiên là được!”
“Quan trọng là… đã gần bảy mươi năm làm việc cho Liên Bang, nhưng tôi vẫn chưa được nắm tay gái lần nào.”
Người khác lại nhíu mày suy tư, đồng thời cũng thể hiện sự thắc mắc của mình đến người đội trưởng:
Đúng là… Long Ngạo Thiên…
“Thế mà nửa đường tu luyện, đột ngột bị Liên Bang b·ắ·t· ·c·ó·c, trở thành một gã chiến sĩ sáng phải dậy sớm hơn gà để chuẩn bị Chiến Giáp, đêm phải thức khuya hơn trâu để sửa sang hỏng nóc bên trong các thiết bị!”
“Ừm… cái này, ta tính đi bộ đến khu dân cư gần nhất, ngươi chỉ cần-”
Trường An: “...”
“Khu dân đen? Mấy ổng có đưa mình đến nhầm địa chỉ không vậy?”
Vầng sáng nhân vật chính này giờ đã nâng cấp lên bản có thể ảnh hưởng đến người ở bên ngoài thế giới rồi ư?
Hắn nghiêng đầu như một cách thể hiện sự khó hiểu, chỉ thấy ngay lập tức, một người lính có vẻ tri thức ở trong buồng xe đã nhanh chóng đẩy gọng kính lên, ánh mắt lấp lánh đằng sau lớp kính thể hiện sự sắc sảo:
Đội trưởng Duy: …
Trường An: “...”
Trường An nghe thế mà lập tức bừng tỉnh, hắn nhìn sang đám người, không nhịn được mà kêu lên:
Nói thật, nhìn những đống người này, Trường An bắt đầu cảm thấy hâm mộ, cái thân thể gầy gò nhưng cơ bắp đầy góc cạnh, ánh mắt tựa như chim ưng, khí thế tựa như cọp hùm này. Trừ đời thứ hai Trường An có luyện võ ra, hắn chưa bao giờ có cơ hội cảm nhận điều ấy.
Từ bỏ đi, các người phải đúng đắn hơn chính là biện pháp duy nhất để kiếm bạn gái đấy!
Đám người: …
“Yên nào, đừng làm phiền người ta.”
Trường An đưa tay xoa xoa đầu, hắn thở dài và rồi thốt lên:
Thế nhưng gã Duy chỉ đảo mắt một vòng, cuối cùng mới đưa tay lên gãi gãi mái tóc của mình, khuôn mặt lai giữa Á và u thoáng lộ ra vẻ suy tư, cuối cùng mới cất lên tiếng hỏi, vẫn nghi ngờ về lời nói của Trường An:
Trường An bất giác thở dài não nề và bước đi. Thế nhưng đột ngột, từ xa xa truyền đến âm thanh của một chiếc xe ngựa khiến hắn phải quay đầu lại nhìn, ánh mắt sáng rực lên:
“C·h·ế·t tiệt, hai cô ấy quyết định ở lại sửa chữa nhu yếu phẩm, nhưng tám phần mười là có cớ để ở lại với tên Long Ngạo Thiên đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chợt, một người đàn ông to cao bước tới trước mặt Trường An và khoanh tay lại, thân thể gã ta to lớn, đồ sộ mang lại một áp lực không hề nhỏ dành cho hắn. Chỉ thấy gã ta nhíu mày, giọng nói có vẻ khiêu khích:
“Đây, các cậu cũng biết rồi, chính là sư phụ của Ma Tôn. Đúng đúng, là Ma Tôn mà chúng ta phải truy bắt trong nhiệm vụ, sau đó bón hành cho cả đội ấy. Nhưng đừng có vì thế mà trút giận người ta nhé, dù sao hai bên cũng có lý do để chiến đấu với nhau. Giờ thì giảng hòa rồi nên cứ coi như là anh em…”
Trình độ lật mặt thế này, hắn phục!
Chỉ thấy người đàn ông vừa mời Trường An toe toét miệng ra cười mà vỗ lấy vai hắn, sau đó bắt đầu giới thiệu một cách nhiệt tình:
“Nhưng tu tiên hay không, không quan trọng.”
“Đúng đúng đúng, dạy chúng ta tu tiên đi, tất sẽ có hậu tạ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng đúng rồi, còn đứng ngoài này làm gì? Đây, mau vào đi.”
Đối mặt với ánh mắt kỳ quái của đối phương, Trường An mặt không đổi sắc leo lên trên chiếc xe vận tải với vẻ chật vật, về phần cảnh giác ư? Đề phòng ư?
Người đàn ông: “...”
“Nếu theo khuôn mẫu Long Ngạo Thiên, chắc chắn bây giờ Thiên Kiều sẽ không khổ sở như mình.”
“Đúng vậy, dù sao chúng ta đang làm nhiệm vụ, cũng không nên tùy tiện mời người lạ vào chứ? Anh Duy?”
Chỉ thấy gã Duy toe toét miệng cười một lúc, sau đó mới gãi đầu suy tư, đoạn nghiêm túc nói ra:
Trừ khi, mình bị thằng chả đó cho ăn một cú lừa rồi. Trường An nhanh chóng lắc đầu với suy nghĩ này, vì dù sao lúc đó với tên yếu quèn như hắn, Mạnh Hòa phải có lý do gì để lừa dối bản thân cơ chứ? Hoặc là Thiên Kiều?
Trước mắt Trường An nào có cỗ xe ngựa nào chứ? Chỉ có một chiếc xe vận tải được bọc những hợp kim sáng bóng lên trên, chỗ đáng lẽ là bánh xe thực chất là các động cơ phản lực cỡ trung. Chiếc xe dễ dàng di chuyển bên trên mặt cát tựa như thuyền lướt đi trên những dòng sông.
Bọn họ trên người mang giáp hợp kim hạng nhẹ, hông có đeo một khẩu s·ú·n·g, trên tay cũng cầm theo một khẩu s·ú·n·g khác nhìn thì có vẻ ngầu lòi nhưng thực chất nó ngầu đến c·h·ế·t đi được. Trường An giật nhẹ khóe miệng, sau đó hắn nuốt nước bọt và nói:
Trường An thoáng ngừng lại, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó tức khắc đưa lấy tay ôm mặt, chợt giật nhẹ khóe miệng.
Lời nói của bọn họ càng ngày càng khiến Trường An ngơ ngác, tưởng nhầm như mình lỡ xuyên không sang thế giới khác. Nhìn cái cách đám người này đổi phong cách vẽ từ quân nhân thiết huyết thành một nhóm cuồng tu tiên mà xem, không thể không khiến Trường An thốt lên trong lòng.
“Người của Liên Bang?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đột ngột, đội trưởng Duy giơ tay lên ra hiệu mọi người yên lặng, Trường An thoáng thở phào nhẹ nhõm vì được giải thoát mà nhìn sang gã ta.
Xúi quẩy, thế quái nào Tổ ca không nói cho mình biết vào Thực Thiên Thành cũng cần phải có tu vi, tiền bạc cơ chứ?
“Cái gì cơ?”
Chưa gì đã muốn hạ mã uy với mình ư? Trường An nhíu mày, xem ra không ít người đã ghen tị với hắn, bắt đầu tìm cách hãm hại-
Trường An: “...”
Thái độ nhiệt tình hiếu khách, nụ cười rạng rỡ của vị soái ca trước mắt khiến Trường An tức khắc cảm thấy cảnh giác. Chỉ thấy hắn nhíu mày lại và tỏ ra thái độ đề phòng, phải nói là chỉ mấy tuần trước thôi, tên này và tiểu đội của hắn đã giao chiến với mình và tiểu Diệp, hơn nữa còn ăn thiệt thòi không nhỏ, sao bây giờ lại hiếu khách như vậy rồi? (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở phần ghế bên trái chính là bảy người đàn ông thân thể cường tráng cơ bắp, khuôn mặt góc cạnh đầy khí thế, bọn họ tựa như những người quân nhân, thường xuyên vào sinh ra tử. Ngay cả cái ánh mắt cũng chứa đầy sự cường hãn thiết huyết, và giờ đây, bảy người bọn họ đều nhìn chằm chằm lấy Trường An.
Số người biết mình là sư phụ của tiểu Diệp chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ví như Tử cô nương, hay cô gái đến từ Thánh Vực, Tổ ca, nhưng người đàn ông này không phải là bất kỳ ai trong số đó, cho nên…
Bật hack như vậy là quá phi lý rồi đấy!
Lời nói của gã khiến Trường An ngẩn người, hắn đưa tay xoa xoa lấy tai của mình như thể nghe nhầm điều gì đó, bèn hỏi lại:
Là tại hạ sai, là Trường An đây sai, tiểu đệ cho rằng sẽ có mỹ nữ yêu ngay Long Ngạo Thiên từ ánh nhìn đầu tiên. Là tiểu đệ nông cạn, quá nông cạn! Long Ngạo Thiên không chỉ hấp dẫn mỹ nữ, con mẹ nó còn là mỹ nữ của tiểu đội Liên Bang.
Đại khái là cứu được mỹ nữ, sau đó mỹ nữ đấy thuộc tầng lớp cao tầng của Thực Thiên Thành, rồi đối phương cảm động muốn kéo theo Long Ngạo Thiên đi theo bản thân cho bằng được. Thế là việc đi vào Thực Thiên Thành cũng dễ như ăn bánh, không cần phải khổ khổ sở sở như Trường An.
Toàn thân xe nhìn đậm chất khoa huyễn, một thứ vượt xa mọi khoa học công nghệ của thế giới tu tiên này. Khi đi ngang qua Trường An, nó bất giác ngừng lại. Một âm thanh vang lên, chỉ thấy phần cửa tức khắc mở ra, để lộ một bộ người đàn ông ở bên trong đó.
Nhưng Trường An biết rõ nếu không giải thích sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có, cho nên hắn thoáng nghiêm nghị và nói, ánh mắt tựa như trưởng bối đang ngăn cản những tiểu bối làm ra chuyện gì vô tri:
“Mụ nội nó, xài chiến giáp sao đã bằng phi kiếm cơ chứ?”
“Càng đông càng vui chứ sao?”
Là Thiên Kiều đúng chứ?
“Đội trưởng, giờ chúng ta và đối phương đã không liên quan gì với nhau, cớ sao anh vẫn mời họ lên xe?”
“Nhưng đã gặp được người nhiệt tình như vậy, sao ta nỡ từ chối chứ?”
“Tu tiên không có nghĩa là sẽ kiếm được bạn gái, mọi người hiểu chứ?”
Con mẹ nó, thằng cha này chuyển hướng cốt truyện từ tu tiên sang khoa huyễn một cách nhanh đến chóng mặt đấy!
Đột ngột, Duy rít một điếu thuốc lá và thở dài, gã chợt nắm chặt tay lại mà ánh mắt lộ ra vẻ bi thương, ngay cả giọng nói cũng ẩn chứa vô vàn sự đau đớn trong đó:
Trường An khó hiểu bước đi về phía trước, hắn thở dài bất đắc dĩ và đưa tay xoa lấy cái bụng đói của mình, đoạn nỉ non:
Bên xe có rất nhiều thiết bị công nghệ phức tạp mà Trường An không tài nào hiểu được. Nhưng ít nhất hai bên xe, mỗi bên có một phần ghế ngồi rộng rãi, có thể thấy không ít người đang ngồi trên đó.
Trường An thở dài, trong lòng bắt chợt sinh ra cảm giác nghi ngờ, chẳng lẽ đám người không đúng đắn này chính là một tiểu đội đã làm khó mình và tiểu Diệp vài tuần trước sao?
Mà nếu không có, sao có thể gọi là khu dân đen cơ chứ?
“À, chỗ gần nhất cách đây ba mươi cây số, ngươi chỉ cần phi hành nửa tiếng-” Người đàn ông thấy thế thì lộ vẻ tiếc nuối và thở dài quay đầu vào trong xe. Nhưng chỉ thấy Trường An nhanh chóng lật mặt, hắn nở một nụ cười rồi nắm lấy tay của người đàn ông mà nhiệt tình lắc lên lắc xuống:
Nhìn người đội trưởng giới thiệu một tràng dài như thế, Trường An dở khóc dở cười hướng ánh mắt về phía những người lính, sau đó cười gượng mà gật đầu như một cách để chào lấy đối phương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.