Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 77: Cường Giả gặp Cường Giả

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Cường Giả gặp Cường Giả


“Chữ xấu quá?”

Lúc này, hắn không còn cái khí chất bẩn bựa, ngáo ngơ, trẻ trâu, ngu ngốc như mọi khi nữa, chỉ đơn thuần là yên tĩnh đến cực hạn.

Mẹ nó, hoàn toàn bị nghe hết tất tần tật, không sót một từ?

“Chán c·hết đi được!”

“Ài, người tham gia Bia Thí thật là nhiều…”

Trường An buột miệng hỏi lại, nhưng rồi hắn nhanh chóng che miệng, chỉ là lời đã lọt vào trong tai của hai người kia, đáp lại là bốn con mắt đang nhìn về phía một kẻ đần, pha lẫn thương hại.

Hắn hỏi, nhưng không để Nhược Trần nói thêm, lần này Trường An thu lại nụ cười, bước đến đưa tay chạm vào bia đá, bình thản cất tiếng:

Đặc biệt hơn là… Trên thiên bia có bảy chữ do Lạc Hồng Tiên Tổ để lại, vậy mà từ trước đến giờ, không ai có thể nhìn ra ý nghĩa của nó!”

“Lão Nhược, chúng ta tham gia Thiên Bia Thí, tiện thể giật luôn truyền thừa của Lạc Hồng Tiên Tổ đi”

Nhược Trần thở dài bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ mới bước ra ngoài chợt ngừng lại và chứng kiến khung cảnh này, sau đó chìm vào im lặng.

“Bia Thí là cái quỷ gì? Bộ chữ Thiên bị đệ ăn mất rồi hả?”

Vì vậy, bây giờ trên khắp đại lộ thành Phù Đổng, hai bên đều tấp nập là người, âm thanh rao bán hàng hóa cứ rao lên và nối liền không dứt, xung quanh là đủ loại kiến trúc đan xen nhau. Đôi khi, một chiếc xe ngựa được trang trí vô cùng hoa lệ lại đi ngang qua, mà người dân xung quanh cũng đã quen thuộc với cảnh tượng này từ bao giờ.

Thiệu Tổ đã đi mất, lão ta cứ thoắt ẩn thoắt hiện như một tên biến thái khiến Trường An cực kỳ quan ngại về điều này. Hắn cũng muốn đi chơi lắm, nhưng Nhược Trần lại kéo hắn đi về phía Thiên Bia mà xem qua một lần, lý do là…

Quy định này tồn tại là để tạo đất diễn cho các đệ tử chưa được thu vào tông môn, và để tạo cơ hội cho các tông môn nhỏ được chú ý đến, theo đó những Đại Tông Môn sẽ xem xét rằng có những ai thiên tư, phẩm cách phù hợp để bọn họ chiêu mộ.

Nhược Trần gào thét trong lòng, hắn cố gắng giữ khoảng cách với cả hai, chỉ đến khi bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi nơi này mà bước đi đến Thiên Bia thì hắn mới bước lại gần.

Chương 77: Cường Giả gặp Cường Giả (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì thế, hắn gật đầu:

Cuối cùng, dưới sự kiên trì, bất khuất của Nhược Trần, Trường An và Thiệu Tổ hoàn toàn không có cơ hội ngắm nhìn chốn bồng lai tiên cảnh ấy dù chỉ một lần, thành ra bây giờ cả hai rời khỏi nhà tắm với bộ mặt không cam lòng.

“Thiên Bia Thí, bởi vì tham dự sẽ có cơ hội lọt vào mắt của các đại tông môn, cho nên ai cũng đến tham gia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy ngày nay, bởi vì đang trong thời gian diễn ra Thiên Bia Thí, cho nên Phù Đổng Thành cứ có người đến người đi tấp nập vô cùng, vào thời điểm này, cũng chính là lúc mà toàn bộ thiên hạ tề tụ lại.

Theo quy định hằng năm, mỗi đại tông môn sẽ được cử hai mươi đệ tử tinh anh tham gia Thiên Bia Thí, nhưng với các tán tu, hay những người tu luyện của môn phái nhỏ sẽ không cần phải giới hạn.

Trên Thiên Bia, bảy chữ do Lạc Hồng Tiên Tổ lưu lại, vượt qua không gian, vượt qua thời gian, đến được tay hắn.

May thay, cuối cùng hai tên đồng râm này cũng nhận ra điều gì đó, chỉ thấy Thiệu Tổ chợt ngừng lại, gã cau mày mà nhỏ giọng hỏi:

Hắn chợt lẩm bẩm, Nhược Trần giật mình, còn định nói gì nữa, nhưng Trường An thoáng chốc bật cười, lại lẩm nhẩm, giống như đang tự hỏi bản thân:

Thành Phù Đổng, nơi này có chứa Thiên Bia.

“An Đệ, hình như các nàng đang nhìn về phía ta đúng không?”

Nhưng, Trường An quan sát xung quanh một hồi, cuối cùng lắc đầu và thấp giọng phản bác:

Còn hai ngày nữa mới đến Thiên Bia, thành ra nơi này cũng không mấy tấp nập, chỉ có vài ba người đến đây xem, còn lại chắc vẫn đang tận hưởng bầu không khí của lễ hội Phù Đổng.

Thoáng chốc đã kéo đến trước bia đá, Nhược Trần nhìn bảy chữ do Lạc Hồng Tiên Tổ lưu lại, ánh mắt hắn thoáng chốc đã ngây dại ra.

“Ư… Bách niên trung… Tu hữu ngã?”

“Không không, là ta mới đúng, có lẽ các nàng bị hớp hồn bởi vẻ anh tuấn tiêu sái này mất rồi…”

“Thiên Bia còn thiếu một câu…”

Nhưng mà, Trường An vẫn đứng yên, đôi mắt hắn nhìn lên trên Thiên Bia, giống như nhớ tới điều gì đó từ xưa lắm rồi.

Không phải đứng yên một chỗ vẫn khiến người ta nghẹt thở, mà giống như một kẻ vốn đã vô địch trần gian, nay quyết định thu kiếm vào vỏ, lặng lẽ che đi khí chất vương giả của mình.

Một tấm bia đá cao hàng trăm mét, vô cùng đồ sộ đứng sừng sững ở trung tâm quảng trường, mấy ngàn năm đứng giữa trời xanh, trải qua biết bao gió táp, mưa sa khiến cho bên ngoài tấm bia đá lộ ra vẻ t·ang t·hương cổ kính. Mà bên trên còn có bảy chữ do Lạc Hồng Tiên Tổ lưu lại, bảy chữ ngàn năm không ai giải nghĩa ra.


Cái này là để tạo cân bằng, lỡ như toàn bộ đệ tử tinh anh của đại tông môn kéo đến tham gia, thì những tán tu và các đệ tử của môn phái nhỏ sẽ không có cơ hội để thể hiện.

“Ừm ừm” (đọc tại Qidian-VP.com)

Có thể nói, Thiên Bia Thí vừa là để khảo nghiệm đệ tử tinh anh, vừa là để tiếp nhận truyền thừa, vừa là để các người tu luyện chưa nhập tông thể hiện bản thân mình.

Vì thế, Trường An thu tay lại, quay sang Nhược Trần, bình thản mỉm cười và lên tiếng:

Trong nháy mắt, bảy chữ này lọt vào nhãn đồng của hắn, đồng tử co rụt lại!

Đùa sao? Chẳng lẽ Lạc Hồng Tiên Tổ thực sự viết bậy, nên những từ này mới không có ai giải ra?

Trường An chán nản thở dài, hắn đưa mắt nhìn ngó nghiêng, giống như một con rùa lười biếng, mặc cho Nhược Trần kéo đi.

Quên mất, bởi vì nơi này không có vụ cách âm, cho nên những lời nói vừa nãy của cả ba người…

Kiếm đã cho vào vỏ, nhưng lần này… Hắn muốn rút ra!

Quan sát một hồi lâu, cuối cùng Nhược Trần phát hiện bản thân hắn không dò ra được manh mối gì cả, chỉ đành thở dài và định quay người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tu vi Cửu Phẩm Hóa Tiên, chứng kiến qua vô số loại công pháp… Vậy mà bây giờ, hắn không hiểu nó viết gì cả!

Không phải ký tự từ Thượng Cổ, cũng không phải ám ngữ, chẳng phải ngôn ngữ từ Thượng Giới, bảy chữ cứ im lìm nằm trên bức tường đá, mặc cho bao năm tháng trôi qua, vẫn không ai có thể giải được.

“Chín trăm năm trước ta chưa tham dự Thiên Bia Thí, lần này muốn xem bảy chữ đó ra sao”

“Theo ý tiền bối”

“Móa, cuối cùng phí tiền cũng chẳng được cái gì cả!”

Không cao ngạo, không khinh thường, chỉ có bình thản, tựa hồ như việc này hắn đã làm rất nhiều rồi, cũng cảm thấy quen thuộc.

“Ư… Bách niên trung… tu hữu ngã?”

Trường An gật đầu, hắn mỉm cười quay người rời khỏi nơi này, trong khi đó ánh mắt lộ ra sự vui vẻ hiếm thấy.

Trường An tức khắc trợn mắt lên, hắn nói với giọng điệu kinh hãi. Nhược Trần không nỡ để hai tên này cãi nhau như thiểu năng giữa phố bèn giải thích:

Nhưng mà, dường như những cô gái xung quanh khi thấy hai người bước ra liền đưa ánh mắt khinh bỉ đến tột độ lên hai gã đồng râm ấy. Ấy thế mà bọn hắn không cảm thấy có gì kỳ lạ mà vẫn tiếp tục bước đi.

Nhược Trần sững người, bộ dáng lúc này của Trường An hoàn toàn trở lại với lần đầu cả hai gặp mặt.

Không, các nàng đang nhìn vào hai thứ cặn bã thì đúng hơn đấy!!! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Há, là Bia Thí Thiên? Vãi nồi, nghe kinh thế?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Cường Giả gặp Cường Giả