Vấn Đạo Cửu Vạn Niên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Tam Tông Tề Tụ
“Tiền bối, ta có thể thỉnh giáo ngài một chuyện được chứ?”
“Ừm? Cứ hỏi”
“Hả? Ta vốn nghĩ Diệp Tuyên và Thanh Nhạc mới thành một cặp, sao bọn hắn ngày càng xa cách…”
Tiếp đó, theo sau lưng nàng chính là một vị thư sinh với bộ dáng ôn hòa nhã nhặn, hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng tựa gió xuân mà bước đi, bên cạnh có vị mỹ nhân theo sau, tổ hợp hai người khiến đám đông ngừng lại quan sát một lúc.
“Cũng không có gì phức tạp, nhưng bí pháp này có thể xem là đang đảo lộn sự cân bằng của thế giới”
“Lâu rồi không gặp, Thiên Bia Thí sao có thể bỏ lỡ cơ chứ? Ta nghĩ rằng đây là thời điểm tốt nhất của mình rồi”
“Ta nghe nói lần này Long Ngạo Thiên sẽ mang theo đệ tử của hắn đến?”
Diệp Tuyên nhanh chóng giữ lại thế ổn định, nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách với Thanh Nhạc, liền ngoái đầu lại và thì thầm hỏi.
“Lần đầu tiên ta gặp tiền bối, ngài chỉ dùng một ngón tay đã khiến bức tượng đất trở thành thân thể không khác gì nhân loại.”
Thấy Trường An có vẻ thoải mái, hắn cũng không lằng nhằng, lập tức cất giọng:
Con mẹ nó, tên này biết đủ cách đánh mặt người đồng trang lứa thật đấy!
Đón lấy chiếc mặt nạ, Nhược Trần quan sát nó một hồi lâu cũng dễ dàng nhận ra ý định của Trường An, hắn cất nó đi và hỏi với giọng tò mò:
Trường An nói như vậy khiến Nhược Trần không khỏi ngạc nhiên, hắn nghi ngờ nhìn vị tiền bối trước mắt, lưỡng lự một lúc lâu mới hỏi lại:
Long Ngạo Thiên, bốn năm trước xuất hiện, mất hai năm đột phá đến Tam Phẩm Tạo Hồ, lúc đó hắn tham gia Thiên Bia Thí, lấy phong thái cực kỳ bá đạo mà chèn ép người cùng lứa.
Một cô gái mang theo bộ váy dài màu lam nhạt, trường kiếm trắng buốt tựa như băng được giắt bên hông, ánh mắt mang theo sự lạnh nhạt, dường như nàng chẳng để tâm đến ai mà cứ tiếp tục bước đi.
Không phải những cái trên đều là để nói rằng, bọn họ chỉ sánh ngang đệ tử của Long Ngạo Thiên sao?
Nhược Trần muốn dựa vào dịp này mà luyện tập một chút về việc nặn tượng, để thử nghiệm một chút.
“Tình tỷ, lâu rồi không gặp, lúc trước chúng ta gặp nhau đã là ba năm rồi, không ngờ bây giờ lại thấy tỷ xuất hiện”
Ngọc Mi: “...” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Càng tốt, càng tốt, như vậy chẳng phải đang nói rằng Thanh Nhạc tiên tử vẫn chưa có đạo lữ sao?”
Không được rồi, với cái não bò của ổng thì đến đời nào mới có cửa đây trời?
Mà lúc đó, Phù Giang và Thủy Tình cũng chỉ mới đột phá Nhị Phẩm, được tông môn cho tham gia Thiên Bia Thí, tất nhiên hai người cũng nằm trong số đó rồi.
“Tiền bối, ngài cứ nói”
“Dậy đi, cho dù nàng muốn tìm, cũng chẳng để mắt đến kẻ như ngươi đâu”
Đột ngột, ánh mắt của đám đông chợt nhìn vào ai đó, các nam đệ tử cũng không nhịn được mà xao động.
“Nhát gái! Đi cùng với sư tỷ đi chứ, cứ đi với ta làm cái quỷ gì?”
Rốt cuộc, các vị đệ tử cũng không nhịn được mà xì xào bàn tán:
“Cái gì? Hai mươi lăm tuổi đạt đến Tứ Phẩm, giờ hắn cũng đã năm mươi tuổi…”
“...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông lão nhìn thấy hắn như thế, gật đầu mà cảm thán:
Còn hai ngày nữa là Thiên Bia Thí diễn ra, thiên hạ cũng vì thế mà trở nên nhộn nhịp hơn rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một người đàn ông trung niên xưng với cô bé nhỏ nhắn đáng yêu là “tỷ” không khỏi khiến cho xung quanh cảm thấy lạ kỳ, nhưng Thủy Tình chỉ mỉm cười gật đầu, cô bé nói:
“Tiền bối, ngài lại đưa ta vào âm mưu cõng nồi gì đó, đúng không?”
“Không! Hắn giờ chỉ mới hai mươi bảy, vẻ ngoài già nua kia là do một lần sử dụng bí pháp tiêu hao tuổi thọ mà ra”
Người sau tức khắc nhắc nhở kẻ kia tỉnh mộng, mà Thanh Nhạc chỉ khẽ thở dài bất đắc dĩ bước đi tiếp.
Bất chợt, đám đông tách ra làm đôi, chừa lại một con đường lớn cho một nhóm đệ tử bước vào, mỗi một người đều có khí chất siêu quần, hầu hết đều là nam thanh nữ tú, bọn họ đồng đều trật tự, không có chút nào hỗn loạn.
Tức khắc, Phù Giang im lặng, bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi gật đầu. Mà Thủy Tình cũng dễ dàng hiểu được thái độ của hắn, vì sao lại như thế.
Mặc dù Nhược Trần không hiểu nặn tượng và tham gia Thiên Bia Thí có gì liên quan tới nhau, nhưng hắn vẫn làm vậy, bởi Thiên Bia Thí không dựa vào tu vi, mà dựa vào việc lĩnh ngộ nhiều hơn.
Chọn lựa một hồi, cuối cùng Trường An lấy ra hai chiếc mặt nạ vô cùng đơn giản, một đen một trắng, không có họa tiết gì ngoại trừ hai con mắt ra.
Không hiểu sao Nhược Trần cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng hắn vẫn gật đầu, chăm chú lắng nghe Trường An.
Người được xưng là Phù Giang vừa đặt chân lên quảng trường, hắn đã nhìn thấy một hình bóng nhỏ nhắn. tay ôm con gà đang vùng vẫy trên tay, lập tức đi ra tiếp đón mà ngạc nhiên nói:
Chân Ngắn cũng gật gật cái đầu, nó hào hùng kêu lên hai tiếng, lại vỗ vỗ cánh khiến Thủy Tình giật mình mà giữ chặt con gà trống, buồn bực lắc đầu.
Ngọc Mi nghe hết những lời kia, chợt khẽ nhíu mày lại, không hiểu trong lòng chợt sinh ra cảm giác tức giận bèn đưa tay đẩy hông của Diệp Tuyên, càm ràm:
“Bán cho cháu hai cái mặt nạ này đi”
Chương 78: Tam Tông Tề Tụ
“Diệp sư huynh kìa, chỉ là ai đang đi bên cạnh anh ấy?”
“Cái gì? Hóa ra đã từng có chuyện rằng phàm nhân tham gia Thiên Bia Thí, sau đó đánh bại gần như toàn bộ các thiên kiêu cùng thời?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đảo lộn cân bằng?” Nhược Trần nghe vậy mà không phản đối gì, chỉ tiếp tục nhìn Trường An một cách chăm chú, khiến người sau thở dài một hơi:
Bởi vì đồng ý cùng với Trường An tham gia Thiên Bia Thí, cho nên Nhược Trần lại tới nhà của Thiên Hữu, được ông ta đưa ra vài câu giáo huấn về phương pháp nặn tượng mà hắn như được mở mang đầu óc.
Một bên, những đệ tử của tiểu tông môn nhìn cảnh tượng này với ánh mắt đầy nóng bỏng, mắt đầu trò chuyện:
Bầu không khí im lặng, Trường An lủi thủi bước đi như chẳng hề nghe thấy điều gì, Nhược Trần bèn lên tiếng hỏi lại: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lão Nhược, bắt!”
…
Trên quảng trường Thiên Bia Thí, nơi này đã đông đúc người hơn rất nhiều, không chỉ có ba đại tông môn, mà còn các tông môn nhỏ và tán tu nữa.
Muốn đuổi theo bước chân của hắn, chờ năm sau lại đánh trả Long Ngạo Thiên, kết quả tên này đột phá thẳng tắp đến Lục Phẩm Đại Hải, chẳng còn tư cách tham gia Thiên Bia Thí nữa, mà để cho đệ tử của hắn tham gia.
Lúc này, Trường An đang trao đổi với một ông lão bán đồ mộc, hắn ngạc nhiên trầm trồ, trong khi tay vẫn chọn lựa hai chiếc mặt nạ.
“Thật sự… Vào trăm năm trước cơ, chỉ tiếc là lúc đó lão chưa ra đời để chứng kiến cái cảnh đấy”
Hắn muốn hỏi Trường An, chỉ là hai ngày này, vị tiền bối ấy cứ đi loanh quanh Thiên Bia, lúc hỏi cái này lại mua cái nó, không biết tên này đang đi chơi xuân hay chuẩn bị tham gia Thiên Bia Thí nữa.
“Đây không phải là Phù Giang, người đạt đến Tứ Phẩm khi chỉ mới hai mươi lăm tuổi ư?”
Nhìn thấy Nhược Trần, Trường An tiện tay liền ném một chiếc mặt nạ qua cho hắn, sau đó nhàn nhã bước tới, trên tay còn mang theo đủ loại bánh kẹo nữa.
“Đây rốt cuộc là vị mỹ nữ phương nào? Đẹp quá!”
“Lão Trần, chúng ta là huynh đệ, làm gì có chuyện tính kế nhau cơ chứ?”
“Ngươi muốn học nó hả?” Trường An không đợi hắn dứt lời đã mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ “Quả nhiên là vậy”.
“Nàng là Thánh Nữ của Thánh Tiên Tông, một số các mỹ nhân của tam đại tông môn, ngươi đừng mơ hão nữa người anh em à”
Hai người dần dần bước đi, một vị nam tử có vẻ ổn trọng, khuôn mặt tuấn tú, khí chất siêu quần, một người thanh niên bình thường không có gì lạ, hai kẻ trái ngược với nhau như thế này, càng làm cho Nhược Trần trở thành tâm điểm của sự chú ý.
“Hả? Có gì sai sao?”
“Tiền bối?”
“Cục, cục tác!”
Chợt, nàng như nghĩ ra chuyện gì, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó, lại tò mò ngẩng đầu nhìn Phù Giang:
Tiếp đó, một người đàn ông trung niên từ trên Kim Sí Điểu bước xuống, hắn ta mang vẻ ngoài đã gần bốn mươi tuổi, khuôn mặt xuất hiện những vết nhăn, nhưng trên thân khoác áo dài màu trúc, khí chất và nhiệt huyết này không khác gì những người chỉ vừa bước vào hai mươi!
“Vào trong Thiên Bia Thí cứ thực hành thoải mái, nhưng nếu gặp phải người của Thánh Tiên Tông thì nhớ lưu tình”
Ở trong con mắt của hàng vạn người, có thể thấy từ trên bầu trời chợt xuất hiện một con Kim Sí Điểu khổng lồ xuất hiện, nó nhanh chóng vượt xa những phi thuyền xung quanh và hạ cánh xuống trung tâm quảng trường, trận pháp trên người nó cực kỳ phức tạp.
Trường An chỉ đeo chiếc mặt nạ trắng lên cho Lão Nhược, cuối cùng cười nhẹ mà lên tiếng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.