Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Chương 7


May mà chúng tôi cứu kịp thời, không thì cô ta đã chôn thây trong biển lửa rồi.

Còn tôi vẫn hạnh phúc.

Rất lâu sau, Lý Vân tỉnh lại.

Thân thể tuy đau, nhưng trái tim lại như ngâm trong mật ngọt.

Gương mặt gầy gò, trắng bệch lộ ra vẻ suy sụp, xui xẻo.

Lý Vân gật đầu lia lịa.

Bà không quen sống ở thành phố, nên về quê.

“Tôn Thắng là thái giám, hạnh phúc nửa đời sau của tao không còn nữa!”

Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói phổi hít quá nhiều khói đặc, thần kinh não bị tổn thương, rất khó hồi phục. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này, Tôn Thắng lại đòi ly hôn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong quá trình thẩm vấn, Lý Vân lại hôn mê.

Cửa bị cạy mở, trong kho chứa than chất đống bốc khói đen.

Mợ tôi sau một đêm cũng bạc trắng cả đầu.

Cô ta cố ý phóng hỏa, khói bốc lên thì chính cô ta lại bị ngất xỉu.

Tôn Thắng giận quá mất khôn, tát Lý Vân hai cái như trời giáng.

Tin chúng tôi sắp chuyển lên thành phố lan truyền nhanh chóng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con đàn bà thối, nói bậy bạ gì đấy? Xem tôi có đánh c.h.ế.t cô không!”

“Mẹ, Tôn Thắng không được, anh ta còn đánh con!”

Tôi chủ động hôn lên môi anh…

7

Mợ nghe ra manh mối, hỏi Lý Vân.

Chương 7: Chương 7 (đọc tại Qidian-VP.com)

Mùa đông, có thương lái từ nơi khác đến quê thu mua dược liệu, mẹ tôi thay tôi dẫn đường cho họ, cũng kiếm được một khoản tiền.

Lý Vân công khai chuyện riêng tư của anh ta, khiến anh ta bị đả kích rất lớn.

Hai gia đình lao vào đánh nhau.

Thấy hai nhà họ đánh nhau náo nhiệt, tôi rất hả hê.

Chúng tôi muốn chuyển nhượng kỹ thuật lò rèn, có trả phí, bao dạy bao học.

Hôm đó, trời còn tờ mờ sáng, lò rèn còn chưa mở cửa, có hàng xóm gõ cửa gọi: “Ông Cố, cháy rồi!”

Cố Thiệu hiếu thảo, mua cho mẹ tôi một chiếc xe đạp, mẹ tôi bận rộn cả ngày, cơ thể càng thêm khỏe mạnh.

Kỳ thi đại học lần thứ tư, Tôn Thắng vẫn trượt.

Căn nhỏ hơn cho mẹ tôi ở, căn lớn hơn chúng tôi ở.

Hiện tại, nông cụ bằng sắt bán rất chạy, mọi người đều biết việc làm ăn của nhà bố chồng rất tốt.

Nghe nói, anh ta còn muốn thi lần thứ năm.

Dập tắt lửa xong, phát hiện Lý Vân đang hôn mê trong đống than.

“Đều tại mày, Trần Cẩm, tao hận mày! Sao mày không c.h.ế.t đi! Nửa đời sau của tao bị hủy rồi! Dựa vào đâu mà mày có thể vào thành phố? Tao không phục!”

Rất nhanh, đã có hơn mười hộ gia đình muốn trả tiền học.

Bí mật của Tôn Thắng bị vạch trần, anh ta cuống lên.

Lý Vân nằm trên đất như c·h·ó c.h.ế.t bị lôi xềnh xệch.

Không thì, bà sẽ đến xã kiện nhà họ Tôn.

Mợ nói phải đợi Lý Vân khỏe lại rồi mới tính chuyện ly hôn.

“Tôi không về nhà họ Tôn, tôi muốn lấy chồng khác, tôi muốn sinh con, muốn làm mẹ!”

“Con gái, con nói gì? Tôn Thắng là thái giám?”

Bố chồng bận rộn truyền thụ kỹ thuật, tôi và Cố Thiệu đến khu trung tâm thành phố mua hai căn nhà cấp bốn lớn.

Cố Thiệu về xem tôi mấy lần, lần nào cũng nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

“Trần Cẩm, đều tại mày!”

Mẹ tôi được chữa trị hiệu quả, ngày càng khỏe mạnh.

Đến mùa thu, sau khi giúp mẹ tôi thu hoạch mùa màng xong, chúng tôi lên thành phố.

Mợ nhào lên cào cấu Tôn Thắng.

Nhà họ Tôn khổ không thể tả với cái gánh nặng không thể rũ bỏ này.

Cửa hàng bị cháy, tôi báo cảnh sát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chúng tôi chạy đến cửa hàng.

Lý Vân bị bắt.

Lòng tự trọng của đàn ông bị tổn thương, việc học của anh ta bị ảnh hưởng.

Hàng xóm nhìn nhau, đây đúng là một tin chấn động.

Cô ta không che giấu được sự căm hận, nhe nanh múa vuốt với tôi.

Tôi túm lấy b.í.m tóc cô ta giật mạnh, nhưng sức tôi có hạn, bị cô ta cắn mấy cái.

Cố Thiệu từ trong kho chạy ra, túm lấy gáy Lý Vân, ném sang một bên.

Ánh mắt anh nóng bỏng, hơi thở gấp gáp.

Tôi bưng ra một chậu nước lạnh hắt vào đầu cô ta.

Tôi gặp anh ta vài lần trên phố, anh ta càng trở nên u uất.

Ngày hôm sau, tôi ngủ đến tận trưa mới tỉnh.

Cố Thiệu nhờ người cậu giúp đỡ, vào làm ở công ty xây dựng quốc doanh của thành phố.

Lý Vân hóa điên, suốt ngày ôm cái gối rách gọi con.

Nhà họ Tôn đành thôi.

Mọi người đều cảm thấy đây là một cơ hội kiếm tiền tốt.

Tôn Thắng mặt đỏ tía tai, kéo Lý Vân đi.

Mợ không đồng ý.

Cô ta ôm chân tôi vừa cắn vừa kéo.

Người nhà bên chồng và bên mẹ của Lý Vân đều đến.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Chương 7