Chọn Lại Hôn Nhân - Tần Ninh
Tần Ninh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Chương 8
Nước mắt như vỡ đê, không thể ngăn lại được.
Cố Thiệu có năng lực, khi còn trong quân ngũ anh là lính công binh, có năng khiếu về xây dựng.
Cả nhà đồng lòng, cùng nhau cố gắng, cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt đẹp.
Cố Thiệu mắng:
"Hạnh phúc của em là có anh bên cạnh. Em chỉ cần anh bình an!"
Mẹ tôi nói, nhà họ Tôn và nhà mợ ba ngày đánh nhau một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, suốt ngày cãi vã, cuộc sống càng ngày càng khó khăn.
Cố Thiệu rất ủng hộ.
Tôi cầu xin bằng linh hồn còn sót lại, vậy mà cuối cùng người đàn ông ấy lại quên tôi.
Anh gật đầu.
Tôi sững người.
Bác sĩ nghi ngờ bị xuất huyết n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.
Bố chồng có kỹ thuật rèn, ông nhanh chóng tìm được việc ở xưởng sản xuất máy kéo, hàng tháng cũng có thu nhập cố định.
Bàn tay tôi đang lơ lửng giữa không trung hóa đá.
"Trước đây không tin, bây giờ thì tin rồi."
Theo gợi ý của tôi, Cố Thiệu đã liên lạc lại với cậu.
Hơn nửa năm, Cố Thiệu được chuyển thành nhân viên chính thức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng không thể không kể đến sự giúp đỡ của cậu Cố Thiệu.
"Đừng khóc nữa, anh đau lòng!"
Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, tôi rất tự tin.
"Khoảnh khắc rơi từ trên cao xuống, anh tiếc nuối kiếp này quá ngắn ngủi. Anh thầm thề, kiếp sau, anh nhất định phải tìm được em, cho em hạnh phúc."
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh.
Chương 8: Chương 8
Cố Thiệu mặc cho tôi đánh, đợi tôi đánh mệt rồi, anh mới nói với tôi, anh vừa mơ một giấc mơ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chú em đồng nghiệp vui mừng reo lên: "Anh Cố, anh chưa c.h.ế.t à?"
Sau này, cậu anh không liên lạc được với cháu, đến làng tìm Cố Thiệu, thì gặp tôi.
Tôi hỏi anh, "Nếu giấc mơ của anh là kiếp trước của anh, anh có tin không?"
Tôi đỏ hoe mắt nhào tới, sờ khắp người anh, không có vết thương ngoài, lại thấy anh tỉnh táo, lòng mới yên.
Tôi run rẩy đưa tay sờ lên mặt anh.
"Cô ngốc, anh trêu em thôi!"
Tôi rút điếu thuốc đang ngậm trên miệng anh ra.
Tôi ngẩng mặt lên.
Cậu ruột và cháu ruột, chẳng khác nào cha con,
Tôi giơ nắm đ.ấ.m lên đánh anh.
Cố Thiệu tỉnh lại.
Anh nhướng mày kiếm, đột nhiên hỏi tôi: "Cô là ai?"
Anh ta hốt hoảng gọi tôi:
Kiếp này, tôi quản việc hút thuốc của anh rất nghiêm.
Anh cũng biết tôi vì tốt cho anh, nên đã hứa với tôi sẽ bỏ thuốc.
Ánh mắt sáng ngời của anh rất nghiêm túc.
Tôi hỏi: "Muốn hút thuốc là do đau ở đâu à?"
Lồng n.g.ự.c Cố Thiệu rung động, anh bật cười.
"Anh quên em rồi sao?"
Đôi giày bảo hộ màu xanh, một chiếc còn ở trên chân, chiếc còn lại không biết đã đi đâu.
8
Còn bản thân tôi quyết định tham gia kỳ thi đại học năm sau.
Mùa đông, hai bố con họ đi làm, tôi ở nhà ôn thi.
"Vợ tôi không phải là Lý Vân sao?"
Họ tan làm, tôi chuẩn bị cơm nước cho họ, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Tôi ôm chặt lấy anh.
Kiếp trước, Cố Thiệu không bao giờ chủ động liên lạc với cậu, ngay cả khi anh đi tù cũng không nói với mẹ và cậu.
Mơ thấy Lý Vân là vợ anh.
Cố Thiệu bắt đầu đi làm ở công ty xây dựng, hàng tháng đều đưa lương cho tôi.
Tôi ôm anh khóc không thành tiếng.
"Chị dâu, anh Cố gặp chuyện rồi!"
Sắc mặt anh tái nhợt, trên tay dính đầy vữa khô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh biết rõ mình bị kết án quá nặng, nhưng vẫn không oán trách mà đi tù.
Trên đường đi, đồng nghiệp của Cố Thiệu nói với tôi, Cố Thiệu bị ngã từ trên giàn giáo xuống.
Cậu khen tôi hiểu chuyện, càng thêm yêu quý Cố Thiệu.
Sau khi tốt nghiệp, sẽ lai tạo ra những giống cây trồng năng suất cao cho bà con.
Cuối năm, đón mẹ tôi lên thành phố ăn Tết.
Tôi kể chuyện của Cố Thiệu cho ông ấy nghe.
"Cố Thiệu, anh thật sự không nhớ em sao?"
"Đột nhiên cảm thấy như có một tấm lưới ở dưới, đỡ anh rơi xuống, rơi xuống đất cũng không thấy đau..."
Kiếp trước, anh qua đời vì ung thư phổi.
Anh làm giám sát thi công.
Gia đình anh có điều kiện, khi người khác còn dùng lá cây du để cuốn thuốc lào, anh đã hút t.h.u.ố.c lá rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Em là vợ anh mà!"
Nhờ vậy, tôi mới biết Cố Thiệu có một người cậu quyền cao chức trọng.
Đang lúc tôi mong chờ cuộc sống tốt đẹp sau này, thì hôm đó, đồng nghiệp của Cố Thiệu đột nhiên đến nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Câm cái miệng quạ của cậu lại, cút! Đợi ông đây ra viện xem xử lý cậu thế nào!"
Ngay sau đó, nước mắt lã chã rơi.
Kiếp này, tôi muốn Cố Thiệu sống thuận lợi, để anh cảm nhận được hạnh phúc gia đình.
Tôi dự định vẫn thi vào trường đại học nông nghiệp.
Có mối quan hệ tốt như vậy mà không tận dụng thì đúng là ngốc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.