Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17


“Phải!Tôibịnghiệnđấy!Tôibiếtanhbịliệtdương,thoảmãnkhôngnổi tôi.Phiềnanhbuôngtôira!Tôiphảiđitìmbạntrai.”TôMạtMạtkéoáo của mình xuống, giãy dụa cố thoát ra mở cửa rời đi.

Liền tiếp tục k*ch th*ch anh: “Chạm qua thì sao chứ? Người lớn tuổi thì e ngạikhôngdámchạmvàongườitôi,thìphảitìmngườibằngtuổichứsao.” “Em thiếu người chơi đến vậy à?” Hứa Đình Xuyên biết rõ cô đang k*ch th*ch mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Vẫn là tư thế hai chân cô ôm lấy eo anh, nhưng Tô Mạt Mạt lần này không dám làm gì k*ch th*ch anh, côn th*tto lớn, nhếch lên chạm vào mông nhỏ củacô.Tuyvẫnđangmặcquầnáonhưngcôvẫncóthểcảmnhậnđượcsức nóng của nó.

“Chú...chúà...emmuốnđitắmmộtchút...đượckhông?”TôMạtMạtmởto đôi mặt thuỷ tinh, mềm mại mở miệng cầu xin.

“Emnóicáigì?Tôibịliệtdương?”HứaĐìnhXuyênthậtsựkhôngtinvào những gì mình nghe được, tiểu nha đầu này từ đâu mà dám nói anh bị liệt dương chứ.

Dùsaođồngnghiệpcủaanhcũngcónói,thằngnhóckiacómangtheomấy hộp bao cao su, chuẩn bị tới Colmar hung hăng chơi cô.

NhìnthấybộdạngkhẩntrươngcủaHứaĐìnhXuyên,mặckệviệcthânthể cô cũng đang rất khẩn trương như vậy, Mạt Mạt cảm thấy trong lòng có chút tươi sáng.

Da anh tuy trắng, nhưng thân thể rất cường tráng, chứ không phải mảnh khảnhnhưcôtưởngtượng.Cơngựccơbụngchỗnàorachỗđó,khôngquá to khủng nhưng chắc chắn không suy nhược, tóm lại cho dù là dáng người hay diện mạo đều hợp với gu “ăn uống” của Mạt Mạt.

Nhớ tới lần trước, Hứa Đình Xuyên chỉ mới c*m v** một ngón tay cô đã đauchịukhôngđược,nếubịđạigiahỏanàyđâm,sợlàsẽchếtđisốnglại, Mạt Mạt chỉ mới nghĩ thôi khớp hàm đã run lên.

HạToàncónóichỉđaulầnđầuthôi,cốnhịnmộtchút,qualầnsausẽthấy sảngkhoái,hơnnữacókhiHứaĐìnhXuyênlạibịliệtdươngthật,chưađi vào hết thì đã mềm rồi, Tô Mạt Mạt trong lòng tự an ủi chính mình.

Ngồi trên xe, Hứa Đình Xuyên vẫn nắm chặt bàn tay cô, dường như sợ cô chạyđimất,TôMạtMạtcốthếnàocũngkhôngthoátrađược.Sắcmặtanh không tốt lắm, Mạt Mạt cũng không dám liều lĩnh trêu chọc anh, dù sao cũng đang ở đất nước xa lạ, không biết nói tiếng bản địa, nếu Hứa Đình Xuyên thật sự thả cô đi, thì cô không khác gì người mù. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng cô cũng không thật sự cố sức, ngoài miệng nói Hứa Đình Xuyên buôngtay,haichânlạikhôngnhịnđượcmàđitheoanh,cònkhôngquên kéo theo hành lý của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sauđótrựctiếpđẩycảáothunlẫnáongựclêntrên,thấyhaingọnnúituyết vẫn trắng nộn không có dấu vết bị chạm qua, Hứa Đình Xuyên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hơn nữa, thân gậy dài đến nỗi trải dài từ kẽ mông cô, quy đ*ulộ cả ra ngoài,dùkhôngcắmvàotrựctiếpnhưngvẫnlàmcôcócảmgiácmìnhthật sự đang bị cắm.

Điều an ủi duy nhất là, có vẻ anh không phải là người đã kinh qua nhiều trận chiến, bởi vì thân gậy có màu hồng nhạt. Theo như kinh nghiệm xem AV của Mạt Mạt, những người đàn ông mới khai trai hoặc vẫn còn là xử nam,thìd**ng v*tsẽcómàunhưvậy,nếulàlàmtình,cọxátthườngxuyên sẽ dần chuyển thành màu đen.

Tô Mạt Mạt chống nửa thân mình, hai mắt hơi mê man hoảng sợ, đương nhiêncàngchờmongnhiềuhơn,ánhmắtHứaĐìnhXuyênsángquắcnhìn chằmchằmvàocô,ánhmắtnhưsóiđóimuốnăncôsạchsẽ,đôitaykhông ngừng c** q**n áo, lộ ra dáng người tinh tráng.

“Tôitắmcùngem"HứaĐìnhXuyêncúingườibếMạtMạttừtrêngiường lên.

AnhdùngngóncáinhẹnhàngvuốtđôimôiđãbịhônđếnsưngđỏcủaMạt Mạt, hỏi: “Em cũng dùng cách thức câu dẫn tôi để dụ dỗ hắn ta sao?”

“Cóbịhắnchạmvàongườichưa??HứaĐìnhXuyêndòhỏi,haitayđãtìm được khoá áo ngực đằng sau lưng cô, nhanh chóng mở ra.

Nghĩđếnđây,MạtMạtđãcóchútsợ,hơirunrẩy.

TôMạtMạtkhôngđểbịanhmêhoặc,gọilàtới,đuổilàđi.Mặcdùanhchỉ cần chạm nhẹ, người cô đã mềm như một vũng nước xuân, nhưng vẫn mặt lạnhquậtcườngđáplời:“Anhlàgìcủatôichứ?Tôimặcgì,dụdỗaithì liên quan gì đến anh?”

“Tới nơi em sẽ biết.” Hứa Đình Xuyên lạnh nhạt trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tay khác của Hứa Đình Xuyên cũng không nhàn rỗi, đặt ở bên hông MạtMạt,nhẹnhàngvuốtvephầnthịtbịlộra,đưaramệnhlệnh:“Vềsau không được mặc quần áo hở hang như vậy.”

Hứa Đình Xuyên trực tiếp ôm cô gái nhỏ trong lòng lên phòng ngủ trên lầu hai, đặt cô lên giường, cởi đồng phục ra trước mặt cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước khi Mạt Mạt kịp có phản ứng, Hứa Đình Xuyên đã mưa rền gió dữ hônxuốngmôicô,thẳngđếnkhimôiMạtMạtđãsưngđỏ,đạinãosắpcạn kiệt oxi, anh mới buông lỏng cô ra.

Anh không quan trọng đến cái gì gọi là xử nữ, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh người con gái mến mộ mình bị người đàn ông khác chạm vào, vẫn cảmthấytronglònghụthẫng.Cóthểthấycôvẫnchưabịkhaibao,hoặcnói đúng hơn là chưa kịp bị khai bao.

“Sợà?”GiọngnóitrầmthấpcủaHứaĐìnhXuyênvanglênbêntaiMạt Mạt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anhlàđangghentỵsao?Lờiđầutiênanhnóikhigặpcô,làhỏiLụcCảnh Hoán có phải bạn trai của cô không. Cuối cùng cũng đến lượt anh ăn dấm chua, Tô Mạt Mạt trong lòng vui vẻ nhảy nhót.

“A...anhkhôngcầntrêuchọctôi...Tôibiếtbịliệtdươngcũngcóthểcứng lênđượcmộtchút.”Chỉbịanhcọxátnhẹnhàngnhưvậy,TôMạtMạtđã th* d*c liên tục.

Cô thầm nghĩ, chỉ cần anh thích mình, thì dù có bị liệt dương cũng không sao, dù sao trên Baidu cũng nói bệnh này có thể trị được, yêu đương trước rồi lên giường sau cũng không có gì không ổn, cô còn trẻ, có thể chờ được.

Khi Hứa Đình Xuyên c** q**n lót, lộ ra cự vật đã dâng trào, ánh mắt Tô MạtMạttừchờmongbiếnthànhhoảngsợ.Vậtnamtínhcủaanhtohơnrất nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Thân gậy còn thô to hơn cả cổ tay cô, chiều dài phải đến 20cm, chỗ quy đ*uto như quả trứng vịt, trên thân còn có gân xanh uốn lượn, nhìn thật ghê người.

NơiHứaĐìnhXuyênđưacôtớilàmộtbiệtthựkhôngcáchxasânbaylắm, Tô Mạt Mạt vừa định hỏi anh tại sao không đi khách sạn, Hứa Đình Xuyên đã buông hành lý trên tay, trực tiếp ôm Mạt Mạt đè trên cánh cửa, một tay ôm lấy eo cô, một tay chế trụ gáy cô, để cô không có đường thoát.

TôMạtMạtvộilắcđầu,căngdađầunói:“Khôngsợ!Emchỉthấyhơikhẩn trương thôi.”

“Anh đưa tôi đi đâu?” Tô Mạt Mạt hạ giọng hỏi.

Chương 17

Nghecônói,HứaĐìnhXuyênquảthựcdởkhócdởcười:“Được,hômnay tôi cho em biết tôi có bị liệt dương hay không.”

Gọimộtchiếctaxi,HứaĐìnhXuyêndùngtiếngPhápnóiđiểmđếnchotài xế, Tô Mạt Mạt có thể dùng tiếng Anh để nói chuyện vài câu đơn giản với người nước ngoài, chứ tiếng Pháp thì dốt đặc cán mai.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17