Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31


TôMạtMạttuycảmthấybuồnnônnhưngvìmuốnlàmanhthoảimái,chỉ có thể chịu đựng, rốt cuộc cùng với một tiếng gầm nhẹ, Hứa Đình Xuyên b*n t*nh hoa nóng bỏng vào trong miệng cô.

“Không, chú b*n r* thì em mới ngồi.” Tô Mạt Mạt mở to đôi mắt ngập nước,mịnhãnmềmmạinhìnHứaĐìnhXuyên,dứtlờiliềnvươnđầulưỡi vừa nhìn anh vừa l**m lên mắt ngựa.

Hứa Đình Xuyên không dám tin nhìn Mạt Mạt: “Em nuốt vào làm gì?” “Khôngphảichúđãtừngnuốtrấtnhiềunướccủaemsao?Cóquacólại! Không phải nói tinh d*chđàn ông có thể dưỡng nhan sao?” Tô Mạt Mạt cười nói.

“Chú,chodùchúngtađãchiatay,nhưngemvẫnmuốncóquacólại,chú đưa em đến bệnh viện, em giúp chú khẩu giao cho công bằng.”

Tô Mạt Mạt ngơ ngác rút tay về, nước mắt tràn ra, nức nở nói: “Chú...em thậtsựlàmchúchánghétvậysao?Saochúlạimuốnchuyểnnhà...Emđảm bảo sẽ không làm phiền chú nữa, chú đừng dọn đi được không?”

“Còn nhỏ như vậy, trong đầu nghĩ gì vậy hả?” Hứa Đình Xuyên cau mày. “Emchỉđùathôi,làmdịukhôngkhíámà,chúcóláixetớiđâykhông?Đưa em tới bệnh viện rồi hẵng gặp bạn được không?”

Chương 31

Cứ vài ngụm, cô lại phải nhả ra để nuốt nước bọt, tiện thể trêu chọc Hứa ĐìnhXuyên,nhưnganhcảmthấykhôngvuivìđiềuđó.Anhnhịnkhông được,mộttaycầmtaylái,mộttayđèlêngáyMạtMạt,bắtcôphảingậm sâu hơn.

Sauđóquayđầunhìnngườibạngiàcủamình,khócrốitinhrốimù:“Ông già, ông có lừa gạt tôi không vậy?”

Quả thật ở đây không dễ để tìm được taxi, nhưng mục đích chính của Mạt MạtlàthămdòtháiđộcủaHứaĐìnhXuyênđốivớimình,muốnxemliệu chuyện của hai người còn có thể cứu vãn hay không.

Nghe xong những lời này, Tô Mạt Mạt ngừng khóc, trái tim băng giá, mới ngắnngủimấyngày,HứaĐìnhXuyênđãtrởnênlạnhlùngnhưvậy,côtìm mọi cách lấy lòng anh, thì trong lòng anh lại cảm thấy cô phiền phức.

Không nhẫn tâm nhìn Mạt Mạt rơi lệ, Hứa Đình Xuyên cố gắng kìm nén cảmxúc:“Ngheanhnói,emởcùnganhsẽkhôngcótươnglai.Emnêncó một mối quan hệ phù hợp với mình, sau này lấy chồng sinh con là chuyện phải làm, đâu thể quanh quẩn với một ông chú hơn em 10 tuổi.”

“Emkhôngcầntươnglai!Emkhôngnghĩxanhưvậy!Chúcũngkhônggì! Chú với em ở bên nhau, người khác cùng lắm nghĩ anh như anh trai em thôi. Chú, em thật sự thích chú. Em chưa bao giờ thích một người nhiều như vây. Chú cũng thích em,đúngkhông?”TôMạtMạtkhóchoalêđáivũ. “Emcónhớthằngbéởsânbayhômnọkhông?Nómớimấytuổi,nhưngđã rạch ròi gọi anh là chú, gọi em là chị. Chúng ta thật sự không hợp, xin lỗi đã lấy lần đầu tiên của em. Anh nói rồi, có thể bồi thường bất cứ cái gì cho em. Không cần phải xóa Wechat, nghĩ kỹ đi, lúc nào cũng có thể nói cho anh biết.” Hứa Đình Xuyên nói xong hãm phanh, dừng xe trước bệnh viện. “Em không cần bồi thường, em chỉ muốn chúng ta ở bên nhau! Em chỉ cần vậy thôi.”

“Khôngcó...Làbạnnênquantâmmộtchút…”HứaĐìnhXuyêncànggiải thích càng chột dạ.

“TôMạtMạt!Emmautránhra!”HứaĐìnhXuyênbuônggiọngtráchcứ. Nhưng không có tác dụng chút nào, hai tay mềm mại của Mạt Mạt thuần thục mở khoá quần tây, lấy phân thân đang mềm nhũn của anh ra.

ThấyHứaĐìnhXuyênkhôngngăncảnnữa,TôMạtMạtcàngrasứcngậm lấy cự căn, miệng cô quá nhỏ, không thể nuốt vào toàn bộ, chỉ có thể l**m quy đ*u, dùng tay v**t v* thân gậy.

Tinh d*chđànôngcũngkhôngquákhóănnhưtrongtưởngtượngcủaMạt Mạt, đặc biệt là của anh, trừ một chút tanh, thì hoàn toàn có thể nuốt vào, Hứa Đình Xuyên đưa tờ giấy ăn cho Mạt Mạt: “Nhổ ra.”

Mặcdùcôn th*tcủaHứaĐìnhXuyênđangmềm,taynhỏcủaMạtMạtvừa mớinắmlấy,họcđộngtácđêmđóHạToànchỉdạy,haingóntaydichuyển lên xuống, Hứa Đình Xuyên luôn miệng kêu không cần, nhưng côn th*tlại nhanh chóng c**ng c*ng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Emkhôngcầnbồithường!Cũngsẽkhônglàmphiềnchúnữa.”TôMạt Mạt mở cửa xe, không quay đầu đi thẳng đến bệnh viện.

“Đừngnáo,emnhưvậychỉlàmanhthấyphiền.”HứaĐìnhXuyênlạnh lùng nói, nói xong liền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Càng làm anh thấy phiền? (đọc tại Qidian-VP.com)

TớiphòngbệnhcủaHạToàn,nhìncảngườicôấytoànvếtthương,lạibịlời nói lạnh nhạt của Hứa Đình Xuyên k*ch th*ch, Tô Mạt Mạt nhào vào Hạ Toànkhócđếntrờiđấttốităm,thẳngđếnkhíngườinhàcủagiườngbệnhkế bên đi vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em thấy không thoải mái ở đâu à?” Hứa Đình Xuyên khẩn trương.“Không phải em, là Hạ Toàn…” Nói đến đây, Mạt Mạt mới phản ứng lại, chớpchớpmắtnhìnHứaĐìnhXuyên,cườingọtngàonói:“Chúlolắngcho em à?”

“Khôngcóvềsau,ngàymaianhsẽchuyểnnhà.”HứaĐìnhXuyênnóivân đạm phong khinh.

Bấtđắcdĩ,HứaĐìnhXuyênphảiláixeđưacôđếnbệnhviện,quảnhiên,cô nhócnàyđượckhaibaochưalâu,tựanhưyêutinhnhỏ,congeoghévàohai chân anh.

“Emnuốtrồi.”TôMạtMạtnhậnlấykhăngiấy,lautinh d*chđãtrànrakhoé miệng.

Anhduỗieo,nhétd**ng v*tvàomiệngMạtMạt,ấnvàoyếthầucô,rara vào vào.

Rungiọnghỏicô:“Cônày,phòngbệnhnàydànhchongườigãyxươngthôi mà! Đâu phải là bệnh ung thư.”

Nhớ tới những hình ảnh đó, Hứa Đình Xuyên xấu hổ, nuốt nước miếng, nghĩ tới việc sau này cô nhóc này cũng sẽ khẩu giao cho người khác, n**t t*nh d*chcủahắn,bịđèdướithântànnhẫnlàm,anhlạicảmthấyhụthẫng, nhẹ giọng nói: “Cái này không có tác dụng gì cả, về sau đừng nuốt.”

Một tay Mạt Mạt không nắm hết được, lấy hai tay đỡ, vươn đầu lưỡi l**m mộtđườngtừgốcxuốngmắtngựatrênquy đ*u,sauđónhẹnhàngnhấnlên mắt ngựa, đảo một vòng.

TôMạtMạtnghiêngngườirútmộtítkhăngiấy.Saukhicẩnthậnlausạch nướcbọtvàtinh d*chtrênthângậycủaanh,nhétnóvàochỗcũ,kéokhóa lên, ôn nhu trả lời: “Về sau Mạt Mạt chỉ nuốt của chú.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bộdángcônhócnàyrõràngthanhthuầnngoanngoãn,nhưngvẫnđộng lòngngười,mộtchútcũngkhôngthuaphụnữtrưởngthành.Vẻđẹpvừa ngây thơ vừa d*m đ*ng này thật sự làm Hứa Đình Xuyên mê mệt, nếu không phải đang lái xe trong nội thành, anh đã dừng xe đè cô dưới thân mạnh mẽ làm một trận.

“Được, em biết rồi, chú có thể làm bạn tốt đưa em đến bệnh viện được không?” Tô Mạt Mạt gật gật đầu, khóe miệng cong lên, mắt lộ ra ý cười. “Emđừngnghĩnhiều…”HứaĐìnhXuyênxoaxoatrán,đitrướcxuốnglầu. Tới chỗ đậu xe, Hứa Đình Xuyên chủ động mở cửa sau để Mạt Mạt ngồi vào, nhưng cô lại cố ý mở cửa trước, ngồi ở ghế lái phụ, mặc cho Hứa Đình Xuyên nói như thế nào cũng không chịu đổi.

Trốn đến góc cầu thanh bệnh viện, Tô Mạt Mạt vừa gạt nước mắt, vừa lấy điệnthoạiđịnhxoáWechatcủaHứaĐìnhXuyên,nhưngruntaydodựnửa ngày, vẫn là không nỡ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ưm...maungồidậy.”HôhấpHứaĐìnhXuyêndồndập,giọngngọng nghịu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31