Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 104 : Quái nhân buồng xuống

Chương 104 : Quái nhân buồng xuống


Tiếng gió nhẹ thổi qua con hẻm nhỏ, mang theo mùi ẩm mốc và rác rưởi còn sót lại từ ngày hôm qua. Giữa bóng tối lờ mờ của bức tường cũ kỹ, một bóng người co rút dưới lớp vải rách nát, thân hình gầy gò run rẩy. Hắn ta không còn nhớ mình đã trốn ở đây bao lâu, chỉ biết bụng đang cồn cào và đầu óc thì trống rỗng.

Tiếng bước chân nện xuống nền bê tông vang vọng trong hẻm vắng. Một nhóm năm, sáu tên thanh niên tóc tai bù xù, áo khoác xộc xệch, vẻ mặt bặm trợn bước vào. Một trong số chúng đá mạnh vào lon nước lăn lóc dưới chân, tạo ra âm thanh lanh lảnh giữa không gian yên tĩnh.

"Ê, coi kìa! Có một thằng nhãi rách rưới trốn ở đây!" Một tên trong nhóm lên tiếng, ánh mắt lộ vẻ thích thú như vừa tìm thấy một trò tiêu khiển.

Một tên khác cười khẩy, bước lên trước và cúi xuống vén tấm vải lên. Dưới ánh đèn le lói, gương mặt quái nhân lộ ra – làn da xanh tái, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhưng sâu thẳm bên trong lại có chút gì đó nguy hiểm.

"Trông gớm thật đấy! Này, mày còn sống không đấy?"

Hắn ta không trả lời.

Một tên trong nhóm nhếch môi, rút ra một con dao nhỏ, xoay xoay trên đầu ngón tay. "Này, bọn tao hôm nay hơi thiếu tiền. Sao mày không góp chút gì đó, nhỉ?"

Hắn vẫn im lặng.

Tên cầm dao nhíu mày, mất kiên nhẫn. "Mẹ kiếp, giả điếc à?"

Hắn ta ngước mắt lên, đôi mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị. Một cơn đói khát tột cùng dâng trào trong cơ thể. Hắn không còn nhớ mình là ai, chỉ biết rằng hắn cần máu.

"Chúng mày... muốn tiền?" Giọng hắn khàn đặc, như thể đã lâu lắm rồi mới nói chuyện.

"Tất nhiên rồi, có bao nhiêu thì nôn ra đây. Đừng để bọn tao phải động tay động chân—"

Một âm thanh xé gió vang lên. Trong nháy mắt, bàn tay của tên cầm dao bị xé toạc, máu phun ra như suối. Hắn ta chưa kịp hét lên thì cả cánh tay đã lìa khỏi cơ thể.

"A... AAAAAA!!!"

Những tên còn lại tái mặt, ngây người trong vài giây trước khi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

"Hắn— Hắn g·iết người rồi!!"

Chưa ai kịp chạy thì bóng đen đã lao tới, móng vuốt sắc bén xé nát từng cơ thể một. Tiếng thét kinh hoàng vang vọng trong hẻm tối, nhưng bên ngoài đường lớn, không ai nghe thấy hay quan tâm đến những gì đang xảy ra.

Máu loang lổ trên tường, trên nền đất lạnh lẽo. Những cái xác đổ xuống như rác rưởi, không còn chút sinh khí.

Hắn đứng giữa bãi thịt vụn, cơ thể run lên. Không phải vì sợ hãi, mà là vì khoái cảm.

"Ta... mạnh lên rồi..."

Hắn thở dốc, máu vẫn chảy dài từ khóe môi. Không còn sự tỉnh táo, không còn lý trí. Giờ đây, chỉ còn lại một con quái vật thực sự.

Hắn gầm lên, xé rách lớp vải bẩn thỉu đang che phủ người mình, rồi lao ra khỏi con hẻm nhỏ, tiến vào đường phố rộng lớn.

Bạo loạn... bắt đầu.

Tiếng la hét kinh hoàng xé toạc không gian yên tĩnh buổi trưa. Từ con hẻm tối tăm, một đám người hoảng loạn lao ra, gương mặt tái mét, miệng liên tục gào thét.

"Chạy mau! Có quái vật!!"

Một tên côn đồ máu me bê bết cố lết đi, nhưng chưa kịp thoát ra đường lớn thì một bàn tay đầy vuốt sắc bấu chặt lấy cổ hắn, kéo ngược trở lại.

"Không... Không!!! Cứu tôi!!"

Tiếng xương cổ rắc một tiếng. Cơ thể hắn mềm nhũn như con rối bị cắt dây, bị ném thẳng vào tấm kính cửa hàng bên đường, vỡ vụn thành từng mảnh.

Những người qua đường giật mình quay lại. Chỉ trong tích tắc, nỗi kinh hoàng ập đến.

Từ trong bóng tối, hắn bước ra.

Làn da xanh tái phủ đầy máu tươi, cơ thể méo mó như một sinh vật không thuộc về thế giới này. Hắn cười khẽ, nhưng giọng nói lại vang vọng như đến từ địa ngục.

"Máu... Nhiều máu quá... Ta cần... Nhiều hơn nữa..."

Hắn quét mắt nhìn đám đông. Những khuôn mặt hoảng sợ, những bước chân run rẩy đang cố lùi lại. Hắn thích cảm giác này.

Một người đàn ông run rẩy quay đầu bỏ chạy.

"Không... Không!!!"

Bịch!

Hắn xuất hiện trước mặt gã, nhanh đến mức không ai kịp nhìn rõ. Một cú đấm móp nát lồng ngực, máu bắn tung tóe như một cơn mưa đỏ.

"Aaahhhh!!!"

Một người phụ nữ hét lên, tay che miệng, đôi chân mềm nhũn không nhấc lên nổi.

"Chạy đi!" Một thanh niên kéo cô ta bỏ chạy, nhưng cả hai vừa xoay lưng thì—

Rầm!

Một cột đèn bị nhổ khỏi mặt đất, ném thẳng về phía đám đông. Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên chói tai, vài người không kịp tránh né bị đè bẹp dưới sức nặng kinh khủng.

Hắn bật cười, giọng nói nhỏ dần như một tiếng thì thầm đáng sợ:

"Nhiều người... Ta muốn nhiều hơn..."

Một nhóm thanh niên gần đó cố gắng chạy vào một cửa hàng để trốn, nhưng chưa kịp đóng cửa thì hắn đã xé toạc lớp kính, túm cổ một người lôi ra ngoài.

"Bỏ... Bỏ tôi ra!!!"

Bàn tay sắc bén cắm xuyên qua bụng người đó. Máu chảy thành dòng, nhỏ giọt trên mặt đường nóng hổi.

Hắn ngửa đầu, nuốt trọn cảm giác khoái lạc của kẻ săn mồi.

Cảnh tượng địa ngục hiện ra ngay giữa thành phố.

"Chạy đi... Ta cần nhiều hơn...!"

Bạo loạn chính thức bùng nổ. Người dân hoảng loạn chạy tán loạn khắp nơi. Một số người vấp ngã, một số bị đám đông xô ngã xuống mặt đường, tiếng khóc, tiếng hét hòa vào nhau thành một bản giao hưởng hỗn loạn.

Cảnh sát còn chưa kịp có mặt, nhưng nơi này đã biến thành một bãi săn.

Còn hắn, một con quái vật thực sự, vẫn đang lẩm bẩm điên dại, bước từng bước về phía những con mồi đang sợ hãi.

Tiếng la hét tiếp tục vang vọng khắp con phố. Đám đông hoảng loạn chạy tán loạn, cố gắng tìm nơi trú ẩn, nhưng con quái nhân kia vẫn không dừng lại.

Hắn bước đi trong đ·ống đ·ổ n·át, đôi mắt đỏ rực quét nhìn những con mồi đang tháo chạy. Đôi tay đầy móng vuốt vung lên, bất kỳ ai không kịp chạy đều b·ị đ·ánh bay như những con búp bê rách.

"Chạy... Chạy nữa đi... Ha ha ha ha..."

Hắn vừa g·iết người, vừa lẩm bẩm trong miệng như kẻ điên. Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trước một tòa nhà với biển hiệu nhấp nháy—một tiệm net nằm ngay góc phố.

Bên trong, không ai nhận ra nguy hiểm đang đến gần.

....

Dương Khải vừa đứng dậy vươn vai một cái, nhìn sang Bạch Minh và mấy người bạn mới.

"Ê, chơi thêm ván nữa không? Còn sớm mà!"

"Thôi, tao hết tiền rồi." Một tên bạn khác cười khổ. "Lần sau vậy."

Bạch Minh nhìn đồng hồ. Cũng gần đến lúc nên về, nhưng trải nghiệm chơi game ở một nơi xa lạ thế này thực sự rất thú vị. Cậu gật đầu, thu dọn đồ chuẩn bị ra về.

Nhưng đúng lúc đó—

Rầm!

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên ngay bên ngoài. Cả tiệm net rung chuyển, màn hình máy tính chớp tắt liên tục.

"Cái gì thế?!"

Chưa ai kịp phản ứng thì Ầm!

Một cú đấm kinh hoàng từ bên hông tòa nhà nện thẳng vào tường, làm cả một góc tường bị vỡ tung. Những mảnh gạch đá văng khắp nơi, màn hình máy tính rơi xuống đất vỡ nát.

Từ trong màn khói bụi, quái nhân bước vào.

Đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở nặng nề, trên người vẫn còn dính máu tươi từ những n·ạn n·hân trước đó.

Không khí trong tiệm net như đông cứng lại.

"Aaahhhhhh!!!"

Một nhân viên hét lên, vội vàng bỏ chạy. Những người khác cũng nhanh chóng nhận ra tình hình và lao về phía cửa thoát hiểm.

"Quái vật!!! Có quái vật!!!"

Những tiếng hét thất thanh khiến cả tiệm net náo loạn. Bàn ghế bị xô ngã, dây đ·iện g·iật liên tục làm tia lửa bắn tung tóe.

Cùng lúc đó, còi cảnh sát vang lên từ xa.

"Nhanh! Sơ tán tất cả mọi người!"

Từng nhóm cảnh sát xông vào, vừa chỉ đạo dân thường chạy thoát, vừa rút s·ú·n·g chĩa về phía con quái vật.

"Giơ tay lên! Đừng cử động!"

Nhưng quái nhân chỉ nghiêng đầu, nhìn bọn họ với ánh mắt trống rỗng, rồi cười gằn.

"S·ú·n·g... Không g·iết được ta đâu..."

Vừa dứt lời, hắn lao thẳng về phía một viên cảnh sát.

Đoàng! Đoàng!

Những viên đ·ạ·n xuyên qua người hắn, nhưng dường như không gây ra chút ảnh hưởng nào. Hắn túm lấy một sĩ quan, giơ cao lên rồi đập mạnh xuống đất, khiến mặt sàn nứt vỡ.

【 PS : Ban thưởng : 1

Vật phẩm thu về : 4/10

Tích phân : 609】

Chương 104 : Quái nhân buồng xuống