Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 112 : Một ngày bình thường (2)

Chương 112 : Một ngày bình thường (2)


Quán nước nhỏ nằm ở góc phố nhộn nhịp, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa kính trong suốt. Bên trong, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, tạo nên không gian thư giãn thoải mái.

Người đầu tiên bước vào là Trần Mặc, a·d·m·i·n của nhóm. Anh ta cao lớn, khuôn mặt tươi cười, vừa bước vào đã chào hỏi nhân viên quán một cách vui vẻ. Anh chọn một chiếc bàn rộng ở góc phòng rồi gửi tin nhắn trong nhóm:

Trần Mặc nói “Tới rồi nhé, bàn góc trái, mọi người cứ vào tự nhiên nha!”

Ngay sau đó, Lý Hải Phong xuất hiện. Anh có dáng người gầy gò, đôi mắt lấm lét như đang lo lắng điều gì. Khi thấy Trần Mặc vẫy tay, Lý Hải Phong hơi chần chừ rồi mới tiến lại gần.

Trần Mặc cười phóng khoáng nói “À, cậu là Hải Phong đúng không? Ngồi đi! Uống gì gọi thoải mái nhé!”

Lý Hải Phong ngượng ngùng “Ờ... mình uống trà đá thôi...”

Tiếp theo là Diệp Linh Chi, cô gái có mái tóc dài thướt tha và vẻ ngoài dịu dàng. Cô cười nhẹ khi thấy hai người đã ngồi sẵn.

Diệp Linh Chi “Chào hai anh! Em là Linh Chi. Đây là lần đầu em gặp mọi người ngoài đời đó!”

Trần Mặc “Ha ha, cứ thoải mái đi, xem như tụi mình cùng chung chí hướng mà!”

Ngay khi Linh Chi vừa ngồi xuống, Đoàn Minh Hạo bước vào với vẻ tự tin. Anh ta cười tươi, vỗ vai Trần Mặc một cái rõ mạnh.

Đoàn Minh Hạo “Ê a·d·m·i·n, hóa ra ngoài đời cũng không oai như trong nhóm ha!”

Trần Mặc cười lớn “Hê hê, đừng đùa chứ! Ngồi đi ông bạn!”

Liền sau đó, Tần Thanh Mai và Triệu Thiên Vũ cùng xuất hiện. Cả hai đều hoạt bát và năng động, vừa bước vào đã ríu rít trò chuyện với nhau như đôi chim non.

Triệu Thiên Vũ “Woa, đông ghê! Không ngờ ngoài đời mọi người dễ thương vậy nha!”

Tần Thanh Mai “Nè, chụp hình check-in cái đi! Đăng lên cho mấy người không đi tiếc chơi!”

Phương Uyên Nhã lặng lẽ bước vào sau đó, cô có vẻ hơi nhút nhát, tay cầm điện thoại không rời mắt khỏi màn hình như đang tự trấn an mình.

Diệp Linh Chi “Cậu là Uyên Nhã phải không? Ngồi đây này!”

Phương Uyên Nhã gật đầu nhỏ nhẹ: “Ừm... cảm ơn cậu.”

Nam Cung Thế Nguyên tới sau cùng, anh có phong thái lịch sự, chững chạc, chào hỏi mọi người một cách điềm đạm rồi ngồi xuống vị trí gần góc bàn.

Nam Cung Thế Nguyên “Xin lỗi mọi người, tôi đến hơi trễ. Rất vui được gặp mặt trực tiếp.”

Cuối cùng, Trương Thiên Long và Vương Khải Minh cũng đến. Thiên Long ít nói, chỉ gật đầu chào rồi lẳng lặng ngồi ở góc bàn, trong khi Khải Minh với vẻ thông minh, logic đã bắt đầu quan sát từng người một như muốn đánh giá.

Không khí dần trở nên sôi nổi hơn khi mọi người đã đủ mặt. Trần Mặc vỗ tay thu hút sự chú ý:

Trần Mặc “Nào nào, mọi người đều vì tò mò vụ quái nhân mà tới đây, đúng không?”

Triệu Thiên Vũ: “Đúng vậy! Mình muốn tận mắt chứng kiến luôn! Không chừng chúng ta sẽ nổi tiếng đó!”

Tần Thanh Mai “Đúng đó! Biết đâu còn quay được video triệu view thì sao!”

Lý Hải Phong có chút lo lắng, ngập ngừng lên tiếng:

Lý Hải Phong “Mà... mấy người có nghĩ là... nguy hiểm không?”

Đoàn Minh Hạo cười lớn “Ha ha, sợ rồi à? Có gì đâu mà lo, đông người thế này mà!”

Phương Uyên Nhã ngập ngừng “Nhưng... nếu thật sự có quái vật thì sao?”

Vương Khải Minh bình tĩnh phân tích “Mình nghĩ khả năng là thấp. Nếu có thật thì báo đài đã đưa tin rồi.”

Nam Cung Thế Nguyên chậm rãi lên tiếng:

Nam Cung Thế Nguyên “Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn. Nếu mọi người muốn đi, tôi đề nghị chúng ta nên đi cùng nhau và giữ liên lạc thường xuyên.”

Trần Mặc gật gù đồng ý

Trần Mặc “Đúng rồi, chúng ta không phải đi gây rối, chỉ là xem thử thực hư thế nào thôi. Tối nay gặp ở chợ đêm nhé!”

Triệu Thiên Vũ “Ok luôn! Mình sẽ chuẩn bị máy quay và đèn pin!”

Lý Hải Phong thoáng do dự nhưng rồi cũng gật đầu “Ờ... mình cũng sẽ đi.”

Sân trường rộn ràng tiếng chuông báo hiệu giờ tan học. Học sinh từ các lớp ùa ra như bầy ong vỡ tổ, tiếng cười nói náo nhiệt khắp hành lang.

Bạch Minh vừa thu dọn sách vở vào cặp thì một giọng nói vui vẻ vang lên:

“Này, Bạch Minh! Ra ngoài chơi tí không?”

Quay lại, hắn thấy Hứa Nguyên Lâm đang đứng ở cửa lớp vẫy tay. Đi cùng cậu ta là mấy người bạn mới mà Bạch Minh vừa quen ở trường này.

Hứa Nguyên Lâm cười tươi “Mấy đứa này rủ tụi mình ra sân vận động chơi bóng rổ đó! Thư giãn một chút rồi về học bài tiếp, đi chứ?”

Bạch Minh nhún vai “Được thôi, cũng không có gì bận rộn.”

Một người bạn khác đập tay lên vai Hứa Nguyên Lâm “Đi thôi! Lâu rồi không vận động, cũng nên hoạt động gân cốt một chút!”

Một người khác vừa cười vừa nói “Chơi thua thì đãi nước đó nha!”

Hứa Nguyên Lâm cười lớn “Yên tâm, tôi không thua đâu!”

Cả nhóm vừa cười vừa nói, đẩy nhau ra khỏi cổng trường, bầu không khí đầy ắp tiếng cười đùa vui vẻ.

Trên đường tới sân vận động, họ dừng chân tại một quán nước nhỏ để mua nước mang đi. Chính là quán mà nhóm 10 người đang gặp mặt offline.

Hứa Nguyên Lâm đẩy cửa bước vào “Mọi người uống gì? Tôi gọi cho!”

Một người bạn đáp “Nước chanh đi, trời nóng thế này uống là đã khát nhất!”

Bạch Minh chỉ vào tủ lạnh “Tôi lấy nước khoáng.”

Bạch Minh bước đến quầy thanh toán, ánh mắt lướt qua đám người đang tụ tập ở góc phòng. Họ đang thảo luận sôi nổi, ánh mắt đầy hứng thú pha lẫn chút hồi hộp.

“Ê, mấy người kia đang bàn tán gì mà hào hứng thế nhỉ?”

Hứa Nguyên Lâm liếc nhìn một chút rồi nhún vai: “Chắc là hội fan gì đó thôi. Kệ họ, mình đi thôi!”

Bạch Minh cũng không để tâm lắm, chỉ lướt mắt qua rồi quay đi. Hắn không biết rằng những người kia đang chuẩn bị cho cuộc mạo hiểm thú vị nào đó .

Tại một cửa hàng triển lãm tranh ảnh và vật lưu niệm

Bên trong cửa hàng, ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu lên những bức tranh đầy màu sắc và những thẻ bài quý hiếm được bày biện cẩn thận trong tủ kính. Nhiều người qua lại, trầm trồ thưởng thức từng tác phẩm nghệ thuật tinh tế.

Một người đàn ông trung niên bước vào. Ông mặc bộ quần áo giản dị, đeo kính cận và mang theo một chiếc balo lớn trên vai. Trong balo, ông mang theo những bức tranh tự tay vẽ cùng bộ sưu tập thẻ bài quý giá mà ông đã cất công sưu tập suốt nhiều năm.

Do khóa kéo của balo không khóa chặt, một khe hở nhỏ vô tình lộ ra. Qua khe hở đó, hai tấm thẻ bài đặc biệt hé ra một góc, hình ảnh trên thẻ mờ ảo như có thể chuyển động.

Vù!

Hai tia sáng vàng lóe lên từ khe hở, nhanh như chớp bay ra ngoài mà không ai kịp nhận ra. Chúng uốn lượn trên không, rồi biến mất sau những bức tranh treo trên tường.

Người đàn ông vẫn thong thả bước tới quầy trưng bày, không hay biết điều gì vừa xảy ra. Xung quanh, mọi người cũng chẳng ai để ý.

Bên trong balo, hai tấm thẻ bài dần trở nên nhạt nhòa. Hình ảnh và tư liệu trên thẻ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những họa tiết mờ ảo cùng phong cảnh nền trống rỗng.

Hai chùm sáng vàng thoát ra khỏi cửa hàng, phiêu du trong không trung như hai cơn gió nghịch ngợm. Chúng bay lượn qua các con phố đông đúc, rồi lao vun v·út về phía khu chợ đêm.

Tại khu chợ đêm

Cảnh vật u ám và vắng lặng. Tất cả các gian hàng đã bị buộc phải đóng cửa ngừng kinh doanh. Dưới ánh đèn vàng leo lét, không gian yên tĩnh đến rợn người.

Hai chùm sáng vàng chầm chậm đáp xuống giữa những dãy hàng trống rỗng, rồi bắt đầu lượn quanh như đang thăm dò nơi này. Bóng dáng của chúng phản chiếu lên những mái che cũ kỹ, thoắt ẩn thoắt hiện như những linh hồn lang thang trong màn đêm tịch mịch.

Chúng du đãng khắp nơi, để lại những làn sóng gió nhẹ lay động không khí, tạo ra những tiếng thì thầm bí ẩn vang vọng trong khu chợ đêm bỏ hoang.

【 PS : Ban thưởng : 1

Vật phẩm thu về : 6/10

Tích phân : 720】

Chương 112 : Một ngày bình thường (2)