Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 113: Một ngày bình thường (3)

Chương 113: Một ngày bình thường (3)


Không gian tĩnh lặng bao trùm căn cứ A.R.C của thành phố Địa Nguyên. Các thiết bị điện tử nhấp nháy, nhưng không khí lại uể oải lạ thường. Trong phòng điều hành, Tử Nguyên ngồi gác chân lên bàn, ánh mắt lơ đãng nhìn vào màn hình máy tính.

“Thật phiền.” Tử Nguyên chán nản nói, tay mân mê chiếc cốc cà phê đã nguội lạnh từ lâu. “Tự nhiên lại phải đi điều tra chuyện quái nhân. Mấy tên vô dụng đó làm việc tắc trách rồi đổ hết lên đầu mình.”

“Cũng khó trách được. Chị là người duy nhất còn lại ở căn cứ mà.”

Từ cửa phòng, Du Uyển Nhi vui vẻ bước vào, tay cầm một túi bánh ngọt nóng hổi. Cô nhanh nhẹn đặt túi bánh lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Tử Nguyên, nở nụ cười tươi rói.

Tử Nguyên thở dài, nhìn đống tài liệu chất chồng trên bàn. “Chị biết chứ. Nhưng làm một mình thì phiền quá. Tên quái nhân đó xuất hiện bất ngờ rồi lại bị tiêu diệt một cách khó hiểu. Tổng phân khu còn muốn điều tra xem ai đã ra tay. Bảo mình làm sao tìm ra được đây?”

Du Uyển Nhi khẽ nhíu mày, cắn một miếng bánh ngọt rồi nói với giọng quan tâm: “Chị có muốn em giúp không? Dù sao em cũng rảnh mà.”

Tử Nguyên thoáng ngạc nhiên, ánh mắt ánh lên vẻ cảm kích. “Em giúp thật sao? Nhưng đây là nhiệm vụ của căn cứ Địa Nguyên, không muốn làm phiền em đâu.”

“Có gì đâu chứ. Em cũng là thành viên A.R.C mà. Giúp chị một chút thì có sao.” Du Uyển Nhi cười hồn nhiên. “Với lại em cũng tò mò về tên quái nhân đó. Nghe nói mạnh lắm đúng không?”

“Ừ. Theo báo cáo, hắn xuất hiện đột ngột ở khu chợ đêm, g·iết người vô tội. Cảnh sát cũng bất lực, không ai biết kẻ nào đã tiêu diệt hắn. Cả hiện trường lẫn nhân chứng đều mơ hồ.” Tử Nguyên gác chân xuống đất, lấy một tệp tài liệu đưa cho Du Uyển Nhi.

Du Uyển Nhi lật mở tài liệu, lướt mắt qua những dòng báo cáo chi tiết. “Khu hẻm nhỏ... Khu đông người... Quán net... Cuối cùng là chợ đêm...”

Tử Nguyên gật đầu. “Đó là những địa điểm liên quan. Trước khi xuất hiện ở chợ đêm, hắn đã lảng vảng ở những nơi này. Phải điều tra tất cả để xem có manh mối nào không.”

“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta lên đường thôi!” Du Uyển Nhi hào hứng đứng bật dậy.

Tử Nguyên bật cười nhẹ. “Đúng là sức trẻ có khác. Nhưng đừng có vội. Chuẩn bị kỹ đã rồi mới đi.”

“Vâng! Nghe theo chỉ huy Tử Nguyên!” Du Uyển Nhi nghịch ngợm đứng nghiêm chào theo kiểu q·uân đ·ội, khiến Tử Nguyên không nhịn được bật cười.

Không khí căng thẳng và mệt mỏi ban đầu dường như tan biến. Với sự giúp đỡ của Du Uyển Nhi, Tử Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô cất tập tài liệu vào cặp rồi đứng dậy, ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm.

“Đi thôi. Chúng ta sẽ lật tung thành phố này để tìm ra sự thật.”

Cả hai nhanh chóng rời khỏi căn cứ, tiến bước trên con đường điều tra đầy khó khăn phía trước.

Khu hẻm nhỏ, hẹp và tối tăm. Tường gạch hai bên đầy vết xước và v·ết m·áu khô. Mùi tanh vẫn còn thoang thoảng trong không khí. Một vài vết lõm sâu trên mặt đất, giống như bị va đập bởi vật thể nặng. Cảnh sát mặc thường phục đang lục soát khu vực, chụp ảnh hiện trường và thu thập chứng cứ.

Du Uyển Nhi nhăn mặt khi bước vào hẻm, cô rùng mình:

"Chỗ này âm u quá... Thật khó tin là có người lại đi vào đây."

Tử Nguyên bình thản quan sát, ánh mắt sắc bén quét qua từng chi tiết:

"Chẳng có ai tỉnh táo mà vào đây cả. Trừ khi... bọn chúng có mục đích khác."

Du Uyển Nhi quay sang nhìn:

"Mục đích khác? Chị nghĩ là gì?"

Tử Nguyên khẽ thở dài, cúi xuống kiểm tra một vệt máu dài trên tường:

"Xem v·ết m·áu này. Nó kéo dài từ trong ra ngoài... và đứt đoạn ở đây. Có khả năng quái nhân đã t·ấn c·ông ai đó ngay tại chỗ này rồi lôi n·ạn n·hân ra ngoài."

Du Uyển Nhi tròn mắt, giọng đầy tò mò:

"Vậy tức là... n·ạn n·hân đầu tiên bị t·ấn c·ông ở đây? Nhưng tại sao lại vào đây?"

Tử Nguyên đứng thẳng lên, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ:

"Chưa rõ. Nhưng nhìn vào hiện trường thì có vẻ là bị kéo vào. Có dấu chân hỗn loạn... và vết cào trên tường."

Cô chỉ tay về phía một mảng tường trầy xước, nơi dấu móng vuốt in hằn trên nền gạch.

Du Uyển Nhi rùng mình:

"Vết cào này... không giống của con người."

Tử Nguyên gật đầu:

"Đúng vậy. Rất có thể là của quái nhân khi nổi giận. Nhưng tại sao nó lại nổi giận ngay tại đây?"

Du Uyển Nhi suy nghĩ một lát, rồi chợt nhớ ra điều gì đó:

"Em nhớ rồi! Theo lời nhân chứng thì có nhóm thanh niên đã đi vào con hẻm này trước khi quái nhân xuất hiện. Có khi nào... họ đã chọc tức nó?"

Tử Nguyên cau mày, giọng đầy suy tư:

"Có lý. Nếu quái nhân đang co rút trong góc tối, bị nhóm người kia dồn ép thì khả năng nó phản ứng dữ dội là rất cao."

Cô bước tới cuối hẻm, nơi có vài vệt máu lớn hơn. Ánh mắt cô lóe lên khi phát hiện dấu vết kỳ lạ trên mặt đất:

"Xem này. Dấu chân này... không giống của con người. Nó sâu và có hình dạng móng vuốt. Rất có thể đây là khi quái nhân chuyển hóa và t·ấn c·ông."

Du Uyển Nhi cẩn thận ghi chú lại:

"Vậy nghĩa là... nó đã biến đổi ngay tại đây và g·iết nhóm thanh niên kia, sau đó mới chạy ra ngoài p·há h·oại?"

Tử Nguyên gật đầu:

"Khả năng rất cao. Nhưng chúng ta cần bằng chứng cụ thể hơn. Camera an ninh quanh đây liệu có ghi lại được gì không?"

Du Uyển Nhi lập tức móc điện thoại ra, tra cứu bản đồ khu vực:

"Ở đây có một cửa hàng tiện lợi gần đầu hẻm. Có thể họ có camera an ninh quay được cảnh nhóm thanh niên đi vào."

Tử Nguyên hài lòng:

"Tốt. Chúng ta sẽ tới đó ngay. Trước hết, báo cáo lại cho cảnh sát để họ phong tỏa hiện trường. Chúng ta không thể bỏ sót bất kỳ manh mối nào."

Du Uyển Nhi gật đầu, chạy đi báo với cảnh sát đang đứng bên ngoài. Trong khi đó, Tử Nguyên đứng lại nhìn khu hẻm lần cuối, ánh mắt đăm chiêu:

"Rốt cuộc... thứ này là gì mà lại g·iết người dã man như vậy?"

Cô khẽ rùng mình khi nhớ lại lời báo cáo về sức mạnh và sự tàn bạo của quái nhân. Một linh cảm không lành thoáng qua trong đầu.

Du Uyển Nhi và Tử Nguyên bắt đầu kiểm tra camera an ninh quanh khu hẻm, quyết định xem lại toàn bộ đoạn ghi hình của ngày hôm qua để chắc chắn không bỏ sót bất kỳ manh mối nào.

Họ đến cửa hàng tiện lợi đầu tiên, nơi có góc quay nhìn ra một phần lối vào con hẻm. Du Uyển Nhi lịch sự hỏi nhân viên.

"Xin lỗi, chúng tôi là điều tra viên đặc biệt. Chúng tôi cần xem lại camera an ninh của ngày hôm qua, từ sáng đến tối. Cửa hàng có lưu lại không?"

Nhân viên gật đầu:

"Có lưu lại... nhưng kỳ lạ lắm, camera ngoài cửa bị hư từ sáng hôm qua rồi. Hình như nó bị chập điện hay sao đó, không ghi được gì cả."

Tử Nguyên lập tức hỏi.

"Thế còn các camera bên trong cửa hàng thì sao? Có góc nào quay được lối vào hẻm không?"

Nhân viên lắc đầu.

"Không có đâu. Camera bên trong chỉ quay khu vực quầy tính tiền và kệ hàng thôi."

Du Uyển Nhi thở dài thất vọng

"Lại không có manh mối gì rồi..."

Họ tiếp tục đi kiểm tra các cửa hàng lân cận, bao gồm một tiệm tạp hóa nhỏ và một quán ăn gần đó:

Tiệm tạp hóa: Camera bị hư hỏng từ chiều hôm qua, chỉ ghi lại được đoạn buổi sáng nhưng không có gì bất thường.

Quán ăn: Camera quay ra ngoài đường nhưng bị cây cối che khuất, không thấy rõ lối vào hẻm.

Du Uyển Nhi chán nản lẩm bẩm

"Tại sao camera ở đâu cũng hư hỏng hết vậy chứ?"

Tử Nguyên gật đầu, giọng trầm ngâm

"Không phải ngẫu nhiên đâu... Có kẻ cố tình làm vậy."

Du Uyển Nhi sững người

"Cố tình? Ý chị là có ai đó đã phá hỏng camera để che giấu tung tích?"

Tử Nguyên gật đầu, ánh mắt sắc bén

"Chỉ có khả năng đó thôi. Hơn nữa, chúng làm rất kỹ lưỡng, không để lại dấu vết."

Du Uyển Nhi bất giác rùng mình

"Nếu vậy thì kẻ đó quá đáng sợ rồi... Hắn ta là ai mà cẩn thận đến thế?"

Tử Nguyên đáp lời

"Chưa biết được. Nhưng chúng ta phải tiếp tục điều tra. Còn một nơi nữa... chính là quán nét mà nhân chứng nhắc đến."

【PS: A.R.C là gì thì tự mọi người suy nghĩ nha dịch sao đấy thì dịch viết cái tổ chức mà úp mở cũng hơn 100c rồi cũng nên vào chính đề 】

【 PS : Ban thưởng : 1

Vật phẩm thu về : 6/10

Tích phân : 720】

Chương 113: Một ngày bình thường (3)