Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 115 : Một ngày bình thường (5)

Chương 115 : Một ngày bình thường (5)


Trước cổng khu chợ đêm, ánh đèn đường mờ nhạt rọi xuống những vũng nước đọng trên mặt đất. Không khí im lặng kỳ lạ, chỉ có tiếng gió thổi qua những gian hàng bỏ hoang, tạo ra âm thanh rì rào như thì thầm bí ẩn.

Trần Mặc khoanh tay nhìn cánh cổng lớn khóa chặt, khóe miệng nhếch lên đầy hứng thú

"Đây chính là nơi xảy ra chuyện hôm qua... Chậc, đúng là có không khí ly kỳ thật."

Triệu Thiên Vũ mắt sáng rực, hào hứng bước tới

"Wow! Đúng là nhìn rùng rợn ghê! Cứ như trong mấy phim kinh dị ấy!"

Tần Thanh Mai không giấu nổi phấn khích, giơ máy ảnh lên chụp liên tục

"Đứng yên đó! Để mình chụp mấy tấm đăng lên nhóm cho mấy đứa ở nhà ghen tị chơi!"

Đoàn Minh Hạo cười khoái chí, vòng tay sau đầu thản nhiên

"Ha ha, tụi nó mà thấy chắc tiếc hùi hụi cho coi!"

Lý Hải Phong rụt rè đứng phía sau, tay ôm chặt ba lô

"Ơ... mình... mình thấy hơi rờn rợn rồi đó... Hay là... chúng ta về đi...?"

Đoàn Minh Hạo bật cười, khoác vai Hải Phong kéo lại gần

"Ha ha ha! Cậu đúng là nhát gan quá! Đông người thế này thì có gì phải sợ chứ?"

Diệp Linh Chi mỉm cười nhẹ nhàng

"Thật ra mình cũng hơi hồi hộp... Nhưng mà thú vị ghê."

Phương Uyên Nhã đứng nép một góc, khẽ nuốt nước bọt

"Không biết... có chuyện gì thật không nhỉ?"

Nam Cung Thế Nguyên điềm đạm quan sát xung quanh

"Nơi này bị phong tỏa gấp gáp, chắc chắn có lý do. Tốt nhất chúng ta nên cẩn thận."

Vương Khải Minh đẩy gọng kính, giọng bình tĩnh

"Muốn vào thì phải tìm cách mở khóa trước đã."

Trương Thiên Long im lặng bước tới gần cánh cổng, dùng tay kiểm tra ổ khóa rồi quay lại, giọng khẽ trầm

"Khóa chắc lắm, không dễ mở đâu."

Triệu Thiên Vũ hào hứng nhảy lên

"Vậy thì... leo rào thôi! Ai gan đi trước nào?"

Đoàn Minh Hạo cười phá lên

"Ha ha! Đúng là hợp ý mình! Đi thôi!"

Trần Mặc gật đầu, ánh mắt sáng lên đầy tò mò

"Được, vậy leo qua thôi! Có gì bất thường thì mọi người chạy về phía cổng ngay nhé!"

Cả nhóm đồng loạt hưởng ứng, không khí phấn khích bao trùm. Họ lần lượt trèo qua hàng rào, tiếng cười nói rộn rã vang lên giữa đêm tối tĩnh mịch. Không ai nhận ra rằng, trong góc khuất tối tăm, một đôi mắt đỏ rực đang theo dõi từng cử động của họ...

Đêm khuya, ánh trăng mờ ảo phủ lên khu chợ đêm đã đóng cửa từ lâu, tạo nên khung cảnh âm u, tĩnh mịch. Cánh cổng sắt cũ kỹ kẽo kẹt khi gió thổi qua, như tiếng thì thầm rợn người. Nhóm vloger đứng trước cổng, ánh đèn pin le lói soi rọi những tấm biển phai màu và cỏ dại mọc đầy lối đi.

Trần Mặc đứng trước cả nhóm, trên tay cầm điện thoại quay vlog. Nét mặt hưng phấn hiện rõ.

"Đây rồi! Chợ đêm bị bỏ hoang mà mọi người đồn đại. Nơi quái vật xuất hiện hôm trước đấy! Chúng ta sẽ khám phá hết mọi ngóc ngách đêm nay!"

Đoàn Minh Hạo đứng cạnh, hai mắt sáng rực lên vì phấn khích.

"Haha, nghĩ mà xem, nếu chúng ta thật sự tìm thấy gì đó kỳ bí, video này chắc chắn sẽ bùng nổ trên mạng xã hội! Chúng ta sẽ nổi tiếng!"

Tần Thanh Mai ôm máy ảnh, môi nở nụ cười hào hứng.

"Đúng rồi! Mình còn mang theo máy ảnh xịn để chụp lại mọi thứ. Cứ tưởng tượng nếu có cảnh quái vật thật sự… Bùm! Hơn triệu view là chuyện nhỏ!"

Lý Hải Phong đứng sau cùng, dáng vẻ co ro, mắt đảo liên tục nhìn quanh. Giọng cậu run run.

"Này... Chỗ này có vẻ đáng sợ quá. Mình nghe nói có người m·ất t·ích ở đây rồi đó... Thật sự phải vào sao?"

Diệp Linh Chi bước đến bên cạnh Hải Phong, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, giọng nói dịu dàng trấn an.

"Đừng lo, chỉ là lời đồn thôi mà. Chúng ta đi cùng nhau, sẽ không có gì xảy ra đâu."

Triệu Thiên Vũ khoanh tay trước ngực, cười tự tin.

"Nhát gan quá đấy, Hải Phong! Nếu có gì xảy ra thật, thì mình sẽ bảo vệ mọi người! Nào, đi thôi!"

Nam Cung Thế Nguyên gật đầu, giọng điềm đạm.

"Đúng vậy. Cẩn thận là được. Chúng ta có đông người, chẳng việc gì phải sợ."

Đột nhiên, cửa sắt kẽo kẹt mở ra một cách kỳ lạ, không ai chạm vào.

Phương Uyên Nhã giật mình, lùi lại một bước. Mặt cô tái nhợt.

"Cái... cái gì vậy? Ai mở cửa?"

Vương Khải Minh nhíu mày, mắt sắc sảo quan sát cánh cửa.

"Không có ai xung quanh cả. Có lẽ chỉ là gió thôi."

Trương Thiên Long đứng cuối cùng, im lặng nhìn sâu vào bên trong khu chợ đêm tối tăm. Ánh mắt lạnh lùng thoáng chút nghi ngờ nhưng nhanh chóng biến mất. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến lên phía trước.

Từ trong bóng tối, hai bóng mờ lượn lờ, đôi mắt đỏ rực lóe lên giữa màn đêm sâu thẳm rồi nhanh chóng biến mất. Cảm giác lạnh buốt thoảng qua, mang theo tiếng thì thầm khó hiểu như vọng lại từ cõi hư vô.

Trần Mặc quay lại nhìn mọi người, ánh mắt tràn đầy phấn khích.

"Thế thì còn chờ gì nữa? Khám phá thôi!"

Anh dẫn đầu tiến vào trong, đèn pin trên tay chiếu rọi con đường lát gạch cũ kỹ phủ đầy bụi bặm. Những bước chân của cả nhóm vang lên trên nền đất lạnh lẽo, hòa cùng tiếng gió rít qua những gian hàng bỏ hoang, tạo thành âm thanh rợn người.

Hai bóng mờ lượn lờ theo sau, đôi mắt đỏ rực vẫn dõi theo nhóm vloger một cách tinh quái. Tiếng cười khúc khích đầy bí ẩn vang lên nhưng rất nhỏ và xa xăm.

Đèn pin trên tay nhóm vloger chiếu sáng lờ mờ, quét qua những gian hàng cũ kỹ, bụi bặm phủ kín các tấm biển hiệu đã phai màu. Không khí lạnh lẽo, âm u bao trùm, thỉnh thoảng có tiếng gió rít qua những kẽ hở của mái tôn rỉ sét, tạo nên âm thanh rợn người.

Tần Thanh Mai mắt sáng rực lên, hào hứng chụp hình mọi góc cạnh.

"Wow, khung cảnh này tuyệt thật! Mình sẽ chụp vài tấm phong cách kinh dị, đảm bảo đăng lên sẽ có cả nghìn lượt thích!"

Đoàn Minh Hạo cười đắc chí, tay vẫn cầm máy quay.

"Đúng vậy! Mấy ai dám vào đây đâu, video của chúng ta chắc chắn sẽ thành hit!"

Lý Hải Phong nắm chặt tay Diệp Linh Chi, giọng run run.

"Này... Mọi người có thấy lạnh không? Mình cứ có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình…"

Diệp Linh Chi khẽ cười, nhẹ nhàng trấn an.

"Đừng lo, chỉ là do cậu quá căng thẳng thôi. Không có gì đâu."

Triệu Thiên Vũ huých vai Hải Phong, cười trêu chọc.

"Sợ quá thì núp sau lưng bọn mình cũng được! Cậu đúng là nhát gan thật đó!"

Phương Uyên Nhã lặng lẽ đi sau cùng, ánh mắt thấp thoáng nỗi lo sợ, nhưng cô không nói gì, chỉ chăm chú nhìn xung quanh như đề phòng điều gì đó bất thường.

Phía xa, bên trong một gian hàng bỏ hoang, hai bóng mờ dập dờn giữa màn đêm. Đôi mắt đỏ rực lóe lên trong bóng tối.

Một bóng mờ hình tròn với chiếc lưỡi dài thè ra, đôi mắt sáng rực đầy tinh quái. Nó chính là Haunter. Bóng còn lại mảnh khảnh hơn, đôi cánh mỏng manh như lá cây đung đưa theo gió, ánh mắt sắc lạnh lấp lánh. Đó là Sylph. Cả hai lơ lửng trên không, nhìn chằm chằm vào nhóm vloger đang bước đi phía trước.

Haunter bay lượn vòng quanh Sylph, phát ra tiếng cười ma quái.

"Gengar gengar... (Con mồi dễ sợ hãi đây rồi... Chúng ta sẽ vui lắm đây!)"

Sylph vỗ nhẹ đôi cánh, tạo ra luồng gió nhẹ thoảng qua.

"Fuuuu... (Để xem... Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu nhỉ... Chơi trò lạc lối thì sao?)"

Haunter liếm môi, đôi mắt đỏ rực lóe lên tinh nghịch.

"Gengengar... (Ý hay đó! Để ta tạo chút không khí rùng rợn trước nhé!)"

Sylph gật đầu, đôi cánh khẽ động, tạo ra cơn gió lạnh lẽo luồn qua những gian hàng bỏ hoang.

"Fuu... Fuu... (Được thôi... Ta sẽ làm chúng mất phương hướng... Rồi ngươi dọa chúng chạy tán loạn!)"

Haunter cười lớn, âm thanh ma quái vang vọng khắp khu chợ đêm.

"Gengengar... (Tuyệt vời! Đêm nay sẽ rất thú vị đây!)"

Cả hai lướt đi trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực biến mất giữa những gian hàng. Tiếng cười ma quái và âm thanh gió rít như vọng lại từ cõi hư vô, khiến không khí thêm phần rùng rợn.

Ở phía trước, nhóm vloger dừng lại khi nghe thấy tiếng cười quái dị vang lên.

Trần Mặc nhíu mày, giọng đầy tò mò.

"Có ai nghe thấy tiếng cười không? Giống như ai đó đang trêu đùa vậy…"

Vương Khải Minh im lặng một lúc, mắt sắc bén nhìn quanh.

"Tiếng cười này... Không giống tiếng của người thường chút nào."

Nam Cung Thế Nguyên khẽ cau mày, giọng trầm ngâm.

"Đừng để bị ảnh hưởng. Có thể chỉ là âm thanh của gió thổi qua các khe hở thôi."

Tần Thanh Mai bỗng rùng mình, tay ôm chặt máy ảnh.

"Lạnh quá... Rõ ràng không có gió mà sao tự nhiên lại thấy lạnh thế này…"

Triệu Thiên Vũ cười lớn, cố tỏ ra bình tĩnh.

"Chắc tại cậu nhát gan quá thôi! Có khi nào chỗ này bị ma ám thật không nhỉ?"

Tiếng gió rít mạnh hơn, lá khô cuộn tròn theo từng cơn lốc nhỏ lướt qua chân họ. Không khí ngày càng lạnh buốt, bao phủ cả khu chợ đêm bằng sự tĩnh mịch đáng sợ.

Haunter và Sylph dập dờn trong bóng tối, dõi theo nhóm vloger. Nụ cười tinh quái trên gương mặt chúng lóe lên trong chốc lát rồi vụt tắt. Chúng đang chuẩn bị cho trò chơi kinh dị của mình.

【 PS : Ban thưởng : 1

Vật phẩm thu về : 6/10

Tích phân : 720】

Chương 115 : Một ngày bình thường (5)