Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 127 : Lần đầu lmf nhiệm vụ
Tiếng la hét vang vọng khắp quảng trường. Mọi người đồng loạt ngoái nhìn về phía tiếng kêu. Ban đầu, họ chỉ thấy một nhóm người lộn xộn, phía sau là vài kẻ ăn mặc rách rưới, mặt mày trắng bệch, lảo đảo tiến tới.
"Quay phim hả?" Một người cười khẽ, nhấp một ngụm trà. "Chắc đoàn làm phim kinh dị nào đó chứ gì."
"Nhìn mấy đứa đằng kia kìa! Diễn cũng đạt phết." Một người khác tán đồng, thậm chí còn lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng.
Tuy nhiên, nụ cười của họ nhanh chóng tắt lịm khi người đàn ông vừa la hét bỗng khuỵu xuống giữa quảng trường. Hơi thở anh ta trở nên gấp gáp, đôi mắt trợn trừng, cơ thể run lên từng cơn co giật.
"Anh gì ơi, anh không sao chứ?" Một cô gái định bước tới giúp, nhưng đột ngột, cơ thể người đàn ông kia cứng đờ. Cổ anh ta vặn vẹo, da dẻ tái mét, mắt mờ đục dần đi. Một âm thanh rắc rắc quái dị vang lên từ xương cốt anh ta khi cơ thể từ từ đứng thẳng dậy.
Bất chợt, người đàn ông khựng lại. Không… giờ đây, anh ta đã trở thành một con zombie. Đầu giật giật từng cơn, cơ thể cứng đờ quay ngoắt về phía cô gái. Miệng há hốc, từ trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ khàn khàn.
"Hức... a... a..."
"Aaa!!!" Cô gái hét lên, lùi lại vấp vào bàn ghế quán nước, làm mọi thứ đổ sầm xuống đất.
Xung quanh, những người khác lúc này mới bàng hoàng nhận ra sự bất thường. Những kẻ xiêu vẹo lúc nãy không phải diễn viên, và thứ vừa biến thành kia… là quái vật!
"Trời đất ơi! Chuyện quái gì đang xảy ra thế?!" Một người đàn ông trung niên quăng luôn ly cà phê, hốt hoảng kéo vợ mình bỏ chạy.
"Mẹ ơi! Đó là zombie hả?!" Một cậu bé thét lên, nước mắt ràn rụa khi thấy lũ xác sống đang tiến gần.
Tiếng ghế đổ, tiếng đồ đạc vỡ vụn vang lên khắp nơi khi mọi người hoảng loạn tháo chạy. Những chiếc bàn ăn bị xô đẩy, thức ăn đổ tràn ra đất. Tiếng la hét, tiếng chân đập thình thịch, và cả tiếng zombie rên rỉ hòa vào nhau tạo thành một khung cảnh hỗn loạn tột cùng.
Những con zombie dần tràn ra giữa quảng trường, mỗi lúc một đông. Làn sóng hoảng loạn lan ra nhanh chóng, nhấn chìm cả Thạch Vũ Quảng Trường trong cơn ác mộng kinh hoàng giữa ban ngày.
Bên trong cứ điểm A.R.C — Địa Giới Thành.
Căn phòng huấn luyện rộng lớn bỗng chốc trở nên hỗn loạn khi tiếng chuông báo động vang lên dồn dập. Trước màn hình theo dõi, Tử Nguyên khẽ cắn môi, ánh mắt sắc lạnh lướt nhanh qua những hình ảnh từ camera giá·m s·át tại Thạch Vũ Quảng Trường. Đám đông hoảng loạn tháo chạy, trong khi những cái bóng xiêu vẹo lết từng bước nặng nề, chậm rãi bám theo. Cảnh tượng đó không cho phép cô chần chừ thêm giây nào nữa.
“C·hết tiệt… lại là quái vật.” Tử Nguyên lẩm bẩm, đứng bật dậy. Đôi giày da nện xuống sàn vang lên từng nhịp dứt khoát.
Cô lao nhanh về phía tủ đồ chuyên dụng, kéo mạnh cánh cửa thép nặng nề. Bên trong là những bộ đồ tác chiến đen tuyền, ôm sát cơ thể, được gia cố bằng lớp giáp nhẹ nhưng linh hoạt. Tử Nguyên nhanh chóng khoác lên người bộ đồng phục, đồng thời chụp lấy chiếc tai nghe liên lạc rồi ấn nút gọi.
Tút… tút…
Bên kia đầu dây, giọng nói ngái ngủ vang lên sau vài hồi chuông.
“Alo… ai vậy?”
“Du Uyển Nhi!” Giọng Tử Nguyên gấp gáp. “Dậy mau! Tình huống khẩn cấp ở Thạch Vũ Quảng Trường, cô tới đó ngay đi!”
“Hả? Chờ đã… gì cơ?” Du Uyển Nhi khẽ rên một tiếng, giọng nói còn đầy ngái ngủ. “Chị biết mấy giờ rồi không? Em vừa mới nằm xuống được ba phút đấy!”
“Không có thời gian than thở đâu, Uyển Nhi!” Tử Nguyên nghiến răng. “Zombie, cô hiểu chứ? Zombie! Lập tức lên đường!”
“Cái gì?!” Nghe đến hai chữ "zombie" Du Uyển Nhi giật bắn người. "Trời đất... sao lúc nào cũng đến phiên mình vậy chứ!"
Dứt lời, cô ném chăn qua một bên, nhanh chóng chộp lấy chiếc áo khoác treo trên ghế rồi lao ra khỏi phòng.
Tại sở cảnh sát — Địa Giới Thành.
Tiếng còi báo động vang vọng khắp hành lang. Lý Hải Phong ngồi co ro ở một góc, tay nắm chặt lấy ly cà phê đã nguội lạnh. Anh ta giật bắn mình khi cánh cửa phòng họp bật mở, Tử Nguyên hối hả bước vào.
“Lý Hải Phong!” Cô ném thẳng một bộ đồ tác chiến về phía anh. “Thay đồ vào, cậu ra trận!”
“Hả? Tôi á? Chờ chút… ra trận gì cơ?” Hải Phong bối rối ôm bộ đồ trong tay, ánh mắt lấp ló sự sợ hãi.
“Nhiệm vụ đầu tiên của cậu. Đây là nhiệm vụ đầu tiên, đừng làm hỏng nó.” Tử Nguyên vừa kiểm tra v·ũ k·hí, vừa liếc nhìn hắn. “Nhanh lên, zombie đang tràn ra ngoài kia kìa!”
“Zombie? Giỡn mặt à?!” Hải Phong tái mặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. “Tôi… tôi chỉ mới vào tổ chức chưa được bao lâu, làm sao—”
“Nghe đây,” Tử Nguyên ngắt lời, giọng nói đầy cứng rắn. “Đây là tình huống khẩn cấp. Cậu không có quyền từ chối. Cứ bám theo tôi, đừng làm gì ngu ngốc là được. Hiểu chưa?”
Hải Phong nuốt khan, đôi bàn tay run rẩy siết chặt lấy bộ đồ. Cuối cùng, anh gật đầu yếu ớt.
“Hiểu… hiểu rồi.”
Bên ngoài, tiếng còi hụ vang lên inh ỏi. Hàng chục cảnh sát được huy động, từng tốp người mặc đồng phục đen đồng loạt leo lên xe. Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy rọi lên bầu trời xanh thẳm, như báo hiệu cơn ác mộng sắp ập đến.
“Tất cả lên xe! Nhanh!” Một sĩ quan hô lớn, giọng nói dứt khoát vang lên trong không gian căng thẳng.
Tử Nguyên kéo mạnh cánh cửa xe bọc thép, ngồi vào hàng ghế trước. Lý Hải Phong theo sau, dù chân tay có hơi lóng ngóng nhưng vẫn cắn răng giữ bình tĩnh. Bên ngoài, hàng dài xe cảnh sát rú còi inh ỏi, ánh đèn xanh đỏ quét ngang qua những con phố vắng.
“Mục tiêu: Thạch Vũ Quảng Trường.” Giọng nói của chỉ huy trưởng vang lên qua bộ đàm.
“Nhiệm vụ: Phong tỏa khu vực. Không để bất cứ thứ gì thoát ra.”
Tiếng còi hụ dồn dập, những chiếc xe cảnh sát lao v·út đi, xuyên qua các con phố của Địa Giới Thành, tiến về phía cơn ác mộng đang chờ đợi…
Thạch Vũ Quảng Trường giờ đây ngập tràn âm thanh hỗn loạn. Tiếng còi hú vang lên từng hồi, ánh đèn đỏ xanh xoay tít trên những nóc xe cảnh sát bọc thép. Đội hình xe dàn thành một vòng cung lớn, chặn hầu hết các lối thoát của quảng trường. Những cảnh sát vũ trang đầy đủ, trang bị áo chống đ·ạ·n và khiên bảo hộ, nhanh chóng tản ra, tạo thành từng đội nhỏ.
“Đội Alpha, chặn lối phía đông! Đội Bravo, triển khai hàng rào phía tây!” Giọng chỉ huy trưởng vang lên dứt khoát qua bộ đàm.
Tử Nguyên lao ra khỏi xe, mắt quét nhanh khung cảnh hỗn loạn trước mặt. Xác sống khắp nơi. Những con zombie lảo đảo bước đi, đôi mắt vô hồn, cánh tay gầy guộc vươn ra về phía những người sống sót. Không gian nồng nặc mùi máu tanh, xen lẫn tiếng gào thét thất thanh của người dân.
Bên cạnh cô, Lý Hải Phong lúng túng bước xuống, tay run rẩy bám chặt lấy khẩu s·ú·n·g lục bên hông. Mặt anh tái mét khi nhìn thấy một con zombie đang lê bước về phía mình.
“Trời ơi… thật sự là zombie…” Hải Phong lẩm bẩm, giọng run rẩy.
“Tập trung vào, Hải Phong!” Tử Nguyên quát khẽ, ánh mắt không rời khỏi chiến trường. “Chúng ta có việc phải làm. Bá·m s·át tôi!”
Phía trước, từng tốp cảnh sát bắt đầu triển khai đội hình. Một nhóm người nhanh chóng tiến lên, dựng rào chắn di động và hàng rào kẽm gai, từng lớp người giương khiên lên thành một tuyến phòng thủ vững chắc.
“Tất cả chuẩn bị! Lập hàng rào chặn lối chính!” Một sĩ quan hô lớn, s·ú·n·g lăm lăm trong tay.
Ngay lúc đó, một con zombie gầm lên, lao thẳng về phía đội cảnh sát.
“Nó tới kìa!” Ai đó hét lên.
“Khai hỏa!”
Phanh! Phanh! Phanh!
Loạt đ·ạ·n đầu tiên vang lên chát chúa, những viên đ·ạ·n găm thẳng vào cơ thể con zombie, làm nó loạng choạng lùi lại vài bước. Nhưng chẳng mấy chốc, nó lại khẽ rùng mình, tiếp tục lao về phía trước.
“C·hết tiệt, bọn này trâu thế!” Một cảnh sát rít lên, siết chặt cò s·ú·n·g.
【 PS : Ban thưởng : 2
Vật phẩm thu về : 1/10
Tích phân : 720】