Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 71 : Huyết bồ đề
Cùng đám bạn đùa giỡn một hồi, không khí trong phòng đã thoải mái hơn hẳn. Bạch Minh tựa người vào cạnh bàn, giọng trầm ổn nhưng mang chút thoải mái:
"Được rồi, có chuyện này ta phải nói với các ngươi."
Nguyễn Văn Khánh vừa ngồi xuống mép giường, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, giọng trêu chọc:
"Lại là tin động trời gì nữa đây? Nói trước để ta chuẩn bị tinh thần."
Bạch Minh cười nhạt, ánh mắt lướt qua cả ba người rồi thong thả đáp:
"Ngày mai ta phải đi làm học sinh trao đổi."
Câu nói vừa dứt, không khí trong phòng lập tức thay đổi. Nguyễn Văn Khánh mở to mắt, đứng bật dậy:
"Gì cơ? Học sinh trao đổi? Chuyện này từ đâu ra vậy? Khi nào đi?"
"Ngày mai."
Lý Thiên Vũ lúc này cũng dừng tập luyện, đặt cục tạ sang một bên, ánh mắt đầy nghi hoặc:
"Ngày mai? Nhanh vậy sao? Mấy chuyện kiểu này đáng lẽ phải có thời gian chuẩn bị chứ."
Trần Minh Hòa, vẫn đang cầm tay cầm chơi game, cũng ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Bạch Minh:
"Ngươi m·ất t·ích vài ngày, vừa về đã quăng cho bọn ta cái tin sốc thế này. Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Bạch Minh khẽ thở dài, nhún vai, giọng pha chút bất đắc dĩ:
"Các ngươi phải biết thành tích của ta tuy không quá giỏi nhưng cũng chẳng kém. Lại thêm mấy ngày nay ta bận chút việc, điện thoại ném đi, trường không liên lạc được. Chuyện này đã quyết định rồi, ta vừa về cũng mới biết. Dù sao cũng chỉ là một tuần, không tính là quá lâu, có thể chấp nhận được."
Nguyễn Văn Khánh nhíu mày:
"Vậy chỗ ở thì sao? Đi có một mình à?"
"Không phải," Bạch Minh lắc đầu. "Đi cùng hai người nữa, chỗ ở nghe nói đã chuẩn bị sẵn sàng, đầy đủ tiện nghi. Phương tiện di chuyển cũng không cần lo, trường lo hết."
Trần Minh Hòa nhìn hắn, vẻ mặt vẫn chưa hết ngỡ ngàng:
"Gấp gáp vậy, ngươi không thấy phiền à? Một tuần không dài, nhưng kiểu gì cũng sẽ rắc rối."
"Không rắc rối đâu," Bạch Minh đáp, giọng pha chút trêu chọc. "Các ngươi ở đây cứ lo tập luyện và chơi game đi, ta đi rồi về, không sao cả."
Nguyễn Văn Khánh chợt bật cười, bước lại khoác vai hắn:
"Được rồi, ngươi đi thì nhớ mang chút quà đặc sản về. Không có thì đừng mơ bước vào phòng nữa!"
Lý Thiên Vũ gật đầu, giọng trầm ngâm:
"Ngươi đã quyết rồi thì cứ vậy đi. Nhưng nhớ, có chuyện gì lập tức liên lạc bọn ta, đừng tự mình giải quyết hết."
Trần Minh Hòa nhún vai, cười hề hề:
"Phải đó. Nếu gặp rắc rối, cứ gọi ta. Dù không giúp được gì nhiều thì cũng an ủi vài câu."
Bạch Minh khẽ cười, ánh mắt thoáng chút ấm áp:
"Được rồi, ta biết mà. Các ngươi yên tâm đi, ta không dễ gặp chuyện đâu."
" Cẩn thận một chút " Lý Thiên Vũ nghiêm túc cùng hắn nói .
" Ta biết " Bạch Minh biết hắn nói gì liền gật gật đầu ý bảo đã hiểu hai người khác không biết bọn hắn đánh chủ ý gì nhưng cũng không có hỏi .
Không khí trong phòng dần trở lại thoải mái, nhưng trong lòng mỗi người đều thấp thoáng chút cảm giác thiếu vắng, dù chỉ là một tuần ngắn ngủi. Dù nói Bạch Minh có thuê nhà ở ngoài ở riêng rất ít ở cùng phòng bọn hắn nhưng dù sao cũng học chung trường mỗi ngày đều có liên lạc thỉnh thoảng lại qua bên này ngủ mấy ngày hay cả tuần cũng là chuyện thường ngày nhưng lần này đi xa thành thị này nói thế nào cũng thấy có chút buồn bã .
Nhất là Lý Thiên Vũ hắn mặc dù bị Bạch Minh nhìn thấy hình thái kamen rider của mình cũng nghi ngờ hắn sẽ biết chút chuyện gì nhưng dù sao cũng là vì an toàn của hắn căn nhắc .
Hơn nữa hắn biết mấy ngày trước xuất hiện quái vật cũng không phải ngẫu nhiên hắn biết rõ nhất chuyện này cho nên hắn cũng lo lắng cho an toàn của Bạch Minh nhưng hắn cũng không thể đi theo hắn được nên chỉ có thể bảo hắn cẩn thận một chút .
Bạch Minh ở lại ký túc xá, tận hưởng khoảng thời gian bình yên hiếm hoi. Hắn không có việc gì gấp gáp, chỉ đơn giản nằm trên giường nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nghe tiếng cười đùa của đám bạn cùng phòng. Không khí ấm áp quen thuộc khiến hắn có chút thoải mái hơn sau những ngày bận rộn.
Đến khoảng giữa trưa, khi mặt trời bắt đầu nghiêng bóng, Bạch Minh mới rời khỏi giường, thu dọn một chút hành lý. Sau khi chắc chắn mọi thứ cần thiết đã được chuẩn bị, hắn quyết định ra ngoài mua vài thứ.
"Lát ta ra ngoài một chút," hắn nói với Nguyễn Văn Khánh khi cả hai đang ngồi trên ghế nghỉ.
"Ra ngoài làm gì?" Nguyễn Văn Khánh ngẩng đầu, tò mò hỏi.
"Mua ít hoa quả mang theo, vừa để biếu hàng xóm, vừa để ăn trên đường."
"À, thế thì nhớ chọn loại nào tươi ngon chút, đừng có mang về mấy quả héo úa làm mất mặt nhé," Nguyễn Văn Khánh trêu, giọng pha chút đùa giỡn.
Bạch Minh cười nhạt, không đáp, chỉ nhấc balo lên vai rồi rời khỏi phòng.
Không khí bên ngoài ký túc xá buổi chiều thật dễ chịu. Ánh nắng nhẹ nhàng, không quá gắt, pha lẫn chút gió mát rượi. Hắn bước đi chậm rãi, hòa vào dòng người tấp nập trên con đường dẫn tới khu chợ gần đó. Trong đầu, Bạch Minh đã lên danh sách những thứ cần mua, nhưng hắn vẫn thoải mái ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, cảm nhận sự sôi động của thành phố trong nhịp sống thường nhật.
Bạch Minh thong thả dạo quanh chợ chiều, tay xách một túi đồ nặng trĩu, bên trong chứa đầy hoa quả và một số món đặc sản nhỏ lẻ. Dù có túi không gian tiện lợi, hắn vẫn không sử dụng, chỉ đơn giản là muốn tận hưởng cảm giác hòa mình vào không khí náo nhiệt, sống động của khu chợ.
Hắn bước chậm qua từng gian hàng, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại ở những mặt hàng bày biện tinh tế hoặc có vẻ độc đáo. Đến một gian hàng trái cây, hắn dừng chân, ánh mắt lướt qua những hộp cherry đỏ mọng được xếp ngay ngắn.
Một hộp cherry đặc biệt thu hút sự chú ý của hắn lẫn lộn bên trong cherry có một viên lại đến từ thế giới võ hiệp trái cây .
【Vật phẩm: Huyết Bồ Đề
Đến từ: Thế giới Phong Vân
Công dụng: Huyết Bồ Đề giúp tăng cường nội lực cho người sử dụng, nâng cao sức mạnh và tốc độ phản xạ. Nó giúp người dùng hồi phục nhanh chóng và tăng khả năng chống lại các đòn t·ấn c·ông.
Giới thiệu: Huyết Bồ Đề là một loại linh dược mạnh mẽ trong thế giới võ hiệp, được làm từ cây Bồ Đề có sức mạnh kỳ lạ. Tuy nhiên, việc sử dụng quá mức có thể dẫn đến sự phá hủy nội lực, khiến người dùng dễ bị suy kiệt hoặc bị r·ối l·oạn năng lượng trong cơ thể.】
( không kiếm thấy hình ảnh mà giờ không biết sao đăng ảnh nó không được luôn rồi )
Hắn thuận tay nhấc hộp cherry đó lên, đặt vào trong tay cùng với những túi đồ khác, như thể đây chỉ là một lựa chọn ngẫu nhiên. Sau đó, hắn chậm rãi bước tới quầy của người bán hàng, lấy tiền ra định trả.
Ngay lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau, rõ ràng và đầy kiên quyết:
“Chờ đã!”
Bạch Minh nghe tiếng gọi, theo phản xạ quay đầu nhìn lại, nhưng tay hắn vẫn không dừng động tác. Hắn đã nhanh chóng giao tiền và nhận hàng từ người bán trước khi người đến sau kịp phản ứng.
Tiến lại gần là một thiếu nữ khoảng 17–18 tuổi, chiều cao ước chừng 1m65. Nàng có dáng người mảnh khảnh, tràn đầy sức sống, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh như chứa đầy sự hiếu kỳ và tinh nghịch. Làn da nàng trắng mịn, đôi má hồng nhẹ tự nhiên, càng làm nổi bật vẻ trẻ trung đáng yêu.
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa cao, mái tóc đen bóng mượt tung bay nhẹ theo mỗi bước chân. Trên người nàng mặc một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt phối với áo khoác ngắn, vừa tươi tắn vừa thanh lịch. Tay nàng cầm một chiếc túi xách nhỏ màu trắng, phối hợp tinh tế với tổng thể trang phục, toát lên vẻ thời thượng.
【 PS : Ban thưởng : 0
Vật phẩm thu về : 0/10
Tích phân : 275】