Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 82 : Khăn lụa sen hồng
Bạch Minh bước về phòng, nhanh chóng thu dọn một số vật dụng cần thiết: một chiếc áo khoác mỏng, điện thoại và ví tiền. Hắn nhìn qua chiếc gương nhỏ treo trên tường, chỉnh lại tóc một chút rồi quyết định rời khỏi phòng.
Cảnh vật ban đêm ngoài cửa sổ đã bắt đầu nhuộm một màu tím nhạt, ánh đèn đường vương vấn một chút ấm áp trong không khí mát lạnh. Hắn muốn tìm kiếm một chút cảm giác mới mẻ trong thành phố này, thử xem những con phố buổi tối sẽ mang lại điều gì đặc biệt. Bước chân hắn không vội vã, tựa như muốn hòa mình vào không khí tĩnh lặng và yên bình của đêm khuya.
Bạch Minh đi qua các dãy ký túc xá, để ý đến ánh đèn vàng ấm áp của những căn phòng, mỗi cửa sổ phản chiếu những hoạt động bên trong, từ những tiếng trò chuyện nhỏ đến những tiếng nhạc nhẹ phát ra từ một phòng nào đó. Cảm giác xa lạ khiến hắn có chút tò mò, nhưng cũng đầy thú vị.
Trong không gian vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của hắn vang vọng, tạo nên sự đối lập rõ rệt giữa sự tĩnh lặng của đêm và nhịp sống nhanh của ban ngày. Hắn có thể cảm nhận được không khí của một thành phố khác biệt, dù có chút gì đó xa lạ, nhưng cũng có nét quyến rũ mà hắn không thể bỏ qua.
"Chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị đang chờ đợi," Bạch Minh nghĩ thầm, bước đi trong đêm tối với lòng háo hức.
Bạch Minh đi đến cổng ký túc xá, nơi ánh đèn đường sáng mờ ảo phản chiếu trên những viên gạch lát, làm cho không gian càng thêm huyền ảo. Hắn bước ra ngoài, ánh mắt nhìn qua những con phố vắng vẻ, cảm giác tò mò về những điều mới mẻ vẫn chưa buông bỏ.
Lúc này, hắn để ý một người đàn ông trung niên đang đi bộ trên vỉa hè. Hắn quyết định tiếp cận, kéo người này lại để hỏi thăm.
"Xin lỗi, bạn gì ơi," Bạch Minh nhẹ nhàng lên tiếng khi bước tới gần người trẻ tuổi. "Ở đây có chỗ nào vui vẻ không? Tôi mới đến thành phố này, muốn thử tìm một nơi ăn vặt."
Người trẻ tuổi dừng lại, nhìn Bạch Minh một chút, rồi mỉm cười, trả lời: "À, nếu cậu muốn tìm đồ ăn vặt, thì bên phía cuối con phố này có một khu phố ăn vặt nổi tiếng. Có rất nhiều món ngon, từ bánh tráng nướng đến mỳ cay, thậm chí còn có cả những món ăn lạ nữa."
Bạch Minh gật đầu, ánh mắt sáng lên. "Cảm ơn bạn nhiều!"
Người trẻ tuổi chào lại hắn rồi tiếp tục bước đi. Bạch Minh không chần chừ, ngay lập tức đi theo chỉ dẫn của người đó. Hắn cảm thấy có chút hứng thú với khu phố ăn vặt này, như thể nó sẽ là nơi mang đến cho hắn những trải nghiệm mới mẻ trong chuyến hành trình này.
Bước chân hắn dần dần rời xa khu ký túc xá, hướng về phía khu phố ăn vặt mà người đàn ông đã chỉ, lòng cảm thấy hứng thú và tò mò.
Bạch Minh đi qua khu nhà bỏ hoang, khung cảnh xung quanh vắng lặng và u ám. Những bức tường cũ kỹ, tấm kính vỡ rải rác trên mặt đất, không có dấu hiệu sự sống hay động tĩnh gì. Nhưng khi hắn đi ngang qua cổng, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong lòng. Cảm giác như có thứ gì đó đang theo dõi hắn từ trong bóng tối, mặc dù không nhìn thấy rõ.
Bạch Minh không hề dừng lại, chỉ cảm nhận được một chút sự hiện diện mơ hồ. Hắn không mấy bận tâm, chỉ cảm thấy hơi khó hiểu và không vội sử dụng năng lực cảm nhận của mình. Chắc chắn là có gì đó trong khu nhà đó, nhưng hắn không muốn tìm hiểu quá sớm, bởi vì không có gì đặc biệt đang xảy ra. Hắn nghĩ rằng có thể một lúc nào đó sẽ quay lại để kiểm tra, nhưng không phải bây giờ.
Hắn tiếp tục bước đi, không nhìn lại, miệng mỉm cười khi nghĩ đến món ăn ngon sắp được thưởng thức ở phố ăn vặt. "Ăn xong rồi tính tiếp," hắn tự nhủ.
Bạch Minh không muốn để những cảm giác nhỏ nhặt làm phiền mình lúc này. Một khi hắn đã thỏa mãn cái bụng đói, lúc đó mới là thời điểm thích hợp để xem xét lại những gì vừa xảy ra, hoặc nếu cần, sẽ tìm hiểu thêm về khu nhà bỏ hoang kia.
Bạch Minh bước vào con phố ăn vặt, nơi không khí ấm cúng và nhộn nhịp. Mùi thơm từ các gian hàng nướng, chiên bốc lên, quyện vào nhau, làm ai cũng không khỏi thèm thuồng. Những quầy bán bánh tráng, chè, xiên nướng, hay đồ chiên vàng ươm đều tấp nập người qua lại. Tuy nhiên, Bạch Minh không vội vã bước vào bất kỳ quầy nào, mà chỉ thong thả đi dạo, ánh mắt không ngừng quan sát.
Dù phố ăn vặt này chủ yếu nổi tiếng với các món ăn dân dã, nhưng hắn biết rằng nơi nào cũng có những thứ tiềm ẩn. Không chỉ món ăn, mà còn những vật phẩm có thể giúp hắn hoàn thành mục đích tìm kiếm của mình. Bạch Minh lặng lẽ bước qua các quầy hàng, chẳng mấy quan tâm đến những món ăn hấp dẫn xung quanh. Hắn đang chú ý đến những chi tiết nhỏ, những món đồ lạ mắt, hay những thứ có thể bị bỏ qua trong dòng người đông đúc này. Hắn đã quen với việc phát hiện những vật phẩm quý giá, và nơi này có thể là một cơ hội nữa để hắn thu thập những thứ cần thiết.
Hắn không vội vàng. Mọi thứ ở đây đều có thể là cơ hội, nhưng nếu không thận trọng, hắn sẽ dễ dàng bỏ lỡ. Bạch Minh tiếp tục dạo bước, mỗi bước đi đều toát lên sự tập trung, như thể hắn đang dò xét từng ngóc ngách của con phố để tìm ra thứ gì đó giá trị hơn tất cả những món ăn xung quanh.
Bạch Minh đi qua một gian hàng nhỏ, nơi một chiếc khăn lụa đang được treo lơ lửng trong tủ kính. Cái khăn này không phải là loại vải thông thường, mà có vẻ đặc biệt. Màu hồng nhẹ nhàng, với những hoa văn thanh thoát tựa như sen nở, làm cho nó nổi bật giữa đám đồ vật xung quanh. Khi ánh mắt Bạch Minh dừng lại, một khung bảng hiện lên trước mắt hắn.
【Vật phẩm: Khăn Lụa Sen Hồng
Đến từ: Điện ảnh Việt Nam (lấy cảm hứng từ phim "Cô Ba Sài Gòn")
Công dụng: Lưu giữ ký ức và tinh thần của những thế hệ trước, Gợi mở những câu chuyện lịch sử khi tiếp xúc với vật phẩm liên quan, Trở thành nguồn cảm hứng và sức mạnh tinh thần cho người sở hữu.
Giới thiệu:
Khăn Lụa Sen Hồng là biểu tượng của văn hóa truyền thống và sự duyên dáng. Nó không chỉ gắn bó với vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam mà còn mang đến sức mạnh tinh thần, giúp người sở hữu tìm ra ý nghĩa sâu sắc trong những khó khăn của hiện tại.】
Đọc qua thông tin trên, Bạch Minh nhận ra đây là một vật phẩm không chỉ đẹp mà còn mang trong mình giá trị sâu sắc. Đây là một món đồ gắn liền với ký ức và tinh thần của những thế hệ trước, có thể giúp hắn kết nối với những câu chuyện lịch sử mà trước nay hắn chỉ được nghe kể. Hắn nghĩ rằng chiếc khăn này sẽ là một vật kỷ niệm tốt, đồng thời cũng có thể trở thành một công cụ hữu ích cho những cuộc hành trình sau này.
Không một chút chần chừ, Bạch Minh tiến lại gần quầy hàng, gọi người bán. “Cho tôi mua chiếc khăn lụa này.”
Chủ quầy nhìn hắn, dường như cũng không mấy ngạc nhiên, đưa chiếc khăn ra một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng gói lại cho hắn. Bạch Minh lấy ra tiền trả, không có một câu hỏi hay cản trở nào từ phía người bán. Mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ. Hắn nhận chiếc khăn, cảm nhận được sự mát lạnh và mềm mại của nó qua lớp vải, rồi nhanh chóng bỏ vào túi đeo bên hông.
【 PS : Ban thưởng : 0
Vật phẩm thu về : 7/10
Tích phân : 509】