Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 85 : Trường mới
Nhưng ngay khi mọi thứ tưởng như kết thúc, thời gian như chững lại. Những mảnh băng vỡ từ thân thể Horse Beast lại tụ hợp lại, rồi lớp băng phá vỡ. Một tấm thẻ bài màu xanh dương lơ lửng giữa không trung. Trung tâm của tấm thẻ bài là hình ảnh của Horse Beast, bất động, nhưng vẫn lấp lánh một cách kỳ lạ.
Bạch Minh tiến lên nhanh chóng thu hồi thẻ bài như vậy hắn cách thu được ban thưởng chỉ còn lại một kiện vật phẩm nữa thôi .
Lần nữa thu được mới tiểu đệ Bạch Minh cũng là có chút vui vẻ sau đó hắn khoang thai rời đi ra khỏi nhà hoang lúc cái gì trên tay vảy tím cái gì rắn nhỏ cái gì đuổi rắn toàn bộ biến mất Bạch Minh khôi phục trạng thái bình thường .
Buổi tối đến đây là kết thúc trở về nhà sau hắn yên tâm đi ngủ đợi đến sáng ngày mai đến trường học mới làm thủ tục là có thể tiến vào học .
Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng của Bạch Minh. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, cùng giọng nói của Hứa Lâm Nguyên:
"Bạch Minh, ngươi dậy chưa? Chúng ta không thể chờ lâu đâu."
Bạch Minh khẽ nhíu mày, mắt vẫn còn ngái ngủ. Hắn ngồi dậy, ngáp dài một cái, lười biếng bước tới mở cửa. Bên ngoài, Hứa Lâm Nguyên và Du Uyển Nhi đang đứng đợi, cả hai đều ăn mặc chỉnh tề, sẵn sàng cho ngày mới.
Nhìn thấy bộ dạng tóc rối bời, áo nhàu nhĩ của Bạch Minh, Hứa Lâm Nguyên khẽ nhếch môi cười nhẹ. "Có vẻ ngươi không quen giường lạ?"
"Đúng vậy, ngủ không sâu lắm," Bạch Minh trả lời ngắn gọn, sau đó mời hai người vào phòng.
Hứa Lâm Nguyên gật đầu bước vào, còn Du Uyển Nhi nhìn lướt qua căn phòng đơn giản của Bạch Minh trước khi theo sau. Bạch Minh cầm theo quần áo đi thẳng vào nhà vệ sinh, để lại hai người trong phòng.
Hứa Lâm Nguyên ngồi xuống ghế, mắt liếc nhìn xung quanh. "Không ngờ hắn lại gọn gàng như vậy."
"Nhìn vẻ ngoài có vẻ hơi bất cẩn, nhưng thực tế lại khác," Du Uyển Nhi nhận xét, ánh mắt chứa chút tò mò. "Hắn là người như thế nào? Ngươi quen lâu chưa?"
"Cũng chỉ mới gặp vài lần thôi," Hứa Lâm Nguyên trả lời. "Nhưng cảm giác hắn không giống người bình thường."
Khi hai người còn đang trò chuyện, cửa nhà vệ sinh mở ra. Bạch Minh bước ra, mang theo vẻ ngoài hoàn toàn mới mẻ.
Hắn mặc áo sơ mi trắng cài kín cổ, phối cùng quần tây đen và giày da bóng loáng. Mái tóc đã được chải chuốt gọn gàng, làm nổi bật nét thanh tú nhưng vẫn có chút lạnh lùng trên khuôn mặt. Sự thay đổi khiến không khí trong phòng như chững lại một chút.
"Đợi lâu sao?" Bạch Minh hỏi, ánh mắt lướt qua hai người.
"Không có gì, chúng ta vừa trò chuyện thôi," Du Uyển Nhi đáp, giọng nhẹ nhàng.
Bạch Minh gật đầu, không nói thêm, rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Hắn cẩn thận bỏ vào túi những quyển sách, sổ tay cùng vài món đồ cá nhân. Trong lúc làm việc, Hứa Lâm Nguyên lên tiếng:
"Ngươi có vẻ chuẩn bị chu đáo."
"Thói quen thôi," Bạch Minh trả lời mà không nhìn lên.
Du Uyển Nhi nhìn hắn, mỉm cười nhẹ. "Trông ngươi có vẻ khác hẳn lúc vừa thức dậy."
Bạch Minh chỉ nhún vai, không phản ứng nhiều, rồi sau khi thu xếp xong, hắn đeo túi lên vai, liếc nhìn hai người: "Đi thôi."
Ba người rời khỏi phòng, cùng nhau bước đi, không khí tuy không quá thân mật nhưng vẫn thoải mái, đầy sự tự nhiên.
Bạch Minh, Hứa Lâm Nguyên, và Du Uyển Nhi rời khỏi khu nhà trọ, theo chỉ dẫn của bản đồ đến trạm xe buýt gần nhất. Trời sáng trong, không khí mát mẻ, từng tia nắng nhẹ xuyên qua kẽ lá tạo thành những chấm sáng trên mặt đường.
"Đây rồi," Du Uyển Nhi dừng chân, nhìn bảng chỉ dẫn trạm xe buýt. "Xe buýt số 12, đúng không?"
Hứa Lâm Nguyên gật đầu. "Phải, nhưng hy vọng tài xế không chạy sai lộ trình."
Bạch Minh đứng một bên, tay đút túi, ánh mắt nhìn xa xăm. "Nếu đi sai, chúng ta cũng phải tự tìm đường thôi."
"Ngươi lúc nào cũng bình thản như vậy sao?" Du Uyển Nhi quay sang hỏi, vẻ mặt pha chút ngạc nhiên.
"Học cách thích nghi là điều cần thiết," Bạch Minh trả lời ngắn gọn.
Xe buýt đến trạm, cả ba bước lên. Bên trong xe khá đông người, nhưng họ vẫn tìm được chỗ ngồi ở phía cuối. Chiếc xe lăn bánh, tiếng động cơ vang lên đều đặn, hòa lẫn với âm thanh trò chuyện nhỏ to của hành khách.
"Ta không ngờ ngươi lại đọc sách nhiều như vậy," Hứa Lâm Nguyên nói, ánh mắt liếc nhìn quyển sổ tay ló ra từ túi của Bạch Minh.
"Thói quen thôi," Bạch Minh đáp, ánh mắt vẫn hướng ra cửa sổ, ngắm nhìn những tòa nhà dần lướt qua.
Du Uyển Nhi quay sang, tò mò: "Ngươi thích đọc gì nhất? Tiểu thuyết, tài liệu hay...?"
"Những thứ cần thiết," Bạch Minh trả lời, giọng điệu không thay đổi.
"Ngươi thật ít nói," cô nhận xét, mỉm cười nhẹ.
Hứa Lâm Nguyên bật cười. "Hắn ít nói, nhưng mỗi câu đều rất đúng trọng tâm."
Xe buýt đi qua một con đường dài rợp bóng cây, ánh sáng bên trong xe liên tục thay đổi khi chiếc xe lướt qua những khoảng sáng tối.
"Ta vẫn không hiểu sao ngươi lại chọn ký túc xá thay vì ở gần trường," Hứa Lâm Nguyên nói, ánh mắt nhìn Bạch Minh.
"Ký túc xá phù hợp hơn," Bạch Minh đáp, giọng không cảm xúc. "Dễ tập trung, không bị phân tâm."
Du Uyển Nhi cười khẽ. "Thật sự, nếu không nói chuyện, ngươi trông giống như người không quan tâm đến bất kỳ điều gì."
Bạch Minh quay lại, ánh mắt thoáng chút lạnh nhạt. "Đôi khi im lặng cũng là cách quan tâm."
Câu trả lời khiến Du Uyển Nhi và Hứa Lâm Nguyên im lặng trong giây lát, trước khi Hứa Lâm Nguyên cười lớn. "Hắn nói đúng, nhưng nghe có vẻ khó hiểu."
Chiếc xe buýt dừng lại ở một trạm, vài hành khách lên xuống, làm không khí trong xe thoáng đãng hơn.
"Chúng ta còn bao lâu nữa mới đến trường?" Du Uyển Nhi hỏi, nhìn vào bản đồ trên điện thoại.
"Hai trạm nữa," Hứa Lâm Nguyên trả lời.
"Hy vọng buổi học đầu tiên sẽ không quá khắc nghiệt," cô nói, giọng pha chút lo lắng.
"Khắc nghiệt hay không là do ngươi chọn," Bạch Minh đáp, đôi mắt lạnh lùng vẫn nhìn ra ngoài.
Du Uyển Nhi ngạc nhiên trước câu trả lời, nhưng rồi mỉm cười. "Ngươi thật sự rất thú vị."
Hứa Lâm Nguyên lắc đầu, nhếch môi. "Ta thì thấy hắn có chút đáng sợ."
Chiếc xe buýt chạy qua từng dãy phố, rồi dần chuyển hướng vào con đường lớn dẫn đến ngôi trường đại học. Sau một quãng đường dài, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng trường, nơi hai bạn công tác sinh viên đã đứng chờ sẵn.
Bạch Minh, Hứa Lâm Nguyên, và Du Uyển Nhi lần lượt bước xuống xe. Ánh mắt cả ba lập tức bị thu hút bởi cánh cổng trường đồ sộ, với tấm bảng hiệu lớn khắc tên trường nổi bật. Hai bạn sinh viên, một nam một nữ, mặc đồng phục gọn gàng, nở nụ cười thân thiện khi tiến lại gần.
“Chào mừng các bạn đến với trường đại học,” cô gái lên tiếng, giọng nói ấm áp. “Tôi là Lý Vy, còn đây là bạn Trần Huy. Hôm nay chúng tôi sẽ hướng dẫn các bạn tham quan khuôn viên trường và hỗ trợ một số thủ tục cần thiết.”
“Cảm ơn hai bạn,” Hứa Lâm Nguyên lịch sự đáp, rồi quay sang nhìn Bạch Minh và Du Uyển Nhi, ra hiệu cùng đi theo.
Họ bắt đầu dạo quanh khuôn viên trường. Ngôi trường rộng lớn, với những tòa nhà hiện đại xen lẫn các khu vực cổ kính mang phong cách kiến trúc độc đáo. Lý Vy nhiệt tình giới thiệu từng khu vực: từ thư viện với hàng ngàn đầu sách, phòng thí nghiệm được trang bị hiện đại, đến khu thể thao ngoài trời với sân bóng rộng lớn và hồ bơi tiêu chuẩn.
“Thư viện mở cửa từ 7h sáng đến 10h tối,” cô nói, chỉ tay về phía tòa nhà lớn. “Ngoài ra, các bạn cũng có thể sử dụng khu tự học ở tầng ba nếu cần không gian yên tĩnh hơn.”
Trần Huy tiếp lời: “Còn đây là nhà ăn. Món ăn ở đây rất đa dạng, giá cả cũng hợp lý. Chúng tôi khuyến khích các bạn dùng bữa tại đây vì nguyên liệu đều được kiểm soát chất lượng chặt chẽ.”
【 PS : Ban thưởng : 0
Vật phẩm thu về : 9/10
Tích phân : 509】