Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 133: Chất vấn
Hắn bước lên một bước, thân hình thẳng tắp, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng về phía Liễu Nhị Long, trong giọng nói mang theo chất vấn: "Ngươi đào hai học viên từ học viện của ta, Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh, việc này ngươi giải thích như thế nào?"
Nói đến đây, khí tức trên người Bạch Bảo Sơn chợt bùng phát, khiến cho những học viên đứng xung quanh không khỏi lùi lại vài bước.
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén như đao, đến mức tưởng chừng có thể đâm thủng người đối diện. Giọng nói lúc này cũng trở nên trầm thấp, nặng nề như sấm vang: "Nếu hôm nay không cho ta một câu trả lời thỏa đáng..."
Câu nói còn chưa dứt hẳn, nhưng sát ý trong lời nói đã khiến không khí quanh cổng học viện trở nên ngột ngạt, như có từng đợt áp lực vô hình đè ép lên mọi người, khiến những học viên đứng gần cũng cảm thấy ngực mình nghẹn lại, không dám lên tiếng.
Lúc này, Bạch Bảo Sơn vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Độc Cô Bác cùng Trần Phàm và những người khác đang đứng sau cửa lớn.
Bởi vì trước khi đi ra ngoài, Trần Phàm đã cố ý gọi mọi người dừng lại một chút, để cho Liễu Nhị Long một mình bước ra đối mặt trước tiên.
Hắn rất rõ tính cách của loại người như Bạch Bảo Sơn—miệng hùm gan sứa. Nếu vừa mới xuất hiện đã thấy Độc Cô Bác, chưa cần tranh luận gì, rất có thể đối phương sẽ lập tức xoay người bỏ đi, giả như chưa từng đến bao giờ.
Cho nên, để nắm bắt mục đích và thái độ thật sự của đối phương, Trần Phàm lựa chọn nhường Liễu Nhị Long ra mặt đầu tiên, xem thử Bạch Bảo Sơn rốt cuộc muốn gì.
Đây cũng là một ván cờ nhỏ trong lòng hắn.
Liễu Nhị Long nghe vậy, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy khinh thường. Ánh mắt nàng hiện rõ vẻ mỉa mai, trong giọng nói đầy vẻ chế giễu: "Hừ, thế nào? Chẳng lẽ học viên muốn chuyển sang học viện khác cũng không được?"
"Đường đường là một cường giả Hồn Đấu La, chẳng lẽ lại nhỏ mọn như vậy sao?"
Giọng nói của nàng càng lúc càng sắc bén, không hề nhường nhịn, mang theo một loại khí thế mạnh mẽ của người được gọi là Nữ Bạo Long!
Trong câu nói của Liễu Nhị Long, từ đầu đến cuối đều tràn ngập sự mỉa mai và châm chọc. Rõ ràng là nàng không hề coi trọng cái gọi là “uy danh” của Bạch Bảo Sơn, mà ngược lại còn cố ý vạch trần sự hẹp hòi, nhỏ nhen trong cách hành xử của hắn trước mặt đông đảo học viên.
Quả nhiên, lời nói chưa dứt, sắc mặt của Bạch Bảo Sơn đã lập tức trở nên vặn vẹo. Trong mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo như sương giá, hàm răng nghiến chặt, cả khuôn mặt vì giận dữ mà đỏ bừng như sắp b·ốc k·hói.
Hắn không thể phản bác được.
Nếu như người rời đi chỉ là Diệp Linh Linh, hắn tuyệt đối sẽ không thèm đếm xỉa, bởi vì nàng vốn chẳng có bối cảnh gì đặc biệt, mặc dù sức trị liệu của Võ Hồn Cửu Tâm Hải Đường cũng rất không tệ, nhưng số lượng người sở hữu lại cực ít.
Trên đại lục này, ai không biết Cửu Tâm Hải Đường Võ Hồn bị nguyền rủa, chỉ có thể cách một đời truyền một đời.
Nhưng vấn đề là Độc Cô Nhạn lại khác. Nàng không chỉ là một thiên tài tu luyện có tiềm năng cực cao, mà còn là cháu gái ruột của Độc Cô Bác – một trong những cường giả Phong Hào Đấu La nổi danh khắp đại lục, thậm chí từng là người mà học viện bọn hắn luôn tìm cách lấy lòng.
Nếu Độc Cô Nhạn còn ở lại Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện, như vậy đồng nghĩa với việc Độc Cô Bác sẽ nghiêng về phía bọn họ, ít nhất cũng giữ được mối quan hệ thân cận. Nhưng hiện tại thì sao? Độc Cô Nhạn đã rời đi, nghĩa là Độc Cô Bác cũng rất có khả năng thoát ly hoàn toàn khỏi ảnh hưởng của bọn họ, thậm chí còn có khả năng bị đối phương lôi kéo!
Đây mới chính là điều khiến hắn không thể chấp nhận được!
Hắn không thể để chuyện đó xảy ra.
Nhưng, học viện lại không có quyền ép buộc học viên ở lại, càng không thể ép buộc Độc Cô Nhạn.
Vì vậy, Bạch Bảo Sơn chỉ còn cách chuyển hướng công kích, đem sự tức giận dồn lên người Liễu Nhị Long, ép nàng từ chối tiếp nhận Độc Cô Nhạn nhập học.
Chỉ cần Lam Bá Học Viện không thu nhận nàng, như vậy Độc Cô Nhạn sẽ không còn nơi nào khác để đi, bắt buộc phải quay về.
Một nước cờ, đầy toan tính. Nhưng đáng tiếc, hắn đã đánh giá quá thấp Liễu Nhị Long, và càng không ngờ được sẽ xuất hiện một thiếu niên tên là Trần Phàm.
Các học viên xung quanh sau khi nghe Liễu Nhị Long cất giọng lạnh lùng đáp trả, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác khinh thường giống hệt như nàng. Tuy bề ngoài không ai dám lên tiếng, nhưng trong đáy lòng mỗi người đều đang thầm mắng chửi Bạch Bảo Sơn, gọi hắn là tiểu nhân đê tiện, hẹp hòi không đáng mặt cường giả.
Bọn họ không phải là kẻ ngốc. Ai cũng nhìn ra ý đồ thật sự phía sau màn đến kiếm chuyện này. Lấy cớ là hai học viên chuyển trường, nhưng thật ra là nhằm vào Độc Cô Nhạn, mà cái đích sau cùng rõ ràng là ép buộc Liễu Nhị Long phải khuất phục.
Ánh mắt của đám học viên tụ tập mỗi lúc một nhiều, dần dần trở nên quái dị, có người thì lắc đầu, người thì khe khẽ thì thầm, người thì cố tình đứng nhìn chằm chằm như đang xem trò hề.
Tất cả những điều đó đan xen vào nhau, khiến cho Bạch Bảo Sơn đứng giữa sân không khỏi cảm thấy như có hàng trăm ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt trên mặt, cực kỳ khó chịu.
Hắn biết, không thể để tình hình này kéo dài thêm được nữa. Nếu tiếp tục dây dưa, chỉ sợ sẽ mất hết mặt mũi!
Trong lòng thầm quyết tâm, Bạch Bảo Sơn đột nhiên bộc phát khí thế cường đại, luồng hồn lực hồn đấu la mênh mông như núi lửa bùng nổ, ngay lập tức cuốn sạch không khí xung quanh. Một luồng áp lực vô hình bao trùm lên tất cả mọi người, khiến nhiều học viên thực lực yếu lập tức biến sắc, theo bản năng lùi lại.
"Hừ, nói nhiều cũng vô dụng!" Bạch Bảo Sơn trầm giọng quát, giọng nói vang dội như tiếng sấm, mang theo khiêu khích.
"Đánh thắng ta, chuyện này coi như thôi! Nếu không..."
Nói đến đây, hắn cố ý chỉ nói một nữa. nhưng ai nấy đều hiểu rõ hàm ý bên trong: nếu Liễu Nhị Long không thể thắng, Lam Bá Học Viện sẽ không có ngày yên ổn, những người có khác cũng sẽ bị liên lụy!
Bạch Bảo Sơn có lòng tin đó, bởi vì Thiên Đấu hoàng gia học viện liên quan tới lợi ích của rất nhiều quý tộc trong đế quốc.
Có thể hắn sẽ không trực tiếp nhúng tay, nhưng những quý tộc kia nghĩ như thế nào, không ai biết được...
Hắn không cần nói thêm, vì Liễu Nhị Long là người thông minh, chắc chắn trong lòng đã hiểu rõ điều đó.
Sở dĩ hắn lựa chọn kiếm chuyện với nàng, không chỉ bởi vì nàng là viện trưởng của Lam Bá Học Viện, mà còn vì Liễu Nhị Long hiện giờ không có chỗ dựa vững chắc.
Nói thẳng ra, nàng chính là quả hồng mềm!
Mặc dù nàng là con gái của Ngọc La Miện phó tông chủ của Lam Điện Bá Vương Tông, nhưng thân phận đó trên thực tế lại chẳng hề được tông môn công nhận.
Bởi vì mẫu thân nàng lại chỉ là một nữ nhân bình thường không xuất thân từ gia tộc lớn hay thế lực nào, cho nên nàng từ nhỏ đã không được thừa nhận trong tông môn, gần như bị gạt ra ngoài lề.
Nhờ có sự ủng hộ của Ngọc La Miện, nên nàng mới có thể thành lập học viện ở đây, để thu nhận cái gọi là bình dân học viên!
Tuy nhiên, cha nàng lại không thể đại biểu toàn bộ Lam Điện Bá Vương Tông!
Chính vì thế, Bạch Bảo Sơn mới dám lớn tiếng đe dọa, ép buộc, muốn lợi dụng hoàn cảnh của nàng để giành lại lợi ích đã mất, mà không sợ bị thế lực lớn nào đứng sau nàng trả đũa.
Một nước cờ tưởng chừng khôn ngoan.
Nhưng... hắn đã đánh giá tình hình. Sai nghiêm trọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.