Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 134: Giao thủ
Trần Phàm, Độc Cô Bác, Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh đứng yên lặng sau cánh cổng của học viện, ẩn mình trong bóng râm của hành lang, lặng lẽ quan sát toàn bộ diễn biến đang xảy ra bên ngoài. Ánh mắt của cả bốn người đều tỏ ra khó chịu, sắc mặt cũng dần trở nên âm trầm, không khí quanh họ dường như trầm xuống mấy phần, mang theo một tia lạnh lẽo.
Độc Cô Bác khẽ liếc mắt nhìn về phía Trần Phàm, ánh mắt lão lóe lên một tia lạnh lùng, tựa như đang dò hỏi: “Tiểu tử, ngươi định thế nào? Có cần ta ra tay thay ngươi, đập cho cái tên không biết trời cao đất rộng kia một trận nhớ đời hay không?” Tuy không mở miệng, nhưng sát khí lặng lẽ bốc lên từ người Độc Cô Bác đã đủ để nói lên tâm trạng của lão lúc này.
Còn Trần Phàm, trong lòng hắn lúc này cũng không khá hơn là bao. Cơn tức giận âm ỉ như lửa cháy dưới đáy lòng, tuy chưa bùng phát ra bên ngoài nhưng lại đốt cháy lý trí từng chút một.
Hắn lặng lẽ ghi sổ cái tên “Bạch Bảo Sơn” vào danh sách tử, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh băng. Một khi có cơ hội thích hợp, hắn sẽ không ngần ngại mà tự tay diệt trừ cái gai chướng mắt này, tuyệt không để lại hậu hoạn.
Khi hắn vừa định mở miệng nói gì đó, một làn sóng linh hồn truyền âm nhẹ nhàng truyền đến, mang theo giọng nói quen thuộc đầy dịu dàng và ẩn ý:
“Tiểu Phàm, ngươi trước đừng vội, để cho ta dùng hắn thử nghiệm thực lực a~”
Giọng nói của Liễu Nhị Long vang lên trong đầu Trần Phàm khiến hắn bất giác khựng lại. Âm thanh không giống chút nào với bộ dạng nghiêm nghị, kiên cường khi nàng đối đầu với Bạch Bảo Sơn bên ngoài. Trái lại, giọng nàng lúc này mang theo vài phần dịu dàng mềm mại, cuối câu lại còn cố tình kéo dài ra, ẩn chứa chút ngả ngớn, như thể đang nũng nịu trêu chọc hắn.
Nếu để cho đám học viên bên ngoài thấy được bộ dạng “thiếu nữ nhỏ nhẹ” này của Nữ Chiến Thần Liễu Nhị Long, e rằng cả đám sẽ há hốc mồm, cái cằm rơi xuống đất cũng không lạ. Hình tượng nghiêm túc lạnh lùng của nàng trong lòng bao người e là sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Trần Phàm khẽ nhếch môi cười, ánh mắt thoáng hiện một tia thú vị. Nghe nàng nói vậy, hắn lập tức dùng linh hồn truyền âm đáp lại: “Được, vậy ta chờ xem màn biểu diễn của ngươi.” Hắn cũng chẳng lo lắng chút nào về an nguy của nàng cả.
Bởi vì hiện tại, Liễu Nhị Long đã chính thức bước vào cảnh giới Hồn Đấu La, thực lực đại tăng.
Tất cả đều là nhờ tiên thảo quý hiếm mà Trần Phàm từng nhặt được từ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, hắn đã lấy về cho các nàng tu luyện.
Tất nhiên, Trần Phàm chia thảo dược một cách công bằng cho tất cả nữ nhân của mình, tuyệt không có thiên vị ai cả.
Bây giờ chỉ là mới bắt đầu, sau này khi có nhiều Điểm Khí Vận hơn, Trần Phàm cũng sẽ đầu tư hơn vào nữ nhân của mình.
Dù sao, hắn cần thành lập thế lực nha, nếu chỉ có mình hắn, làm sao có thể quản lý được, người khác thì hắn lại không tin được.
Trên đời này, chỉ có các nàng là hắn tin tưởng nhất, nguyên nhân chủ yếu là Tình Chủng a.
Đương nhiên cũng không phải nói, không có Tình Chủng thì hắn không tin.
Mà bởi vì, Tình Chủng sẽ giúp bảo vệ bí mật tuyệt đối, dù sao đây là Huyền Huyễn thế giới, ai biết được có hay không các loại thủ đoạn như, sưu hồn, ngược dòng thời gian tìm hiểu gì đó.
Tình Chủng sẽ để các nàng không thể bị sưu hồn, hay điều khiển tâm chí... Về cơ bản, các nàng sẽ không trở thành điểm yếu của hắn.
Điều này khiến hắn không cần có nổi lo về sau!
Trần Phàm quay đầu lại, nhìn về phía Độc Cô Bác, nét mặt thản nhiên, mỉm cười nói: “Để Nhị Long luyện tay một chút, nàng vừa đột phá Hồn Đấu La xong!”
Độc Cô Bác nghe vậy, ánh mắt khẽ động. Lão gật đầu, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn thầm cảnh giác cao độ. Ánh mắt sắc bén như chim ưng lặng lẽ dõi theo từng động tác của Bạch Bảo Sơn. Chỉ cần Liễu Nhị Long gặp phải chút nguy hiểm nào dù là nhỏ nhất, lão sẽ không do dự lao ra như sấm sét, một chiêu nghiền nát tất cả.
...
Liễu Nhị Long cũng không nói nhảm với Bạch Bảo Sơn nữa, mà đi thẳng đến khu vực chiến đấu của học viện.
Bạch Bảo Sơn thấy vậy cũng đi theo, đi từ phía sau của Liễu Nhị Long, nhìn thấy thân hình nóng bỏng như mật đào chín mọng của nàng, hắn bất giác nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác có chút nóng nảy.
Ánh mắt hắn dần dần trở nên bỉ ổi...
Đi ở phía trước, Liễu Nhị Long cảm nhận được có đạo ánh mắt cứ liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Ánh mắt nàng loé lên nhàn nhạt sát ý, khiến người ta không rét mà run.
Hừ!
Liễu Nhị Long hừ lạnh một tiếng, tăng tốc bước chân.
Chỉ một thời gian ngắn đã đi đến khu vực chiến đấu.
Đồng thời, Bạch Bảo Sơn cũng đã đi đến khu vực chiến đấu, hắn đứng đối diện với Liễu Nhị Long, ánh mắt vẫn nóng bỏng, trong lòng đang tưởng tượng lấy sau khi trấn áp Liễu Nhị Long, sẽ như thế nào khi dễ nàng.
Liễu Nhị Long không chút khách khí, trực tiếp gọi ra Võ Hồn.
Hoả Long!
Sau lưng nàng xuất hiện một con Hoả Long uốn lượn, toả ra khí thế nóng rực, khiến cho không gian xung quanh hơi vặn vẹo.
Dưới chân của nàng cũng xuất hiện tám đạo Hồn Hoàn, rõ ràng là Hồn Đấu La!
Thấy cảnh này, Bách Bảo Sơn hơi sửng sờ, thầm nghĩ: "Liễu Nhị Long không phải Hồn Thánh sao? Nàng đột phá khi nào?
Tuy nhiên, hắn cũng không hoảng hốt, trong lòng thầm nhủ: "Hừ! Hồn Đấu La thì như thế nào, ta đường đường cấp 86 Hồn Đấu La, chẳng lẻ đánh không lại một người vừa đột phá sao?"
Bạch Bảo Sơn cũng đồng thời gọi ra Võ Hồn Kim Cương Thân và Hồn Hoàn.
"Hừ! Đột phá thì như thế nào, cuối cùng vẫn thua thôi." Bạch Bảo Sơn khinh thường nói.
"Nói nhảm nhiều quá." Liễu Nhị Long không để ý tới giọng điệu khinh thường của hắn, mà là trực tiếp t·ấn c·ông.
Hoả Long Nộ!
Vèo!
Ngay lập tức, ngọn lửa cuồng bạo từ trong cơ thể nàng bạo phát, khiến không khí xung quanh bị bốc hơi, tạo ra những thanh âm "Xèo! Xèo!"
Sau đó ngọn lửa phóng thẳng tới trước mặt Bạch Bảo Sơn.
Vù!
Hắn không dám khinh thường, vội vàng tránh né sang bên phải, đồng thời bạo phát hồn lực.
Mình Đồng Da Sắt!
Da dẻ của hắn ngay lập tức trở nên cứng rắn, làn da như màu đồng cổ.
Ầm!
Mặc dù đã cố gắng né tránh, nhưng Bạch Bảo Sơn vẫn bị ngọn lửa đánh trúng bả vai trái, cũng may uy lực của Hoả Long Nộ không đủ để phá hủy phòng ngự của Mình Đồng Da Sắt.
Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy nóng rát ở nơi b·ị đ·ánh trúng.
Ngay lập tức, hai người liền lao vào chiến đấu.
Những lần hai người v·a c·hạm khiến khói bụi cuồn cuộn, đất đá văng tung tóe, cả một góc sân biến thành một chiến trường hoang tàn.
Những vết nứt sâu hoắm lan rộng trên mặt đất, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn và tàn khốc.
Liễu Nhị Long lúc này mái tóc đỏ rực như ngọn lửa cuồng bạo bay phấp phới trong cơn gió mạnh, toàn thân bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Võ Hồn Hỏa Long của nàng gầm thét dữ dội, quấn quanh thân thể nàng tạo thành một vòng xoáy lửa nóng bỏng, thiêu đốt cả không khí xung quanh.
Hoả Long Thân!
Đôi mắt nàng như hai ngọn lửa rực cháy.
Đối diện nàng, Bách Bảo Sơn, thân hình vạm vỡ như một ngọn núi nhỏ, đứng sừng sững giữa chiến trường.
Da dẻ toàn thân hắn ánh lên màu kim loại lạnh lẽo, rắn chắc như kim cương, Võ Hồn Kim Cương Thân bao phủ toàn bộ cơ thể, tạo thành một lớp giáp phòng ngự vững chắc không gì có thể xuyên thủng.
Hắn gầm lên những tiếng động như sấm rền, mỗi bước chân đều khiến mặt đất rung chuyển.
Ngay từ đầu, Liễu Nhị Long đã bị Bạch Bảo Sơn áp đảo về cấp độ hồn lực.
Cấp bậc 82 Hồn Đấu La của nàng, so với 86 Hồn Đấu La của hắn, rõ ràng là một khoảng cách không nhỏ.
Hỏa Long của nàng gầm thét, phun ra những cột lửa dữ dội, nóng bỏng đến mức có thể làm tan chảy cả sắt thép, nhưng đều bị Kim Cương Thân của Bách Bảo Sơn dễ dàng chống đỡ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.