Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146: Âm mưu
Mọi chuyện đang diễn ra hoàn toàn trái ngược với những gì hắn từng biết. Thiên Đấu Đế Quốc, đặc biệt là Hoàng Đế đương nhiệm, không những không cố gắng thắt chặt quan hệ với Thất Bảo Lưu Ly Tông mà còn có biểu hiện xa cách, thậm chí có ý chèn ép ngầm.
Tin đồn cũng từ ngày hôm qua xuất hiện, vậy kẻ tung tin đồn tỉ lệ cao chính là Triệu Thân Vương, giống như suy đoán của hắn.
Trong suốt những biến cố lớn xảy ra sau này, đặc biệt là cuộc chiến toàn diện với Võ Hồn Điện, Thất Bảo Lưu Ly Tông vẫn một mực kiên định đứng về phe Thiên Đấu, thể hiện sự trung thành và quyết tâm không thể nghi ngờ.
"Được rồi, nếu sau này có thêm tin tức gì mới, hãy báo cho ta nhé."
Sắc mặt Ninh Phong Trí đỏ bừng vì tức giận, ánh mắt lóe lên hàn quang, hiển nhiên đã kìm nén đến cực hạn.
Ngồi bên cạnh Ninh Phong Trí, Trần Tâm vẫn giữ được phần nào bình tĩnh. Lão nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt sâu lắng lóe lên một tia lạnh lùng, trầm giọng nói: "Có vẻ như là do hoàng thất Thiên Đấu... ra tay."
Trần Phàm chậm rãi mở mắt, ánh sáng trong con ngươi lấp lánh như hai luồng tinh quang...
Trần Tâm và Cổ Dong nghe vậy thì đồng loạt gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. Cả hai đều hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục bị dư luận dẫn dắt, danh tiếng của tông môn sẽ còn tổn hại nặng nề hơn nữa.
"Hy vọng là chỉ là hiểu lầm... nếu không..." Cổ Dong hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp, nhưng ánh mắt sắc bén đã nói rõ mọi thứ: Nếu có kẻ thực sự muốn đẩy Thất Bảo Lưu Ly Tông vào thế đối đầu, thì cũng đừng trách bọn họ trở mặt vô tình.
"Ta sẽ lập tức phái người đi điều tra rõ ràng. Dù là thế lực nào đứng sau vụ việc này, chỉ cần dám bôi nhọ Thất Bảo Lưu Ly Tông ta, nhất định phải trả giá đắt!"
"Không đến mức đó đâu. Quan hệ giữa chúng ta và hoàng thất xưa nay vẫn tốt, chỉ vì một chuyện thông gia không thành mà trở mặt? Chẳng lẽ... bọn họ thực sự muốn dùng chuyện này để ép chúng ta phải đi vào khuôn khổ?"
"Ta chỉ muốn hỏi là, bên phía Triệu Thân Vương sao rồi? Có gì bất thường không?"
Trần Phàm liền không chậm trễ, hỏi thẳng:
Nhưng hiện tại thì sao?
...
Chỉ vài giây sau, từ trong ngọc bội truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Có, ta ở đây. Có chuyện gì à?"
"Độc Cô tiền bối, ngươi có ở đó không?" Trần Phàm dùng ý niệm nhẹ nhàng truyền vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tại sao bọn họ lại phải làm như vậy? Chuyện này... có lợi ích gì cho bọn họ chứ?"
Ba người trầm mặc, nhưng trong lòng đều âm thầm chuẩn bị cho một trận phong ba chính trị đầy sóng gió sắp sửa xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cổ Dong nghe vậy thì lập tức nhíu mày, ánh mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc, cất tiếng phản bác: "Không thể nào. Chúng ta và hoàng thất vốn có mối quan hệ thân thiết từ xưa đến nay, đều là đồng minh lâu đời."
Ánh mắt hắn khẽ lóe lên, thần sắc nghiêm túc. Trần Phàm đang muốn hỏi thăm Độc Cô Bác về tình hình của Triệu Thân Vương, xem tên kia có hành tung bất thường nào không, hoặc có tiếp xúc với nhân vật nào đáng ngờ – đặc biệt là các thành viên của Hắc Ám Giáo Đình.
"Yên tâm đi, chuyện nhỏ ấy mà!" Độc Cô Bác đáp lại một cách thoải mái, sau đó đoạn liên lạc dần tan biến.
Đây không phải là cách hành xử khôn ngoan của một đế quốc có tầm nhìn chiến lược. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe vậy, ánh mắt Trần Phàm lóe lên một tia sắc bén. Dù chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng trong mắt hắn, bất kỳ điều gì có liên quan đến Triệu Thân Vương đều đáng để nghi ngờ và cảnh giác.
Là giọng của Độc Cô Bác.
...
Một tiếng hừ nhè nhẹ vang lên, sau đó là giọng Độc Cô Bác vang lên lần nữa, có chút khinh thường:
Lời nói dứt khoát, như lưỡi dao sắc bén rạch tan bầu không khí u ám trong điện.
Nhưng trong lòng Trần Phàm vẫn còn một thắc mắc cực lớn, như một hòn đá tảng đè nặng giữa ngực, khiến hắn không thể không suy nghĩ.
"Ân, vẫn là tông chủ quyết đoán. Chúng ta chờ tin tức từ người được phái đi điều tra." Trần Tâm nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Quay trở lại Lam Bá Học Viện, trong một gian phòng tĩnh lặng, Trần Phàm lúc này đang ngồi xếp bằng trên một tấm đệm mềm, trên tay hắn cầm một vật tròn mỏng bằng ngọc xanh biếc – chính là ngọc bội truyền tin, một loại pháp khí dùng để liên lạc từ xa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Phong Trí nghe vậy, ánh mắt khẽ động, một tia hồi tưởng lóe lên trong đầu. Như nhớ ra điều gì đó, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Chẳng lẽ... là do lần trước Triệu Thân Vương đến thăm, nhắc đến chuyện thông gia bị chúng ta từ chối?"
Trần Tâm và Cổ Dong đồng loạt nhíu mày, hiển nhiên cũng nhớ ra chuyện đó. Tuy nhiên, trong mắt họ vẫn còn vài phần nghi ngờ, Trần Tâm chậm rãi nói:
Ông chắp tay sau lưng, ánh mắt như hàn đao quét qua toàn bộ đại điện, thanh âm khẽ khàng nhưng lại trầm ổn vang vọng:
Một âm mưu nào đó đang được dựng nên trong bóng tối, từng lớp từng lớp được giăng ra như mạng nhện, và những con rối trong đó đều chưa hề nhận ra mình đang bị lợi dụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu chỉ đơn giản là vì chuyện thông gia, muốn ép buộc Thất Bảo Lưu Ly Tông nhượng bộ để gả nữ đệ tử cho hoàng thất, thì cái giá phải trả cho hành động bôi nhọ, tổn hại uy tín của một trong những tông môn giàu có và mạnh mẽ nhất đại lục rõ ràng là quá lớn.
Chương 146: Âm mưu
"À, tên kia gần đây vẫn cứ rút trong phủ, cả ngày không ló mặt ra ngoài nửa bước. Tuy nhiên, hôm trước ta có để ý thấy một tên quý tộc khác đến gặp hắn. Dáng vẻ khá cung kính, trò chuyện rất lâu rồi mới rời đi."
Được chẳng đủ bù mất.
Tâm thần Trần Phàm chìm vào trong ngọc bội, sóng ý niệm nhanh chóng truyền qua, tạo nên một đường kết nối vô hình.
Càng nghĩ, Trần Phàm lại càng cảm thấy có điều bất thường. Hắn âm thầm suy đoán, rất có thể ở phía sau bức màn này, có một thế lực khác – một kẻ hoặc một tổ chức nào đó, đang lặng lẽ thao túng cục diện, từng bước p·há h·oại mối quan hệ giữa Thất Bảo Lưu Ly Tông và Thiên Đấu Đế Quốc.
Ánh mắt Ninh Phong Trí trầm xuống, mang theo vẻ suy tư. Dường như sợi dây liên kết giữa các sự kiện đang dần hiện ra trong đầu ông.
Lúc này, tại nội điện chính của Thất Bảo Lưu Ly Tông, bầu không khí ngưng đọng đến mức khiến người khác khó thở. Trong phòng có ba người, ai nấy sắc mặt âm trầm như nước, ánh mắt nặng nề, bao trùm một tầng sát khí lạnh lẽo.
Trần Phàm cau mày, ánh mắt trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ: “Chuyện này... không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nếu không sớm lật được bàn tay trong bóng tối kia, e rằng đại thế thiên hạ sẽ lệch khỏi quỹ đạo rồi...”
Bởi vì nếu Trần Phàm nhớ không nhầm, thì trong nguyên tác, quan hệ giữa Thất Bảo Lưu Ly Tông và Thiên Đấu Đế Quốc vốn rất bền chặt, thậm chí có thể xem là đối tác chiến lược lâu dài và quan trọng nhất của nhau.
Ba người nhìn nhau, trong mắt đồng thời hiện lên vẻ nghi ngờ. Một âm mưu mờ ám nào đó đang bắt đầu ló đầu khỏi mặt nước... và Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ không dễ dàng buông tha cho bất kỳ kẻ nào đứng sau chuyện này.
Thay vì tiến hành các biện pháp củng cố mối liên minh mạnh mẽ này, Hoàng Thất Thiên Đấu lại đi chọn một con đường ngược lại, đầy nghi ngờ và toan tính.
Cổ Dong gằn giọng, trong giọng nói mang theo phẫn nộ: "Ai cho bọn hắn cái gan đó? Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta cũng không phải dễ b·ị b·ắt nạt như vậy!"
"Được rồi, đừng suy đoán linh tinh nữa. Chuyện này không thể dựa vào cảm tính hay phỏng đoán mà kết luận." Ninh Phong Trí lúc này đã bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói, giọng điệu nặng nề mang theo uy nghiêm của một tông chủ.
Lời này vừa thốt ra, cả đại điện liền rơi vào một mảnh yên lặng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.