Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: Hoả Vũ
Khuôn mặt nàng trắng nõn, mịn màng như ngọc, từng đường nét đều vô cùng tinh xảo, như được khắc họa bởi bàn tay của thần linh. Đôi mắt to ánh lên ngân quang nhàn nhạt, khi nhìn ai đó dường như có thể nhìn xuyên cả tâm can.
Nghe vậy, Hỏa Vũ hơi nhíu mày, trên gương mặt vốn luôn nhàn nhạt bình thản giờ đây có thêm vài phần nghi hoặc và... hứng thú.
"Không thể nào!"
Chính vì vậy, bọn họ được mọi người gọi bằng một danh xưng đầy trọng lượng: "Tiềm Long Bất Bại"!
Dù là ca ca, hắn vẫn phải thừa nhận rằng thiên phú và tốc độ tiến bộ của muội muội mình đã vượt xa hắn, khiến trong lòng vừa tự hào, vừa có chút bất đắc dĩ.
Từ lúc đầu nổi lên vì một trận thiến sạch bảy tên nam nhân, đội của Trần Phàm đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi ở mọi ngóc ngách trong học viện. Nhưng hiện tại, danh tiếng của bọn họ không còn chỉ dừng lại ở một giai thoại “đẫm máu” ấy nữa.
"Đi," nàng thản nhiên nói, giọng lạnh nhạt nhưng lại ẩn chứa chiến ý nồng đậm, “Chúng ta đi Đấu Hồn Tràng.”
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, từng ngày từng ngày một. Trong quãng thời gian này, Trần Phàm gần như không bỏ sót một buổi rèn luyện nào. Mỗi ngày, hắn đều đích thân dẫn theo nữ chiến đội của mình đến Đấu Hồn Tràng, kiên trì huấn luyện, chiến đấu, và trưởng thành qua từng lần đối chiến.
Ánh nắng len lỏi qua từng cành cây, chiếu xuống những viên đá lát đường, khiến cả học viện như được bao phủ trong một lớp hào quang ấm áp, tươi mới, báo hiệu cho một ngày mới đầy sức sống lại bắt đầu.
Nàng khoác trên người bộ đồng phục màu kim hồng đặc trưng của Sí Hỏa Học Viện, bó sát người, phác họa ra dáng người cao gầy nhưng cực kỳ cân xứng – đầy đặn nơi cần đầy đặn, mảnh mai nơi nên mảnh mai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người vừa cười nói là ca ca của Hoả Vũ – Hỏa Vô Song. Khuôn mặt hắn mang theo nét cảm khái.
Mấy học viên tại sân huấn luyện Sí Hỏa Học Viện thì thầm nói chuyện với nhau, giọng điệu xen lẫn kinh ngạc cùng ngưỡng mộ.
Chương 147: Hoả Vũ
Sau khi vận động một chút cho nó giãn gân giãn cốt, hắn liền cùng chúng nữ dùng bữa sáng.
"Ngươi nghe nói chưa? Dạo gần đây có một chiến đội vừa mới nổi lên, danh tiếng vang dội lắm, được người người ca tụng là... bất bại đó!"
Tất cả đều rất tự nhiên, giống như một gia đình nhỏ ấm áp quây quần bên nhau – điều này khiến trong lòng Trần Phàm khẽ dâng lên cảm giác thỏa mãn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"..."
"Được, ngươi muốn đi thì mai đội chúng ta cùng đi."
Tất cả đều nổi tiếng là nơi tuyển chọn học viên nghiêm khắc, chỉ thu nhận người có võ hồn thuộc nguyên tố tương ứng và tư chất phải đạt đủ điều kiện.
Người thiếu nữ tên Hỏa Vũ kia, không chỉ mạnh mẽ mà còn sở hữu dung mạo khuynh thành. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thật ư? Không biết họ có mạnh hơn chiến đội của học viện chúng ta không?"
Mái tóc dài uốn lượn như sóng, màu đỏ sậm như ánh lửa đêm, buông xuống tới tận bên hông, từng lọn tóc bồng bềnh lấp lánh ánh hồng kim dưới nắng.
Fan hâm mộ của đội Trần Phàm vì thế mà mọc lên như nấm sau mưa, từ những tiểu thư khuê các cho đến những gã hồn sư thô kệch ngoài thành, ai ai cũng bàn tán về họ. Càng về sau, thanh danh vang xa đến mức lan truyền tới tận Ngũ Đại Nguyên Tố Học Viện, những nơi vốn chỉ dành cho thiên tài trong giới hồn sư.
Huống hồ, nghe nói chiến đội đó toàn là mỹ nữ... Hỏa Vô Song trong lòng thầm lẩm bẩm, ánh mắt cũng thoáng có vài phần sáng lên, đầy vẻ mong chờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hỏa Vũ khẽ nhếch lên, nụ cười như hoa hồng giữa biển lửa, đẹp đến mê người nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy áp lực nặng nề.
Thông tin này nhanh chóng lan ra như gió, và rơi vào tai Hỏa Vũ, người vừa mới đánh bại một đối thủ.
Cái tên ấy nhanh chóng lan rộng khắp Thiên Đấu Thành, vượt ra khỏi phạm vi Lam Bá Học Viện, tiến sâu vào lòng quần chúng. Người người nhà nhà đều biết đến chiến đội đặc biệt ấy – nơi quy tụ toàn mỹ nữ xuất sắc, dưới sự dẫn dắt của một nam tử thần bí, thực lực sâu không lường được.
Thay vào đó, chiến đội của Trần Phàm nổi tiếng bởi một thành tích không tưởng – chưa từng thất bại trong bất kỳ trận đấu nào!
Chỉ sau vài chiêu ngắn ngủi, thiếu niên kia đã thảm bại dưới tay nàng, thở hổn hển, ngã ngồi trên đất.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định, tràn đầy hứng khởi của Hỏa Vũ, hắn cũng không nỡ dội gáo nước lạnh, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nở một nụ cười:
Mà lúc này, xung quanh thân thể nàng mơ hồ hiện lên một tầng hồng quang mờ nhạt, đó là hỏa nguyên tố dao động vô thức từ cơ thể nàng tản mát ra, biểu hiện cho thực lực mạnh mẽ đã sớm vượt xa đồng lứa.
Muốn xem xem cái danh "bất bại" kia liệu có thật sự xứng đáng, hay chỉ là một đám dựa vào chiêu trò thổi phồng, chưa gặp được đối thủ xứng tầm mà thôi.
Mỗi khi nàng bước đi, tựa như một ngọn lửa di động, vừa có sức sống mãnh liệt, vừa khiến người đối diện khó có thể rời mắt. Trên gương mặt thanh tú của nàng lúc nào cũng vương một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nhưng lại mang theo một loại tự tin và sắc bén khó diễn tả.
Trong không khí trong lành của buổi sáng, Trần Phàm đã thức dậy từ sớm.
Ngũ Đại Nguyên Tố Học Viện: Thần Phong học viện, Thiên Thủy học viện, Lôi Đình học viện, Tượng Giáp và Sí Hoả học viện.
Đôi khi còn có thể thấy được vẻ dịu dàng, thân thiết mà các nàng chỉ dành cho người trong lòng.
Cho nên, khi nghe thấy ngoài kia có một chiến đội dám xưng là "bất bại" trong lòng nàng liền dâng lên một tia kích thích mãnh liệt. Không phải là ghen tỵ hay khinh thường, mà là một loại chiến ý thuần túy, giống như chiến lang ngửi thấy mùi máu – nàng muốn thử!
Từ nhỏ đến lớn, nàng là người mang thiên phú kinh người, chúng tinh phủng nguyệt, lại còn sở hữu ý chí mạnh mẽ, tính cách cực kỳ kiêu ngạo và mộ cường. Trong mắt nàng, chiến bại là điều không tồn tại – chưa từng có ai có thể ép nàng nhận thua, dù là trong luyện tập hay thực chiến.
...
Vì vậy, các học viện ấy được xưng tụng là "cực hạn lưu lộ tuyến" – con đường tu luyện theo cực hạn nguyên tố.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa mới nhô lên khỏi đường chân trời, những tia nắng ban mai dịu nhẹ bắt đầu rải xuống khắp nơi, phủ lên Lam Bá học viện một tầng ánh sáng vàng óng ả.
Hắn cũng rất là tò mò. Một đội chiến hồn mới nổi, dám mang danh “Tiềm Long Bất Bại” vậy thực lực bọn họ... rốt cuộc đến mức nào?
Nếu như trước đây, cả hai nàng còn giữ khoảng cách, lời nói và hành động đều rất câu nệ, thì giờ đây mọi thứ đã trở nên vô cùng thoải mái và tự nhiên, giống như đã sống chung nhiều năm trời.
Đáng chú ý chính là, từ khi chuyển vào ở cùng nhau, mối quan hệ giữa Trần Phàm với Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh đã có biến chuyển rõ rệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, một đám học viên vừa thảo luận.
Lúc này, tại sân huấn luyện của Sí Hỏa Học Viện, dưới ánh mặt trời rực rỡ, lửa hừng hực như muốn thiêu đốt không khí.
"Hỏa Vũ muội muội, ngươi càng lúc càng mạnh a~ " Một giọng nói mang theo vài phần lười biếng vang lên.
Giữa sân, một thiếu nữ đang tung hoành chiến đấu với một thiếu niên trẻ tuổi. Thân ảnh nàng nhanh nhẹn như thiểm điện, mỗi một lần ra đòn đều mang theo uy thế mãnh liệt như dung nham phun trào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.