Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 157: Hoả Vũ quyết tâm
Con hồn thú kêu lên đau đớn, tiếng rít the thé vang vọng khắp khu rừng. Đôi mắt đỏ rực của nó dần dịu lại, sự cuồng loạn biến mất, thay vào đó là ánh nhìn tràn đầy hoảng sợ.
Ầm!!!
Nàng nghĩ đến hàm răng sắc nhọn của con hồn thú đang lao đến, nghĩ đến máu thịt của mình sẽ bị xé toạc không thương tiếc, trái tim co rút trong sợ hãi.
Một đạo thân ảnh lóe lên như thiểm điện, nhanh như tia chớp, xuyên qua rừng cây, xuất hiện ngay trước mặt nàng, chắn giữa nàng và con hồn thú.
Nhưng sau cảm động chính là bất lực. Bọn hắn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy, hướng về phía học viện mà gấp rút rút lui, mong tìm được người đến cứu viện.
Cho dù vậy, con hồn thú phía sau càng lúc càng áp sát, tiếng gầm vang vọng, hơi nóng từ miệng nó gần như đã phả vào lưng nàng.
Trong lòng đầy nghi hoặc, Hoả Vũ mở mắt ra, đôi mi dài khẽ run, trong khi đồng tử dần mở to hết cỡ.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, khi nàng tưởng rằng mình sẽ táng thân nơi miệng thú, thì...
Hoả Vũ đứng yên sững sờ tại chỗ, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi thân ảnh đang ngạo nghễ đứng giữa vũng máu kia.
Lực lượng bùng nổ, ánh sáng rực rỡ bắn thẳng về phía con hồn thú, khiến nó bị chấn động trong thoáng chốc.
Trước mặt nàng là một đạo thân ảnh quen thuộc.
"Ma Thần Chân Thân!"
Thế nhưng, giây phút t·ử v·ong lại không xảy ra như nàng tưởng tượng.
Chương 157: Hoả Vũ quyết tâm
Graoooo!!!
Sau khi kiểm tra hiện trường cái hố, Trần Phàm đã lập tức theo dấu chân mà đuổi theo, chạy được một đoạn, hắn đã thấy dấu vết con hồn thú rẽ sang chỗ khác.
Một tiếng v·a c·hạm dữ dội đột nhiên vang lên, dội thẳng vào thính giác của nàng.
Nỗi sợ hãi lan tràn, khiến nó không dám nhúc nhích dù chỉ một tấc.
Không chút do dự, hắn ngay lập tức sử dụng thần thông.
Mà buồn cười thay… Trước đây nàng từng nghiến răng nghiến lợi, muốn tìm hắn khiêu chiến, muốn rửa sạch nỗi nhục b·ị đ·ánh bại. Nhưng giờ phút này nhìn lại, nàng chỉ cảm thấy một chữ – nực cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn họ biết rõ Hỏa Vũ đang liều mạng để cứu lấy mọi người, dù bản thân không hề có cơ hội sống sót.
"May mà ta đến kịp." Trần Phàm siết chặt nắm tay, nếu chỉ trễ thêm một giây, hậu quả không dám tưởng tượng.
Ầm!
Nàng quay người lại, đối diện trực diện với con hồn thú, rồi bất ngờ tung ra một chiêu cường đại nhất của mình.
Thấy vậy, Hỏa Vũ trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, hai mắt nhòe lệ, nàng khẽ nhắm mắt lại, trái tim đập thình thịch. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận t·ử v·ong – kết cục không thể tránh khỏi.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh. Con hồn thú mà nàng và đồng đội chật vật chạy trốn, vừa rồi còn phải dùng cả mạng sống để đánh đổi thời gian cho đồng đội chạy thoát – thế mà lại bị Trần Phàm dễ dàng đ·ánh c·hết chỉ trong vài chiêu đơn giản. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khi Hoả Vũ đang nhắm nghiền hai mắt, thân thể khẽ run lên trong vô thức, chờ đợi t·ử v·ong giáng lâm.
Người đến chính là Trần Phàm.
Nhưng trong lòng họ biết rõ, hi vọng là vô cùng xa vời.
Trường côn vừa xuất hiện liền phát ra luồng khí thế mạnh mẽ, như muốn nghiền nát vạn vật.
Hỏa Vũ nhanh chóng vận chuyển hồn lực, toàn thân tỏa ra ánh sáng đỏ rực như ngọn lửa đang rực cháy lần cuối cùng.
Ác!
Họ không còn lên tiếng, mà tiếp tục chạy như những con rối, bất lực hiện rõ trên từng gương mặt.
Hỏa Vũ nhìn thấy con hồn thú càng điên hơn, từng bước chân của nó nện xuống đất như muốn nghiền nát tất cả. Nhiệt độ cuồn cuộn bốc lên quanh thân nó, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Trong khi đó, Trần Phàm chỉ lùi lại ba bước, mỗi bước đều nện xuống đất tạo ra vết lõm sâu, nhưng sắc mặt vẫn trầm ổn, khí thế không giảm phân nào.
Trần Phàm lần theo và phát hiện ra một đạo thân ảnh quen thuộc, và rồi, chính là chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Trần Phàm lặng lẽ quay đầu lại, trên gương mặt tuấn tú là một nụ cười nhẹ nhàng mà ấm áp, như đang nói rằng: “Yên tâm, có ta ở đây rồi.”
Hoả Vũ còn định mở miệng nói 'Cẩn thận' nhưng chưa kịp cất tiếng thì…
Lúc này, Hỏa Vũ đã dốc hết sức bình sinh, từng bước chân của nàng đạp mạnh xuống mặt đất, băng qua bụi cây, rừng rậm, từng cành lá vụt qua như lưỡi dao cắt vào da thịt, mỗi hơi thở là đau đớn, nhưng nàng không dừng lại.
Máu thịt be bét, xương cốt gãy vụn, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g cùng những chất dịch nhầy nhụa, tanh nồng phun tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ cả mặt đất xung quanh.
Cảnh tượng đập vào mắt nàng khiến nàng như bị hóa đá, đôi mắt trừng lớn, thậm chí quên cả hô hấp.
Thấy cảnh này, các thành viên khác trong Sí Hỏa Chiến Đội trong lòng vô cùng cảm động, hốc mắt bọn họ đỏ lên.
Con hồn thú văng ra xa, thân thể to lớn đập mạnh vào liên tiếp mấy cây cổ thụ, từng thân cây gãy răng rắc, cho đến khi nó ngã rạp xuống đất, mới miễn cưỡng dừng lại được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tựa như thân thể hắn đang toả ra nhiệt độ cực cao, thiêu đốt mọi thứ đến gần, không để lại một giọt nào.
Thì ra… sự chênh lệch giữa nàng và hắn, không chỉ là một khoảng cách, mà là một vực sâu không đáy.
Không chờ xem kết quả, Hoả Vũ lập tức quay người, lao đi như một mũi tên, chạy theo hướng khác, dẫn dắt sự chú ý của con hồn thú rời khỏi đồng đội.
Ngay tại giây phút ấy, nàng đã thầm hạ quyết tâm, dù có c·hết, cũng muốn cứu lấy mọi người.
Thế nhưng kỳ lạ là, mỗi lần máu bắn về phía Trần Phàm, khi chỉ còn cách thân thể hắn chưa đầy nửa thước, thì tất cả lại bốc hơi sạch sẽ, biến mất không dấu vết.
Một luồng khí đen huyền bao phủ lấy cơ thể hắn, khí tức như ma thần, khiến thiên địa biến sắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay sau đó, Trần Phàm vung nắm đấm lên, một quyền đấm thẳng vào con hồn thú đang lao đến!
Trong tích tắc, Trần Phàm đã xông tới, và chỉ trong vài chiêu đơn giản nhưng tàn bạo, hắn đã tiễn con hung thú ấy về Tây Thiên.
Cả người Trần Phàm như hóa thành một Ma Thần đến từ địa ngục.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, truyền đến từ phía con hồn thú.
Trong lòng nàng cũng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng. Quay đầu lại nhìn, nàng thấy đồng đội của mình, ánh mắt mọi n·gười c·hết lặng, giống như đang chờ đợi t·ử v·ong giáng lâm.
Nó cảm nhận được – sát ý từ người thanh niên này, giống như đến từ viễn cổ Ma Thần, là một loại áp lực khiến sinh linh không thể phản kháng.
Không nói một lời thừa, Trần Phàm lập tức lao tới phía con hồn thú. Thân ảnh hắn như tia chớp, mang theo sát khí ngút trời.
Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng hắn bùng phát, sôi trào mãnh liệt. Ánh mắt hắn lóe lên hàn mang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng v·a c·hạm vang dội như sấm nổ, một luồng xung kích lan rộng khiến mặt đất nứt toác, cây cối nghiêng ngả.
Ngay sau đó là tiếng rống thảm thiết đầy đau đớn của con hồn thú.
Âm thanh ấy không giống với tiếng gầm gừ hay tiếng cắn xé, mà như có hai vật thể v·a c·hạm vào nhau.
Gậy Như Ý vung lên, từng gậy giáng xuống tựa thiên quân vạn mã, không chút lưu tình.
Chưa kịp hoàn hồn, nàng đã thấy hắn đưa tay, trong tay xuất hiện một thanh v·ũ k·hí – Gậy Như Ý.
Con hồn thú gào lên giận dữ, tiếng gầm rền vang như sấm, lửa trong miệng nó bốc lên dữ dội, không chút do dự quay đầu đuổi theo nàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.