Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 158: Anh hùng cứu mỹ nhân
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm, điệu mềm mại hơn thường ngày: “Trần Phàm, cảm ơn ngươi đã cứu ta!”
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng, mang theo lo lắng:
Không lâu sau, cả nhóm đã bình an trở về thành, mang theo một chút mệt mỏi vì hành trình, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm và vui vẻ.
Rừng rậm khi đêm xuống luôn tiềm tàng nguy hiểm – hồn thú, độc trùng.
Dưới những ánh mắt như có như không đầy “Ẩn ý” Trần Phàm vẫn bình thản như không có chuyện gì, nở một nụ cười phong lưu tiêu sái, dẫn Hoả Vũ rời đi trong ánh mắt của mọi người.
Vì vậy, mặc kệ Hoả Vũ từ chối khách sáo, Trần Phàm vẫn kiên quyết đi cùng. Đôi mắt hắn lấp lánh tinh quang, nụ cười nhẹ tựa như làn gió xuân.
Hoả Lưu Nguyên chính là cha của Hoả Vũ và Hoả Vô Song.
"May mắn là ta tới kịp… nếu không…" Trần Phàm khẽ nói, giọng khàn khàn đầy tự trách.
Đối mặt với một cô gái vừa được mình ra tay cứu mạng, trong lòng còn lưu lại rung động, nếu lúc này không thừa dịp mà tiến thêm một bước, thì khác gì lãng phí cơ hội trời ban?
Trong phút chốc, nàng xấu hổ cúi gằm mặt xuống, hai má đỏ hồng như nắng chiều, không dám tiếp tục nhìn vào mắt hắn nữa.
“Không biết lần này Phàm ca ca định làm gì nữa đây.”
Ánh đèn lồng từ Thiên Đấu Thành dần hiện ra nơi chân trời, như chào đón họ trở về sau một ngày dài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không chỉ nàng, các cô gái còn lại cũng đều đưa mắt nhìn Trần Phàm chờ đợi lời giải thích. Không khí trong nháy mắt trở nên tò mò, nhưng không hề có sự bài xích, chỉ là muốn biết sự tình.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như chưa từng có nguy hiểm nào vừa xảy ra.
Ánh mắt hắn lúc này tràn đầy đau lòng, lo lắng cùng ôn nhu mà nàng chưa từng thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Phàm cười cười, phất tay: “Chúng ta vừa đi vừa nói, trời tối rồi!”
Bị ôm bất ngờ, thân thể Hoả Vũ theo phản xạ co rút lại, trong vô thức định giãy ra.
Vừa vào đến cửa học viện, bọn họ liền lập tức chạy đến đại điện, khẩn trương báo cáo lại sự việc với viện trưởng học viện – Sí Hỏa viện trưởng Hỏa Lưu Nguyên.
Khuôn mặt già dặn và nghiêm nghị của hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Không đợi nghe thêm, hắn đã xoay người lao thẳng ra khỏi học viện như một cơn gió.
Trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối. Là một phụ thân, hắn biết con gái mình mạnh mẽ, nhưng cũng không thể nào không nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Chu Trúc Thanh là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt tò mò, giọng đầy hiếu kỳ hỏi:
Trong lúc Hoả Vũ vẫn còn ngây người, Trần Phàm đã bước đến trước mặt nàng. Không nói một lời, hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng mình.
Nhưng khi ánh mắt các nàng dừng lại trên người Hoả Vũ – đang theo sát sau lưng Trần Phàm – thì ai nấy đều thoáng sửng sốt, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Nhịp tim nàng đập nhanh như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy ra ngoài.
Gương mặt xinh đẹp của nàng lúc này đỏ bừng như máu, không biết là vì cuộc rượt đuổi kịch liệt vừa rồi, hay vì cái gì khác...
Nghe vậy, Hoả Vũ gật đầu đồng ý. Nàng ngoan ngoãn đi theo sau Trần Phàm, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn.
Vừa nghe tin dữ, Hỏa Lưu Nguyên như bị sét đánh.
Mọi người đều đồng loạt cảm thán:
Và thế là, giữa ánh đèn phố thị dần lên cao, Trần Phàm nhẹ nhàng hộ tống Hoả Vũ trở về học viện.
Chương 158: Anh hùng cứu mỹ nhân
Nhưng khi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Trần Phàm, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, vòng tay dịu dàng của hắn khiến nàng không nỡ kháng cự.
Hoả Vũ lắc nhẹ đầu, cố gắng lấy lại tinh thần. Nàng định giơ tay đẩy hắn ra… nhưng không hiểu trời xui đất khiến thế nào, tay nàng lại không nhúc nhích.
Mặc dù trong lòng có chút luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng buông Hoả Vũ ra.
Trần Phàm mỉm cười, dịu dàng nói: “Không khách khí.”
“May là Trần Phàm đến kịp, nếu không… hậu quả thật khó lường.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay cả Tiểu Vũ cũng hừ nhẹ một tiếng, rồi lẩm bẩm: “Muốn chiếm tiện nghi, cũng phải nhìn thời điểm chứ…”
Thế nhưng, Trần Phàm sao có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy để tiếp tục vun đắp tình cảm với nàng?
Thế là cả nhóm không trì hoãn thêm, nhanh chóng lên đường trở về Thiên Đấu Thành. Trên đường đi, Trần Phàm vừa đi vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện: từ lúc nghe thấy t·iếng n·ổ lớn, truy dấu vết trong rừng, đối đầu với hồn thú hung mãnh, rồi kịp thời ra tay cứu Hoả Vũ trong gang tấc.
Câu chuyện vừa kết thúc, sắc mặt chúng nữ ai nấy đều trắng bệch. Tưởng tượng tới cảnh Hoả Vũ bị một con hồn thú đuổi g·iết, lại chỉ còn một mình, khiến các nàng không khỏi rùng mình kinh hãi.
“Nàng sao lại ở đây?”
Trần Phàm lúc này không quên bổn phận của mình – hắn đưa ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Hoả Vũ, sau đó chủ động nói muốn đưa nàng trở về học viện. Dù rằng Hoả Vũ lúc đầu có chút ngượng ngùng, nàng cũng nhẹ giọng nói rằng mình có thể tự trở về, không cần phiền hắn đưa đi.
Chúng nữ lúc này đang núp trong một bụi cây xa xa, thấy bóng dáng Trần Phàm xuất hiện, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, vui mừng chạy ra đón hắn.
Ánh mắt như mũi tên xuyên thẳng vào tim nàng, khiến cả người như bị đ·iện g·iật, cảm giác rung động không cách nào kiềm chế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ một lát sau, Trần Phàm đã quay lại được khu đất trống lúc ban đầu. Nơi ấy là nơi hắn để các cô gái tạm lánh khi chạy đi cứu Hoả Vũ.
Hoả Vũ cảm nhận được vòng tay ấm áp rút lại, thân thể nhẹ đi, nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này, bên phía Sí Hỏa chiến đội cũng đã gấp rút trở về học viện. Vẻ mặt mỗi người đều căng thẳng và nghiêm trọng, không ai dám trì hoãn.
Mà lúc này, đám cô nương còn lại — bao gồm Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh… mỗi người đều không hẹn mà cùng trao cho Trần Phàm một ánh mắt trêu ghẹo lẫn có chút… “mùi dấm”.
Lúc này, ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn đã lùi dần về phía chân trời, ánh sáng mờ ảo trong rừng bắt đầu nhường chỗ cho bóng đêm u tối.
Không hiểu vì sao, một cảm giác an toàn và ấm áp bao trùm lấy nàng, như thể trong thế giới khắc nghiệt này, chỉ cần đứng trong vòng tay ấy thì mọi sóng gió đều không còn đáng sợ. Cảm giác này khiến nàng có chút mê luyến.
Sau đó hắn đảo mắt nhìn trời, sắc trời đã ngả tối, bèn nhắc nhở: “Được rồi, chúng ta trở về Thiên Đấu Thành thôi, trời cũng không còn sớm nữa.”
Nghe đến đây, Hoả Vũ khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh phản chiếu gương mặt Trần Phàm.
Một lúc lâu sau, Trần Phàm mới sực nhớ ra, chúng nữ vẫn đang chờ hắn.
“Thì ra là không chịu buông tha người ta luôn à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Vinh Vinh che miệng cười khúc khích:
Chu Trúc Thanh khoanh tay cười híp mắt:
Trần Phàm và chúng nữ cùng nhau băng qua khu rừng u tối, theo lộ tuyến cũ, từng bước một quay trở về Thiên Đấu Thành. Dưới ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua tán lá, bóng dáng của nhóm người ấy kéo dài trên mặt đất, tạo thành một bức tranh yên bình.
Rốt cuộc, nàng chỉ đứng im, để mặc cho hắn ôm lấy mình trong yên lặng.
Nhưng kỳ lạ thay, trong lòng nàng lại dâng lên một tia tiếc nuối.
Dù là thế nào đi nữa, sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.