Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 160: Sử Lai Khắc đến Thiên Đấu
Phất Lan Đức và Triệu Vô Cực sắc mặt đồng thời trầm xuống, lửa giận bốc thẳng lên tận đỉnh đầu.
Thế nhưng, ngay khi đoàn người vừa mới đi được vài chục bước, thì ở một nơi cách đó không xa — ngay giữa con đường lát đá dẫn thẳng vào nội viện, một thiếu niên mặc đồng phục Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện, tuổi chừng mười sáu mười bảy, tóc ngắn dựng đứng, khuôn mặt mang theo vẻ ngạo mạn, từ bên đường thong dong bước tới, chặn ngay trước mặt bọn họ.
Quỳ cầu đề cử!!!
Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, sâu thẳm trong đôi mắt ấy, một vệt đỏ thẳm quỷ dị chợt lóe lên rồi biến mất ngay tức thì, nhanh đến mức không ai để ý kịp, giống như chưa từng tồn tại.
“Ngươi!”
Đồng thời cũng là học viên khóa trước từng tốt nghiệp từ Sử Lai Khắc Học Viện. Hắn vừa nhìn thấy đám người Phất Lan Đức đã lập tức bước nhanh tới, đến trước mặt Phất Lan Đức, hai tay chắp lại, nét mặt đầy vẻ thân thiết:
Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện, vốn là học viện danh tiếng bậc nhất đế quốc Thiên Đấu, nằm ở phía bắc thành, được xây dựng trên một khu đất rộng lớn, kiến trúc hùng vĩ, khí thế uy nghiêm.
Người đó chính là Tần Minh, hiện tại đang đảm nhiệm vai trò lão sư trong Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện.
Câu nói này chẳng khác nào một mồi lửa đổ thẳng vào thùng thuốc s·ú·n·g.
Tần Minh cười ha hả, vẻ mặt sảng khoái vô cùng, cười nói:
Hắn hừ lạnh một tiếng, bộ dạng vênh váo kiêu căng, căn bản không hề để đám người Sử Lai Khắc vào mắt, thái độ xem thường như thể bọn họ là thứ thấp kém nào đó dưới chân mình.
Ánh mắt Phất Lan Đức lúc này nhìn Tần Minh, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ cảm khái, ánh mắt mang theo một chút hoài niệm lẫn vui mừng. Lão vươn tay vỗ mạnh một cái lên bả vai Tần Minh, miệng cảm khái nói:
Chương 160: Sử Lai Khắc đến Thiên Đấu
Ngay lúc ấy, trước cổng chính học viện bỗng xuất hiện một nhóm bảy người.
“Vâng…”
Đám học viên Sử Lai Khắc, đặc biệt là Mã Hồng Tuấn và Đái Mộc Bạch, đều đã nắm chặt nắm đấm, sát khí lộ rõ trên mặt, chỉ đợi một câu lệnh là sẽ lao lên đập c·hết cái thằng oắt con vô lễ kia.
Bọn họ đứng trước cổng Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh.
“Ơ hay, ở đâu ra lũ ăn mày thế này cũng dám bén mảng đến học viện của bọn ta hả?”
Thiếu niên kia chống nạnh, đôi mắt khinh thường quét qua từ đầu đến chân đám người Sử Lai Khắc một lượt, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt:
Tuy vậy, nếu đem so sánh với nhóm của Trần Phàm, thì vẫn còn kém một đoạn, dù sao chúng nữ có đan dược, lại có tiên thảo, không vượt qua được bọn cày chay này đúng là không có đạo lý.
Cũng may, bọn họ không phải đợi quá lâu. Chỉ một lát sau, từ bên trong cổng chính, một nam nhân trung niên dáng vẻ bình thường, thân hình không cao lớn, khuôn mặt cũng chẳng có gì nổi bật, dáng đi có phần ung dung, thong dong bước ra.
Đám người Sử Lai Khắc vẫn đứng yên, nhưng ánh mắt mỗi người đều lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Đái Mộc Bạch, người vốn tính tình cuồng ngạo, há lại chịu để người khác vũ nhục mình.
Tường viện cao ngất, mái ngói lưu ly xanh biếc phản chiếu dưới ánh mặt trời lấp lánh.
Phía trước cổng chính là một quảng trường rộng lát đá, ở chính giữa quảng trường đặt một bức tượng khổng lồ dáng vẻ vô cùng uy mãnh. Bốn phía cổng là từng tốp học viên mặc đồng phục của học viện, người đi người đến tấp nập, náo nhiệt mà trật tự.
Mỗi khi ánh mắt hắn quét qua một học viên nữ xinh xắn nào đó đi ngang là lại không tự chủ mà lộ ra bộ dáng háo sắc, ánh mắt đảo quanh từ đầu đến chân đối phương như sói đói nhìn thấy thịt tươi.
Bầu không khí lúc này dương cung bạt kiếm, chỉ cần thêm một lời châm ngòi là sẽ lập tức nổ tung.
Tên thiếu niên kia nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo, đôi mắt như muốn phun ra lửa, hai tay siết chặt thành quyền, cả người run lên vì tức giận.
Nói xong, Tần Minh xoay người, đưa tay làm động tác mời rồi dẫn đầu đi về phía khuôn viên học viện, đám người Sử Lai Khắc lập tức theo sát phía sau.
Câu nói vừa dứt, ánh mắt mọi người trong đội Sử Lai Khắc lập tức trầm xuống. Mã Hồng Tuấn lộ vẻ tức giận, Đái Mộc Bạch mắt lạnh quét tới, Đường Tam thì khẽ nheo mắt, trong đáy mắt như có như không, sát khí chớp lóe rồi lập tức thu liễm. Không khí trong nháy mắt trở nên ngột ngạt hẳn lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chỉ bằng đám bình dân ăn mày rách nát này mà cũng muốn gia nhập Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện của chúng ta à? Từ khi nào học viện lại thu nhận a miêu a cẩu thế? Thật đúng là mất mặt!”
Còn Đường Tam, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như không, nhưng sâu trong ánh mắt thâm thúy kia, một tia sát ý nhàn nhạt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. Hắn lặng lẽ hít sâu một hơi, trong lòng thầm nói:
“Được rồi, ôn chuyện cũ để sau đi. Giờ ta dẫn mọi người đi gặp hai vị viện trưởng trước đã, để sắp xếp chỗ ở cho các ngươi.”
Ba trung niên nam nhân đi đầu, phía sau là bốn thiếu niên với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, quần áo dính bụi đất, đầu tóc có chút tán loạn, như vừa trải qua một chuyến đường dài vất vả. Trên khuôn mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ mệt nhọc.
Mã Hồng Tuấn lúc này đôi mắt hí hết nhìn đông tới nhìn tây, trên mặt luôn treo nụ cười tiện tiện khả nghi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười khinh thường, không kiêng nể gì mà buông ra một câu: “Ở đâu ra c·h·ó sủa thế này?”
Nhóm người này, không phải ai xa lạ mà chính là lão sư và học viên của Sử Lai Khắc Học Viện.
“Dám ăn nói như vậy với ta? Rất tốt… Tuyết Băng đúng không? Ngươi đã có đường đến chỗ c·hết!" (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tuyết Băng hoàng tử, đây là người mà ta muốn giới thiệu với hai vị viện trưởng. Mong ngài đừng làm khó bọn họ, bọn họ đều là khách ta mời đến…”
“Đúng vậy a, lâu rồi mới gặp lại ngươi. Nhìn ngươi bây giờ cũng khá lắm rồi.”
Nói rồi hắn luyến tiếc thu hồi ánh mắt thèm thuồng, ngoan ngoãn đứng lại một bên, nhưng trong lòng vẫn lẩm bẩm: Đẹp thế mà không cho nhìn… đúng là lãng phí… (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao, người kia là hoàng tử của Thiên Đấu Hoàng Quốc, nếu thật sự động thủ thì sự việc sẽ phức tạp vô cùng.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Tần Minh vội vàng bước lên trước một bước, đứng chắn giữa hai bên, giơ tay ngăn cản, sắc mặt lộ vẻ khó xử, vội vàng mở miệng giải thích:
...
Trước khi đến đây, Phất Lan Đức đã nhờ một học viên cũ từng tốt nghiệp Sử Lai Khắc là Tần Minh — người hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ lão sư trong Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện — làm trung gian giới thiệu để bọn họ thuận lợi nhập viện tham gia học tập và thi đấu.
Phất Lan Đức trông thấy hành động lộ liễu ấy của hắn thì lập tức không nhịn nổi, sắc mặt trầm xuống, vung chân đá một phát vào mông Mã Hồng Tuấn, vừa nghiến răng vừa thấp giọng quát: “Ngươi nghiêm túc vào cho ta! Đừng có mà làm cái trò mất mặt này ở chỗ người ta!”
Bên kia, Đường Tam và Đái Mộc Bạch thì lặng lẽ liếc nhau một cái.
“Viện trưởng, lâu rồi không gặp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dòng người qua lại nườm nượp, các học viên ăn mặc chỉnh tề trong đồng phục học viện, khí chất anh tuấn hoặc tú lệ, từng nhóm từng tốp vui vẻ trò chuyện, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, quần áo dính bụi đất của nhóm Sử Lai Khắc.
Nhưng thân là người từng trải, bọn họ hiểu rõ thân phận đối phương, dù trong lòng tức giận thế nào cũng không tiện trực tiếp ra tay.
Lời vừa dứt, không khí lập tức trầm xuống. Những người xung quanh nghe thấy cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhưng Tần Minh còn chưa kịp nói hết câu, thì tên thiếu niên được gọi là Tuyết Băng đã ngắc lời, ánh mắt càng thêm khinh thường, châm trọc nói:
Mã Hồng Tuấn bị đá một cái suýt nữa thì bổ nhào về phía trước, bụm mông quay đầu lại, vẻ mặt u oán nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp:
Hắn sắc mặt âm trầm, quát lớn: “Ngươi có biết ta là ai không? Có tin ta lập tức tống các ngươi vào địa lao, để các ngươi biết thế nào là lễ độ không?!”
Sau mấy tháng khổ luyện dưới sự chỉ dẫn của Ngọc Tiểu Cương, thực lực của Đường Tam cùng đồng bọn cũng có sự tiến bộ rõ rệt, thực lực toàn đội đều tăng lên không ít. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.