Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 159: Tiểu Hồ Ly

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 159: Tiểu Hồ Ly


Cùng lúc đó, Hỏa Vô Song cũng vừa nhận được tin tức, vẻ mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Lần hành động này vốn không có hắn tham gia, bởi vì Hỏa Vũ biết rõ nếu hắn biết chuyện, với tính cách cẩn thận và bảo thủ của hắn, chắc chắn sẽ không cho nàng rời đi.

Chính vì vậy nàng mới lén xuất hành cùng đội, mà không cho huynh trưởng của mình biết.

Ngay khi Hỏa Lưu Nguyên vừa chạy đến cổng học viện, ánh mắt hắn bỗng chốc dừng lại — trong tầm mắt của hắn, con gái hắn, Hỏa Vũ, đang bình an vô sự đi tới, bên cạnh còn có một thiếu niên.

Trong nháy mắt, Hỏa Lưu Nguyên ngẩn người tại chỗ, tựa như không tin vào mắt mình.

Rõ ràng trong lòng đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, vậy mà giờ phút này, nàng lại xuất hiện bình yên ngay trước mắt.

Ngay sau đó, hắn mừng như điên, bước nhanh về phía trước, gần như chạy đến. Gương mặt vẫn còn phảng phất vẻ lo lắng.

Giọng hắn hơi nghẹn ngào: “Vũ Nhi, ngươi không sao chứ?”

Hỏa Vũ nhìn thấy cha mình, trong lòng khẽ run lên một chút. Một luồng cảm xúc ấm áp dâng trào trong lồng ngực.

Sau khi trải qua nguy cơ sinh tử, con người cũng sẽ trưởng thành hơn.

Nàng khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Cha, ta không sao cả. May mà có… Phàm… Phàm ca cứu ta.”

Đến đoạn nhắc tới “Phàm ca” giọng nàng như nhỏ hẳn đi, đôi gò má vô thức đỏ ửng. Tên gọi ấy không chỉ đơn thuần là xưng hô, mà còn hàm chứa một tia cảm xúc khó diễn tả thành lời.

Trần Phàm đứng bên cạnh, khoé miệng khẽ nhếch, để được nghe nàng kêu một tiếng “Phàm ca” hắn quả thật đã phải vận dụng không ít nơ-ron thần kinh.

Hỏa Lưu Nguyên nghe vậy, không khỏi sửng sốt. Hắn lập tức quay đầu nhìn chằm chằm thiếu niên đứng bên cạnh con gái, ánh mắt trở nên suy tư.

Trong lòng hắn dấy lên một tia kinh ngạc: là ai mà có thể khiến con gái hắn, một người kiêu ngạo, chưa bao giờ hạ thấp mình với bất kỳ ai, lại chủ động gọi là “Phàm ca” như thế?

Trần Phàm thấy cha vợ nhìn mình, hắn mỉm cười, khom người chắp tay hành lễ:

“Xin ra mắt tiền bối, ta là Trần Phàm!”

Ngữ khí trầm ổn, không kiêu ngạo, không tự ti. Vừa đủ để thể hiện sự lễ phép. Dù sao… đây cũng là cha vợ tương lai nha...

Sau một hồi trò chuyện ngắn ngủi, Trần Phàm khéo léo xin phép rời đi.

Dù sao thì, nhiệm vụ đưa mỹ nhân về đến nơi an toàn cũng đã hoàn tất, lại còn tăng thêm thiện cảm trong lòng nàng.

Huống hồ, tình cảm cũng cần phải từ từ vun đắp, không thể quá nóng vội.

Cho dù có Tình Chủng, cũng phải tiến hành theo chất lượng a~

Mà hôm nay… đã có thể để cho nàng ngượng ngùng kêu một tiếng “Phàm ca” vậy thì… “Phàm daddy” cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi!

...

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, tựa như một dòng suối nhỏ róc rách, chậm rãi mà êm đềm. Chớp mắt mà ba tháng đã vụt qua.

Kể từ ngày Trần Phàm cứu được Hỏa Vũ trong Lạc Nhật Sâm Lâm, mối quan hệ giữa hai người bọn họ cũng theo đó mà có những chuyển biến rõ rệt.

Nếu như trước kia Hoả Vũ xem Trần Phàm là đối thủ để phục thù, thì bây giờ Hoả Vũ mỗi lần nhìn thấy Trần Phàm, trong lòng nàng cảm thấy một cổ cảm giác hoàn toàn khác.

Thay vì những lời xã giao, đôi ba câu cảm ơn khách khí, thì nay, cả hai đã thỉnh thoảng cùng nhau hẹn hò dạo chơi ở Thiên Đấu Thành.

Khi thì thưởng trà trong trà lâu, khi thì dạo bước bên bờ hồ, lúc lại ghé qua mấy quầy hàng nhỏ bán đồ lưu niệm trong thành. Không khí giữa họ dần trở nên thân mật hơn, ánh mắt Hỏa Vũ khi nhìn Trần Phàm cũng mang theo vài phần dịu dàng và ý cười mà trước đây chưa từng có.

Trong ba tháng này, mọi việc ở Thiên Đấu Thành vẫn diễn ra yên bình như cũ. Không có sự kiện nào đặc biệt khiến người ta phải chú ý.

Bên phía Triệu Thân Vương, kẻ mà trước đây Trần Phàm nhờ Độc Cô Bác theo dõi, thì vẫn tiếp tục sống kiếp cẩu nhục trong phủ của hắn.

Ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, không ló đầu ra ngoài nửa bước.

Khi Độc Cô Bác đến báo lại tình hình, Trần Phàm nghe xong mà khóe miệng khẽ co giật, biểu cảm bất đắc dĩ không biết nên khóc hay nên cười.

Cuối cùng cũng chỉ đành lắc đầu buông tay, thở dài một hơi rồi nói: “Thôi đi, tiền bối về nghỉ ngơi đi, theo dõi cái tên vô dụng đó đúng là lãng phí thời gian mà chẳng thu được kết quả gì.”

Mà Trần Phàm và Thiên Nhận Tuyết trong khoảng thời gian này cũng có gặp nhau vài lần.

Có khi tình cờ đụng mặt lúc đi dạo trong Thiên Đấu Thành, có khi lại hội ngộ trong Thất Bảo Lưu Ly Tông khi Trần Phàm đến đó cùng Ninh Vinh Vinh.

Mỗi lần gặp mặt, Thiên Nhận Tuyết ( Giả Tuyết Thanh Hà ) đều giữ phong thái bình thản như thường, nhưng ánh mắt nhìn Trần Phàm lại dần lộ ra vài phần dịu dàng khó phát hiện, những cuộc trò chuyện cũng trở nên tự nhiên và thân thiết hơn rất nhiều.

Điều đáng nhắc tới nhất trong ba tháng này chính là quả trứng mà Trần Phàm nhận thưởng trước đó — cuối cùng cũng đã nở.

Trong một buổi sáng bình thường, tiếng động lạ khe khẽ phát ra từ bên trong quả trứng.

Chúng nữ vây quanh với ánh mắt đầy hiếu kỳ.

Khi vỏ trứng nứt vỡ, một sinh vật nhỏ bé, toàn thân bao phủ bởi lớp lông mềm mại màu hồng phấn đáng yêu, từ bên trong lộ ra.

Đó là một con hồ ly nhỏ, với cặp mắt to tròn long lanh như ngọc lưu ly, cái đuôi nhỏ xù lông run run, cực kỳ khả ái. Chỉ một cái nháy mắt cũng đủ khiến bất kỳ nữ nhân nào có mặt ở đó mềm lòng.

Chúng nữ lập tức tranh nhau ôm ấp, vuốt ve, cưng nựng nó như bảo bối.

Không đầy một ngày, tiểu hồ ly này đã trở thành tiểu đoàn sủng của tất cả nữ tử bên cạnh Trần Phàm, được yêu chiều đến mức chỉ thiếu nước đội lên đầu làm tổ trưởng.

Trần Phàm nhìn cảnh tượng ấy, vừa buồn cười vừa thấy thú vị.

Hắn cũng tò mò, bèn nhân lúc chúng nữ không để ý, lén lút nhấc hai chân sau của tiểu hồ ly lên xem thử. Sau khi nhìn qua một cái, ánh mắt hắn khẽ lóe sáng, nhếch môi cười nói: “A, ra là con cái à.”

Tiểu hồ ly lập tức bất mãn, giãy dụa trong tay hắn, bốn cái chân nhỏ múa loạn xạ, nanh trắng lóe lên, miệng phát ra âm thanh “chi chi chi” đầy bất bình, dường như đang kháng nghị hành động vô lễ của Trần Phàm.

Trần Phàm bật cười thành tiếng. Sau một hồi trêu đùa, trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý tưởng, khóe miệng cong lên thành một vòng cung quỷ dị.

Hắn nhớ lại một cái tên quen thuộc trong ký ức tiền thế — một cái tên vừa nhắc đến thôi cũng khiến người ta liên tưởng đến mỹ nhân tuyệt sắc và mị lực khuynh thành.

Vậy là không chút do dự, hắn đặt tên cho tiểu hồ ly đáng yêu này một cái tên: “Gọi ngươi là… Đát Kỷ!”

Cái tên vừa thốt ra, chúng nữ đồng loạt liếc mắt nhìn Trần Phàm, các nàng nhìn hắn với ánh mắt quái dị, dường như không thể tin được một người đặt tên phế như hắn, lại có thể nghĩ ra cái tên hay như vậy.

Mà tiểu hồ ly nghe xong tên mới thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức lắc lắc cái đuôi xù, đôi tai khẽ run, biểu thị bản thân rất thích cái tên này.

Từ đó về sau, cái tên “Đát Kỷ” chính thức trở thành danh xưng của tiểu hồ ly đoàn sủng này.

Trong khi Trần Phàm cùng chúng nữ đang vui vẻ nô đùa với tiểu hồ ly Đát Kỷ, thì ở một nơi khác trong Thiên Đấu Thành — tại Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện, cũng đang âm thầm diễn ra một chuyện khác...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 159: Tiểu Hồ Ly