Thuận Thiên
Quân KaKa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
CHƯƠNG 315: NHÓM NGƯỜI LẠ
Trước khi chia tay mọi người, căn nhà nhỏ lại đón tiếp vài vị khách lạ. Họ tự giới thiệu là người của chính phủ, đến để hỏi thăm từng ngôi nhà trong khu vực về vụ việc sáng sớm hôm đó.
“Nói như vậy, ngươi cảm ứng được ta sắp kết nối với thiên địa, nên mới đưa ta ra khỏi Khởi Nguyên Châu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vấn đề tồn tại của ba người cũng là một chuyện khá đau đầu. Trước mắt, Trần Minh Quân chưa biết giải thích làm sao, nên hắn chỉ có thể cho họ ẩn nấp và âm thầm đi theo bảo vệ người nhà.
“Hư Linh, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao ta lại ở bên ngoài?”
Trong bữa cơm, mọi người có hỏi Trần Minh Quân về vụ việc diễn ra vào đầu ngày hôm nay. Trần Minh Quân không muốn họ biết quá nhiều nên cũng chỉ trả lời cho qua. Đại loại kiểu như chính hắn cũng không biết có chuyện gì.
Trần Minh Quân vẫn còn chưa lấy lại tinh thần sau biến cố vừa rồi. Vừa vào bên trong, hắn đã vội hỏi
“Chủ nhân, nhanh đi vào Khởi Nguyên Châu”
Nói tới đây, Trần Minh Quân chợt hỏi
Trần Minh Quân nghe vậy thì thở phào một hơi. Hắn cũng không sợ hãi cái gì. Chủ yếu là không muốn kế hoạch của bản thân bị đảo lộn mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái này gọi là hiệu ứng ký ức tách biệt đối với giấc mơ. Chỉ cần vừa tỉnh lại thì những gì trải qua trong mơ sẽ nhanh chóng bị che đậy rồi lãng quên. Trừ phi bản thân chúng ta tập trung suy nghĩ về nó và củng cố những ký ức đó trước khi chúng tan biến.
“Chủ nhân yên tâm. Khi đưa chủ nhân ra ngoài, ta đã dừng gia tốc thời gian trong này. Hiện tại, ta mới vừa cho gia tốc lại. Nói cách khác, mọi chuyện mà Ngài dự tính đều vẫn trong tầm kiểm soát”
Đột nhiên, Trần Minh Quân nhớ ra chuyện gì đó. Hắn liền hoảng hốt đứng bật người dậy mà hỏi Hư Linh
Trần Minh Quân còn đang chìm đắm trong cảm giác ôn nhu này thì trong đầu đã vang lên tiếng nói của Hư Linh.
Đầu tiên, Trần Minh Quân giao 30 phần liệu thương dịch tới tay Tư Mễ Gia. Rồi nhờ họ đem đến phủ thành chủ trong Bắc Thành. Hắn làm vậy là để tránh gặp mặt Thanh Liên Y. Chỉ cần gặp mặt, đối phương chắc chắn sẽ phát giác được tình huống không đúng.
Lúc này đây, cha mẹ và anh chị của Trần Minh Quân đều đã chuẩn bị xong hành trang. Sau bữa cơm trưa, họ sẽ trở về Thiên Cấm Sơn để sinh sống và âm thầm tu luyện.
Hơn nữa, bởi vì hắn xuất hiện ở bên ngoài và tạo ra hỗn loạn không hề nhỏ. Nên hắn cần nhanh chóng đưa mấy người vệ sĩ mà hắn đã chọn ra bên ngoài. Mặc dù hắn xuất hiện ở trên cao hơn ngàn mét. Nhưng hắn có thể khẳng định, ngôi nhà mà hắn đang ở sẽ khó tránh khỏi cảnh bị dòm ngó điều tra.
Dĩ nhiên, mọi người đều thành thật trả lời. Vì trên cơ bản là họ cũng không biết gì cả. Chỉ có Trần Minh Quân là không nói gì. Trong con mắt của người khác, hắn là người nhỏ nhất nhà, ai cũng không biết thì hắn sẽ biết gì cơ chứ?
Do đó, dù ngôi nhà đột ngột có thêm 3 người thì cũng không làm kinh động đến bất cứ ai. Bởi vì họ đều ẩn thân trước lúc được đưa ra khỏi Khởi Nguyên Châu.
Trần Minh Quân bắt đầu nhớ lại từng diễn biến cảm xúc mà bản thân đã bị ảnh hưởng. Lúc đó, hắn không hiểu thiên địa này đau buồn vì cái gì. Giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn lại bắt đầu có chút suy đoán mơ hồ.
Trước khi đưa họ ra ngoài, Trần Minh Quân lại truyền cho mỗi người một nhóm ký ức phổ thông về xã hội bên ngoài. Dù sao thì xã hội hiện đại là một khái niệm vô cùng xa lạ với ba người bọn họ. Nếu không có chút chuẩn bị gì, họ có thể sẽ làm ra nhiều trò ngu ngốc.
Tuy nhiên, có một chuyện mà Trần Minh Quân cũng lấy làm lạ. Khi ba người này khai mở Bách Hội, Bách Hải và Thần Hải, không có sinh ra hiện tượng tam hoa tụ đỉnh. Từ đó, cũng không sinh ra tinh thần hải. Vì vậy mà thần niệm cũng không có nốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi thấy cả nhà Trần Minh Quân đều chuẩn bị hành lý. Đám người kia cũng giả vờ hỏi vài câu. Trần Thăng cũng thuận nước đẩy thuyền, lấy cớ sự việc xảy ra sáng nay, nên cả nhà muốn trở về ngôi nhà cũ để tránh ồn ào do nhiều người tìm hỏi. Còn Trần Minh Quân, vì còn phải tiếp tục học tập, nên tạm thời phải ở lại.
Suy đoán này làm cho hắn không khỏi cảm thấy rất khó tin. Hắn có cảm giác, những người con mà thiên địa này đang nhắc tới chính là sinh linh đang sống trong đó. Nói chính xác là toàn bộ sinh linh trong vũ trụ này đều là những đứa “con hư”.
“Chủ nhân, Ngài không nhớ chuyện gì cả sao?”
Bên trong Khởi Nguyên Châu.
Mặc dù công tác chuẩn bị không có nhiều phiền phức. Nhưng khi hoàn thành thì cũng đã là mấy ngày sau. Lúc Trần Minh Quân đưa nhóm 3 người vệ sĩ đầu tiên rời khỏi Khởi Nguyên Châu cũng đã gần 12 giờ trưa theo thời gian ở bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm nhận tam giác quang ảnh ở sau đầu đã biến mất hoàn toàn. Trần Minh Quân liền dứt khoát gác mấy chuyện này lại. Hắn sẽ tìm hiểu kỹ lưỡng sau khi hoàn thành những việc đã lên kế hoạch từ trước.
“Đúng vậy thưa chủ nhân. Tuy ta không hiểu tại sao, nhưng vừa rồi ta đã có chút cảm ứng. Loại cảm ứng này rất kỳ diệu, khó mà diễn tả được. Nhưng dù ta không biết rõ thì vẫn hiểu nó rất có lợi cho chủ nhân. Cho nên, ta mới mạnh mẽ can thiệp, đưa chủ nhân ra bên ngoài, giúp chủ nhân hoàn thành giao tiếp với thiên địa thực sự ở bên ngoài. Nếu trễ hơn, có lẽ chủ nhân đã bỏ qua cơ hội lần này rồi.”
Tuy nhiên, chuyện đó chỉ là chuyện nhất thời. Ngay khi Trần Minh Quân thức tỉnh, ánh sáng của tam giác quang ảnh cũng bắt đầu thu liễm dần.
Nói tới đây, tiếng nói của Trần Minh Quân lập tức im bật. Bởi vì, hắn đã nhớ lại những trải nghiệm vừa rồi. Không phải trí nhớ của hắn có vấn đề, mà là những gì hắn vừa trải qua vô cùng mờ ảo, chẳng khác nào một giấc mơ. Cho nên, khi hắn tỉnh lại, các ký ức này lập tức bị che đậy. Nếu không có Hư Linh nhắc nhở, qua thêm một đoạn thời gian thì hắn sẽ hoàn toàn quên mất.
CHƯƠNG 315: NHÓM NGƯỜI LẠ
Rất may, người nhà của hắn đang mặc một bộ Huyễn Nhu Giáp trên người. Thần thức có chạm tới thì cũng chỉ thu được hình ảnh đã bị làm sai lệch. Do đó, hình ảnh mà đám người này thu được cũng rất chói sáng, khó mà quan sát.
Trần Minh Quân biết tình hình cấp bách. Hắn chỉ thoáng ngạc nhiên rồi lập tức động ý niệm. Toàn bộ thân hình liền biến mất giữa hư không.
“Thì ra là vậy. Nói như vậy, những gì ta vừa trải qua đều là thật cả sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tượng này cũng không hiếm lạ gì. Sẽ không làm cho đám người này nghi ngờ. Chỉ là, toàn bộ người của một gia đình đều có chung đặc điểm như vậy thì có hơi đặc biệt mà thôi.
Tuy nhiên, trong mắt Trần Minh Quân, đám người này cũng không phải nhân viên chính phủ gì cả. Họ đều là người tu luyện. Hơn nữa, tu vi cũng không hề thấp. Tối thiểu thì so với lão tổ Hồng Bát của Hồng Gia thì không hề thua kém.
Ba người này cũng không phụ lòng Trần Minh Quân. Sau khi tiếp nhận Minh Quân Tiên Pháp, cả ba đều đã có thể tiếp tục tu luyện. Trong thời gian mấy tháng qua, ai cũng khai mở được thêm chục đại huyệt.
Hơn nữa, Trần Minh Quân có một cảm giác rất kỳ lạ. Dường như chính bản thân thiên địa này cũng không thể làm chủ chính nó. Lúc giao tiếp với hắn, có một loại ý vị lực bất tòng tâm rất rõ rệt. Kiểu như nó muốn kết nối sâu hơn, muốn nói nhiều chuyện hơn, nhưng lại không có cách nào tiến hành được, chỉ có thể truyền đạt một số ý tứ cơ bản và mơ hồ.
Dưới mặt đất và cả bầu trời xung quanh. Có hàng trăm ánh đèn cao áp đang chĩa thẳng về hướng của hắn. Nhìn sơ qua chẳng khác nào cảnh một sinh vật ngoài hành tinh vừa bị phát hiện. Mà hắn, chính là cái sinh vật ngoài hành tinh đó.
Trong khi hỏi thăm, bọn họ cũng không hề cố kỵ mà dùng thần thức dò xét lung tung. Hành vi này vô cùng thất lễ. Cho dù hình ảnh do thần thức truyền lại không khác gì ảnh chụp x quang. Nhưng ai sẽ vui vẻ khi người khác dòm ngó thân thể mình một cách tùy ý như vậy chứ?
Sau đó, Trần Minh Quân tiến về Lạc Hồng Thần Quốc rồi triệu tập ba người Lãnh Huyết Thiên, Hổ Giang Thần và Liêu Đình Chiến.
“Đúng, đúng, là mảnh thiên địa thực sự ở bên ngoài.”
“Thôi xong, Hư Linh, ta vừa ra khỏi Khởi Nguyên Châu một thời gian. Thời gian ở trong này đã trôi qua bao lâu rồi?”
Rất may, cho dù những ánh đèn này có công suất rất lớn. Nhưng chúng vẫn không có cách nào chiến thắng ánh sáng phát ra từ tam giác quang ảnh phía sau đầu Trần Minh Quân.
“Chủ nhân, không phải mảnh thiên địa này mà là mảnh thiên địa thực sự ở bên ngoài”
“Hư Linh, vừa rồi rất là kỳ diệu. Giống như bản thân ta vừa có một cuộc giao tiếp với mảnh thiên địa này vậy”
Tiếng nói vừa dứt, Trần Minh Quân cũng đã thức tỉnh hoàn toàn. Hắn mở mắt ra, nhìn ra xung quanh. Vừa nhìn, hắn liền giật mình hoảng hốt một trận.
Trần Minh Quân chỉ có thể ghi nhớ chuyện này vào trong lòng. Rất có thể do bọn đã đi sai đường ngay từ đầu, nên giờ có sữa chữa cũng không đạt được hiệu quả tốt nhất nữa.
Còn tại sao lại có chuyện như vậy thì hắn hoàn toàn không thể hiểu. Hoặc là nói, hắn giao tiếp với thiên địa còn quá nông cạn, nên cũng không thể nắm bắt được thông tin cụ thể.
Nghe Trần Minh Quân lo lắng hỏi, Hư Linh liền trấn an
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.