Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Đánh với Turles
Liên tục bị đá bay khiến Turles tức giận, hắn nghiến răng trán nổi gân xanh rồi hét lớn một tiếng xung quanh hắn bỗng nổ tung cả cái tán cây to như con đường cũng bị nổ gãy roi xuống phía dưới.
Turles nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai mình rồi quay lại nhìn về phía Ron đang đứng, hắn tức giận run cả người.
“Đau quá, tên c·h·ế·t dẫm.” Ron vừa đi vừa xoa xoa đỉnh đầu nơi vừa bị dính đòn từ Turles.
Hắn khoanh tay đứng nhìn Ron chật vật đi ra từ đám bụi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đến bây giờ mà ngươi vẫn tự tin vậy nghĩa là ngươi vẫn còn giấu sức mạnh thật sự đúng không? Ta cho ngươi cơ hội dùng hết sức đấy.” Turles khoanh tay nhìn xuống Ron cười nửa miệng.
“620 ngàn, không thể tin được thì ra đây mới là sức mạnh thật của ngươi.” Turles đầy cảnh giác nhìn về phía Ron nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe Ron nói như vậy, Turl·es cười cười nói: “hừ vậy là ngươi không chấp nhận mà vẫn muốn đối đầu với ta ư? Tên ngạo mạn.”
“Nhanh lên không thì ngươi mà bị g·i·ế·t trước khi dùng hết sức mạnh thì nó lại buông cười lắm.” Hắn tiếp tục cười nói.
Turles lúc này đứng một bên quan sát, cái máy đo bên mắt trái của hắn kêu píp píp liên tục.
Vừa ổn định thân thể thì Turles đã xuất hiện ngay phía trên Ron rồi tung ra một cú đánh bằng hai tay từ trên xuống.
“Hừ chơi đùa vậy là đủ rồi, giờ ta cũng sẽ dùng hết sức đánh nghiêm túc đấy.” Ron hạ thấp người vào thế đứng tấn.
“Đúng là không thể ngờ được ngươi lại mạnh đến vậy.” Turles cả người run run nhíu chặt mày nói ra.
Ron nghe thấy tiếng Turles vang lên từ trong cái hang vừa tạo ra liền hạn tay xuống phủi đi chút ít bụi bẩn bám trên cở thể rồi hướng về phía trong cái hang nói.
Hắn chưa kịp dứt lời thì quả cầu bay đến, hắn chí kíp lách người qua một bên nhưng vẫn bọ quả cầu sượt qua phá hủy cầu vai của bộ giáp chiến binh hắn đang mặc.
“100 ngàn, 150 ngàn, Hừ cần gì chứ ta đã biết sức mạnh ngươi tầm 250 ngàn rồi.” hắn cười nhếch mép.
Ron gồng người một lúc rồi hét lớn một tiếng khí của hắn phát ra tạo thành một luồng gió mạnh lấy hắn làm trung tâm thổi tung ra các hướng lúc này hắn đã sử dụng Kaio ken cấp 20, ở cấp độ này hắn có thể duy trì khoảng 30 phút là hết thể lực.
Ngay lập tức Ron cũng tung mình lên không phóng theo khiến cái cửa hang nổ tung vì lực nhảy lên của hắn.
“Đến như vậy mà ngươi vẫn còn mạnh miệng được, thật là ngu dốt ta cũng không cần đến những gã như vậy dưới trướng của mình.” Turles đứng ở cửa hang nhìn Ron nói.
Nói rồi hắn gồng người lên, xung quanh hắn tỏa ra một vầng hào quang màu đỏ cháy rực lên như một ngọn lửa to sức mạnh của hắn cũng đang tăng lên nhanh chóng.
Chương 37: Đánh với Turles
Hắn đập vào mặt đất tạo thành một vụ nổ lớn khói bụi bay mù lên, ở bên cạnh Turles nhẹ nhàng hạ xuống một cái rễ cây cách đó không xa.
Nói rồi hắn biến mất tạ chỗ rồi bất ngò xuất hiện ngay phía sau Ron tung ra một cú song phi, bị dính đòn Ron bay về phía trước đập vào vách của hốc cây gay ra một tiếng động như một v·ụ n·ổ rồi xuyên qua cái hốc bay ra bên ngoài.
Nhưng sau đó Turles bắt đầu nhíu mày lại, hai tay đã thả xuống không còn khoanh tay nữa mà bắt đầu nghiêm túc nhìn về phía Ron: “250 ngàn, 300 ngàn cái gì sức mạnh của hắn vẫn tiếp tục tăng.”
Sau đó bất ngờ hắn tung một chưởng năng lượng về phía Ron, quả cầu năng lượng bay vun vút tạo thành một đường thẳng.
“Thế nào? Ta tưởng ngươi muốn tiêu diệt ta cơ mà, mới vậy mà đã không chịu được rồi à? “ Hắn vừa đi vừa nói miệng thì nở một nụ cười nửa môi.
“Ta vẫn có thể tăng thêm một chút nữa nhưng như thế này là đủ để giải quyết người rồi.” Ron bình thản nói.
Nhìn quả cầu lao đến Ron liền nhảy lên tránh đi, quả cầu lao thẳng vào gốc cây tạo ra một vụ nổ lớn khiến cái cành cây to như tòa nhà Ron đang đứng gãy nát rơi xuống phía dưới.
Một vụ nổ lớn xảy ra khi quả cầu va chạm với Ron, sóng xung kích lan ra xung quanh tạo thành một cơn gió mạnh thổi tung những tán cây nhỏ khiến lá cây rụng như lá vàng mùa thu vậy.
Bỗng nhiên hắn giật mình vì từ cái lỗ đó một quả cầu năng lượng bắn về phía hắn với một tốc độ rất nhanh, không kịp tránh Ron chỉ đành đan chéo tay về phía trước bảo vệ khuôn mặt.
“Khốn kiếp, ngươi vẫn có thể khiến ta ngạc nhiên đấy, đúng là đánh với ngươi vẫn phải thật nghiêm túc mới được.” Turles lắc lắc đầu qua hai bên rồi nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Haha Đúng là ngươi mạnh hơn dự đoán của ta nhưng vẫn chưa đủ sức để đối đầu với ta đâu.” Turles tự tin cười nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này cái lỗ trên hốc cây do sức ảnh hưởng của quả cầu năng lượng đã được nới to ra nhìn như một cái hang sâu vậy, nhìn vào bên trong thì Turles đang từng bước chậm rãi đi ra.
Đang đuổi theo tính bồi thêm mấy đòn thấy cảnh này Ron liền dừng lại, rồi giơ tay lên tung một quả cầu năng lượng về phía vụ nổ.
Turles lúc này đang giữ tư thế giơ hai tay sang hai bên giận dữ nghiến răng nói: “Khốn kiếp chính ngươi muốn c·h·ế·t… “ (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời hắn liền hét lên một tiếng rồi tung liên tiếp những quả cầu năng lượng về phía Ron gây ra một vụ nổ liên hoàn rung chuyển khắp vùng xung quanh, nhưng cái rễ cây ở đó cũng bị nổ nát vụn theo từng quả cầu năng lượng hắn ném ra.
“Ngươi nói xong rồi thì bây giờ đến lượt ta nhé.” Dứt lời Ron cũng biến mất tại chỗ rồi xuất hiện lại ngau phía sau Turles trả lại cho hắn cú song phi lúc nãy đá bay hắn ra ngoài.
Dính đòn đau, Ron bị đánh bay xuống phía dưới bay đi như một viên thiên thạch lao xuống trái đất trên đường hắn rơi xuống đâm gãy không biết bao nhiêu cành cây lớn nhỏ của cái cây khổng lồ.
“Điều ngươi không ngờ còn nhiều lắm, giờ thì ngươi chịu c·h·ế·t được rồi đấy.” Ron giơ nắm đấm về phía trước nói.
Khi tất cả qua đi, Ron lúc này vẫn giữ nguyên tư thế đan chéo tay ở trước mặt nhưng từ cơ thể hắn đang bốc ra từng đường khói bay lên trời giống như đốt nhang trên người kiểu tàu.
Turles cũng đã kịp nhảy lên trên tránh khỏi đường đi của quả cầu năng lường này, khi nó va chạm với gốc cây sức mạnh thì nổ tung tạo thành một luồng sáng mạnh mẽ bao chùm lấy tất cả mọi thứ xung quanh, đến lúc mọi thứ trở lại như cũ thì gốc của cái cây đã bị bào đi một phần ba.
Được một lúc Turles dừng lại thở dốc nhìn về phía đám bụi mù dâng lên từ những vụ nổ, bỗng nhiên một quả cầu năng lượng từ đám bụi bắn ra hướng về phía hắn trên đường đi nó nuốt chửng hết những gì cản đường.
Quần áo của hắn cũng bị sức nóng của vụ nổ thiêu rụi chỉ còn lại độc cái quần đùi rách đủ che đi phần nhạy cảm còn bên trên thì hiện lên từng thớ cơ bắp chắc chắn nhưng ám nhiều vết đen sau vụ nổ.
Phải mất một lúc hắn mới ổn định lại thân thể lơ lửng ở trên không, Ron đưa tay lên lau đi v·ết m·áu rỉ ở khóe miệng rồi nhìn chằm chằm vào cái lỗ mình vừa tạo ra.
“Cũng khá là ấn tượng so với sức mạnh mà ngươi vừa đạt được.” Vừa nói Ron vừa phủi bụi rồi hắn hóa phép biến ra một bộ quần áo mới đây là một kỹ năng hắn học được khi còn ở trên thần điện.
Bị đá bay Turles xoay vài vòng không rồi hạ xuống một cái cành cây to như một con đường, hắn ổn định lại thân thể ngẩng đầu lên chưa kịp chuẩn bị thì lại ăn thêm một đòn đầu gối của Ron tiếp tục bay về sau.
“Hừ đồ ngạo mạn, dám coi thường ta ư ?” Turles tức giận nghiến răng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.