Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Trận chiến kết thúc
Hai luồng sáng lao vào nhau tạo thành một tiếng nổ to, cả hai đang nắm lấy tay nhau giơ lên phía trên đầu gồng sức rồi Turles tung ra một cú đá vào eo của Ron nhưng hắn lại nâng chân lên đỡ được.
Turl·es kinh hãi nhìn về phía Ron thấy hắn không mảy may làm sao thì nói: “Khốn kiếp, ngươi định làm gì ?”
“Ý ngươi là sao? Ngươi có thể hồi sinh cho lũ người hành tinh này ư? Đừng làm ta buồn cười, đến mấy gã thần còn không có cái quyền năng ấy.” Turles khinh thường vì nghĩ Ron muốn lừa mình.
Turles nhìn thành quả của mình rồi nở một nụ cười nửa miệng rồi hắn bỗng chốc giật mình quay lại phía sau tung ra một cú đá thì ra Ron đã vòng ra phía sau hắn từ lúc nào không biết.
Thấy không ăn thua, Turles gồng sức ném Ron lên trên không rồi giơ tay lên tung một chưởng năng lượng, Ron ổn định lại thân thể ở trên không thấy quả cầu năng lượng bay đến thì hét lên rồi dùng tay đánh bật quả cầu sang một bên khác.
Vừa bay hai người cũng liên tiếp ra đòn về phía nhau khiến người kia bật ra, nhìn từ phía xa chỉ thấy hai luồng sáng cứ chụm vào rồi tách ra đan xen với nhau như đồ thị sóng giao thoa vậy.
Nghe thấy Turles gào lên, Ron cười nhếch miệng nói: “Nếu biết thế thì ngươi không nên bán đứng ta cho tên Cooler mới phải giờ ngươi trách ai được chứ.”
Không để Turles có thời gian nghỉ ngơi, Ron lập tức lao về phía hắn ta bồi thêm vài đòn nữa cả hai tiếp tục trao đổi đòn thế.
“Ngươi cũng biết điều ấy sao ?” Ron nhếch mày lên nói.
“Nhưng ngươi cũng có sai lầm c·h·ế·t người đấy, đó là ngươi dám đến gần kẻ sắp c·h·ế·t là ta đây HAHA.” Turles trợn mắt cười lớn, rồi từ người hắn bỗng phát ra một luồng sáng bao phủ lấy mọi thứ xung quanh hắn kể cả Ron.
“Ta lừa kẻ sắp c·h·ế·t như ngươi làm cái gì chứ.” Ron tiến tới trước mặt Turles một cách chậm rãi.
Cứ như vậy một lúc, rồi cả hai cùng nhảy về phía sau đứng nhìn nhau cả hai đều thở dốc có vẻ như sức mạnh càng lớn thì độ chênh lệch sức mạnh cũng không gây áp lực quá nhiều cho người còn lại trừ phi kẻ đó mạnh gấp đôi gấp ba lần thì mới thấy sự áp đảo thật sự. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hừ, ngươi đừng đắc ý quá sớm dù ngươi có thể đánh bại ta nhưng ngươi cũng không cứu được cái hành tinh này đâu, rễ của cái cây sức mạnh đã ăn sâu vào lõi của nó rồi kể cả ngươi có hủy cái cây đi thì hành tinh này cũng sẽ biến thành hành tinh c·h·ế·t mà thôi HAHA.” Turles hướng về phía Ron cười lớn.
Sau đó Ron lao về phía Turles tính trả đòn nhưng hắn đã nhanh chóng bay đi chỗ khác, thấy Turles bay đi Ron cũng liền đuổi theo cả hai bay với tốc độ rất nhanh dọc theo thân cái cây khổng lồ lên trên ngọn của nó.
Lúc này Ron đã đứng trước mặt hắn, Turles nhìn Ron đầy căm phẫn nếu không phải là Ron thì giấc mộng bá chủ vũ trụ của hắn có lẽ sẽ thành hiện thực rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Turles lóc cóc đứng dậy mồm há hốc phun ra một búng máu rồi thở dốc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cái lỗ mà hắn vừa mới bắn ra thấy Ron đang lơ lửng ngay trước cửa hang.
“C·h·ế·t tiệt, tên khốn kiếp, tai sao chứ chỉ cần một chút nữa thôi là ta có thể hoàn thành kế hoạch của mình rồi.” Turles nghiến răng tức giận trong bất lực, trận chiến vừa rồi đã bào mòn sức lực của hắn.
Nhìn Ron từ từ tiến về phía mình, Turles chỉ biết đứng im vì lúc này cơ thể hắn đã cảm thấy cứng ngắc vì sợ hãi và bất lực, hắn không còn sức để tiếp tục chiến đấu nữa, Ron lúc này giống như là tử thần đang điểm giờ c·h·ế·t của hắn vậy từng bước từng bước chỉ cần hắn đến gần là sinh mạng của hắn cũng kết thúc.
[Phần thưởng đã được chuyển trực tiếp vào túi đồ của bạn ]
Thấy Ron nhẹ nhàng tránh được đòn của mình, turles lại càng nổi điên mồm hắn liên tục chửi thề rồi giơ tay hướng về phía trước tung ra một chưởng năng lượng.
Chương 38: Trận chiến kết thúc
Một chùm năng lượng khổng lồ từ hắn phát rộng dần ra như một cái quạt nan xòe tạo thành một vụ nổ khổng lồ, khi khói bụi từ vụ nổ tan đi trước mặt hắn đã bị san thành bình địa những nơi chùm năng lượng đi qua mọi thứ
đều bị nuốt chửng không còn một cái gì mặt đất cũng bị in hằn vệt theo chưởng năng lượng vừa xong của hắn.
[ Bạn đã nhận được rương may mắn màu đỏ ]
[ Chúc mừng bạn đã đánh bại đối thủ ]
Thấy Turl·es không nói gì thì Ron tiếp tục nói: “Chả lẽ ngươi nghĩ ta chờ cho cái cây ra trái cho ngươi ăn rồi mới đánh ư, không ngờ ngươi lại ngây thơ đến thế.”
Nghe Ron nói móc mình, Turles nổi điên lên răng nghiến kèn kẹt trán nổi gân xanh rồi lao về phía Ron với một tốc độ ghê gớm.
“Hừ ngươi cũng khó dứt điểm thật đấy.” Ron xoa xoa vết bầm trên má vừa nói, vừa xong hắn cũng dính kha khá đòn từ Turles.
Vừa dứt lời thì Ron lại dậm chân phóng về phía Turles tấn công khiến mặt đất chỗ hắn đứng nổ một tiếng đất đá bắn ra, thấy Ron lao về phía mình Turles cũng không chịu thua kém lập tức cũng lao thẳng về phía Ron.
Dứt lời một vụ nổ lớn xảy ra bao phủ lấy mọi thứ nuốt trọn vẹn cái cây sức mạnh khổng lổ, nhìn từ ngoài vũ trụ thì nó phải lớn bằng cả một lục địa trên cái tinh cầu Explo này, tất cả chìm vào hủy diệt trong những tiếng cười cuối cùng của gã người Saiyan.
“Chuyện đấy ngươi không phải lo dù ngươi có phá hủy cả cái hành tinh này ta vẫn có cách để hồi phục nó trở lại nguyên trạng kẻ cả những người bị ngươi tàn sát ở đây nữa.” Ron bình thản nói.
Một quả cầu ánh sáng khổng lồ lấy Turles làm trung tâm xuất hiện, nó to như một cái sân vận động vậy.
Khi đến trước mặt Ron hắn tung một cú đá thẳng vào đầu nhưng bị Ron dùng tay đỡ được, thấy thế hắn liền chuyển sang đòn tay liên tục tung ra các cú đấm về phía Ron nhưng cứ đấm phát nào liền bị Ron tránh được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xung quanh kkhí của hai người phát ra hình thành một lồng sáng năng lượng bao trùm lấy cả hai rồi ăn sâu vào trong thân cây tạo thành một cái hang giun loằn ngoằn bên trong rồi đâm ra bên ngoài.
Ron nhẹ nhàng lấy tay đỡ cú đá của Turles rồi hắn cũng bắt đầu trả lại đòn, hai người cứ vậy quyền qua cước lại kẻ tránh người né liên tục.
Ron đi ra chậm rãi từ đám bụi mù, vừa đi vừa nói: “Ồ ta tưởng đòn vừa xong có thể phá hủy cái cây luôn chứ thế mà vẫn còn hơi nhẹ.”
Vụ nổ kết thúc, tất cả đã trở thành bình địa vạn dặm xung quanh đã không có bất cứ vật gì tồn tại từ núi đồi cây cối tàn tích thị trấn Page cũng đã biến mất.
“Ngươi biết không Ron, có lẽ sai lầm lớn nhất của ta là dây dưa vào ngươi.” Turles bất lực mở miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không phải ta nói trước rồi sao, ta không thể đứng nhìn cái cây này phá hủy Explo được nên ngoài tiêu diệt ngươi thì ta phải phá hủy cả nó nữa.” Ron chìa tay ra nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ron tên khốn kiếp vì ngươi mà giấc mộng của ta không còn, dù ta có c·h·ế·t ta cũng phải kéo ngươi c·h·ế·t theo HAHAHA.” Lúc này Turles đã bình tĩnh một cách kỳ lạ có lẽ con người khi đứng trước ngưỡng cửa của cái c·h·ế·t thì ai cũng như vậy.
“Hà hà ngươi nghĩ muốn g·i·ế·t ta đơn giản như thế sao.” Turles thở dốc nói với khuôn mặt nhăn nhó đơn giản là hắn thấm đòn hơn Ron nhiều.
Khi hai người đuổi nhau đến hai phần ba chiều cao của cái cây thì bất chợt Turles dính một cú song phi của Ron bay thẳng đập vào thân cây tạo thành một cái lỗ to tướng, miệng hắn cũng há to ra phun ra một ngụm máu xen lẫn cả nước miếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.