Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Mộc Tử Kim Tam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Thi huyện
Tới năm sau Tần Ngộ cảm nhận rõ không khí trong lớp sôi trào lên. Điều này cũng dễ hiểu bởi không bao lâu nữa là tới thi huyện.
Cậu và bốn người còn lại hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt sau đó dành một ngày trước khi thi để ôn bài.
Tần Sùng Ân kinh doanh ở huyện thành nên có mấy ngôi nhà ở đây. Ông ấy muốn để mẹ con Trương thị tới đó ở nhưng bà uyển chuyển từ chối.
So với cái này thì số tiền cần chi tiêu cho việc đi thi không phải thứ đáng lo nhất. Lòng ông muốn khuyên Tần Ngộ không cần thi lần này nên gọi riêng cậu tới thư phòng nói chuyện.
Lúc ăn cơm tối Tần Ngộ nói việc này cho mẹ nghe. Không khí trên bàn cơm lập tức trầm xuống, chỉ có tiếng lách tách truyền tới từ ngọn nến.
Chương 24: Thi huyện
Đàm Ngôn Lễ nghĩ cũng phải nên không nói gì nữa.
Chờ Tần Ngộ mặc xong quần áo thì phát hiện màn thầu mình mang tới đã bị bẻ thành mấy miếng.
Cậu khom người vái chào thật sâu: “Phu tử mang theo tấm lòng yêu thương khiến con vô cùng cảm động. Nhưng đại trượng phu đứng trên đời này không thể sợ khó khăn mà phải đối mặt với nó. Mong phu tử hiểu và ủng hộ con.”
Lúc này Trương thị mới rời đi. Đột nhiên phía sau có một giọng nói trào phúng truyền tới: “Hóa ra còn chưa cai sữa à?”
Đàm Ngôn Lễ hơi ngượng ngùng nói, “Xin lỗi Tần Ngộ, để ngươi phải chờ lâu.”
Năm người họ lập thành một tổ sau đó còn phải tìm một Lẫm Sinh làm bảo đảm rằng gia thế nhà họ trong sạch và không có tang sự.
dự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn 2 phần là vì cậu không biết thực lực của những người khác ngoài trường học của mình.
Tần Ngộ sửng sốt sau đó dở khóc dở cười nhưng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mẹ nên cậu lập tức nghiêm trang nói: “Mẫu thân yên tâm, con biết nặng nhẹ.”
Tuy bọn họ hơi ngạc nhiên nhưng cũng coi như bớt việc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thứ nhất là để tránh lời ra tiếng vào, hai là bọn họ hiện tại cũng không khó khăn lắm nên Trương thị không muốn con mình thiếu ân tình quá nhiều để rồi sau này phải trả. Bà không hy vọng con trai phải gánh áp lực ấy.
Tuy Tần Ngộ cảm thấy không cần như thế nhưng để bà yên tâm nên cậu cũng không cự tuyệt.
Tần Ngộ cười nói: “Không lâu lắm.”
Gió lạnh như dao nhỏ cắt qua mặt. Trương thị nhìn đội ngũ có một người lùn hơn hẳn thì môi hé vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được chạy qua nhỏ giọng dặn dò: “Ngộ Nhi, chúng ta tới thử một chút thôi, con đừng cậy mạnh nhé, về sau còn nhiều thời gian lắm.”
Các thí sinh sôi nổi tan đi và tìm chỗ ngồi của mình.
Tần Ngộ biết ý tốt của Đàm tú tài nhưng vẫn chắp tay nói: “Phu tử, nam nhi 12 tuổi là có thể được đăng ký hộ riêng. Nếu kể cả tuổi mụ thì con cũng gần 12 rồi. Hơn nữa con đường khoa cử lâu dài, nếu ngay cả thi huyện mà con cũng sợ thì về sau làm sao có thể bước cao hơn?”
Khi bọn họ tới thì bên ngoài lễ phòng toàn người với người. Trương thị hoảng sợ: “Sao lại nhiều người thế này?”
Cậu thở ra một hơi và đón tia nắng sớm đầu tiên sau đó bắt đầu hạ bút làm bài.
Trương thị không yên tâm để con đi một mình nên đóng cửa hàng đậu phụ và đi theo tới huyện thành.
Sau khi làm xong hết những việc này bọn họ mới có thể tới lễ phòng của huyện để báo danh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói thật thì quy định cũng không khác hiện đại mấy, chẳng qua ở hiện đại mọi người ngồi tại chỗ nghe giám thị đọc nội quy.
Tất nhiên đám Tần Ngộ sẽ không đợi tới ngày thi mới đến mà tới trước hai ngày và ở lại khách đ**m.
Thi huyện diễn ra vào ngày 14 tháng 2 và mỗi năm được cử hành một lần. Giờ Mão buổi sáng vào thi nhưng cần phải tới đó trước.
Đàm tú tài rất tin tưởng trình độ của học sinh lớp Giáp nên trong lời nói cũng cổ vũ bọn họ tham gia thi. Có điều lúc nhìn tới Tần Ngộ ông lại do
Số Tần Ngộ không tồi nên tìm được một gian phòng sạch sẽ. Sau khi tiến vào cậu lau dọn sơ qua rồi bày bút mực.
“Ngươi ——” đối phương bị đồng bạn giữ chặt.
Nỗi lo lắng của bà giống với Đàm tú tài. Cũng phải thôi, lúc còn bé Tần Ngộ đã từng mấy lần dạo qua quỷ môn quan nên bà nhớ mãi. Giống như một lần bị rắn cắn thì mười năm vẫn sợ dây thừng.
Tần Ngộ nghe thế thì không ngạc nhiên nhưng vẫn xúc động. Cha mẹ từ trước tới giờ đều vì yêu thương con mà tính toán cặn kẽ.
“Được.” Bà đáp.
Tần Ngộ: “Con nắm chắc tám phần.”
Từ xưa tới nay đời vua nào cũng coi trọng hiếu và nghĩa. Triều đại này cũng không ngoại lệ. Nếu phát hiện thí sinh có tang vẫn đi thi thì nhẹ sẽ bị hủy bỏ công danh còn nặng thì bị phạt đánh.
Tần Ngộ: “Con muốn.” “Có nắm chắc không?”
Mấy người Đàm Ngôn Lễ nhíu mày nhìn phía sau lại phát hiện kẻ vừa lên tiếng là một kẻ chừng 20 tuổi với khuôn mặt dài.
Ý là ông đã đồng ý nhưng còn phải xem Trương thị bên kia nghĩ thế nào. “Con cảm ơn phu tử. Con xin lui xuống trước.”
Thi huyện được cử hành ở huyện Nghi Khê và được huyện tôn đại nhân chủ trì.
Mà người bảo đảm cũng sẽ bị liên lụy. Chính vì phần mạo hiểm này nên các thí sinh phải đưa một số bạc nhất định cho người bảo đảm. Đây là luật bất thành văn.
Đêm đó Trương thị cũng không ngủ mấy mà canh thời gian thức dậy cùng con trai ăn sáng sau đó ra cửa.
Tần Ngộ quấn lấy mẹ. Cậu cũng không nói nhiều mà chỉ bướng bỉnh nhìn bà. Trương thị vừa tức vừa muốn cười: “Thật muốn đi thi hả?”
Tần Ngộ cũng cảm thấy thực bất đắc dĩ. Cậu đã cố gắng ăn nhiều cơm kết hợp rèn luyện. Lúc so vật tay cậu còn đánh bại Triệu Cẩm Đường và Tần Hoài Minh.
Sau khi tiến vào khu vực thi, bọn họ chưa thể đi tìm chỗ ngồi của mình ngay mà phải chờ huyện tôn đại nhân tới dâng hương cho thánh nhân. Tiếp theo đó giáo dụ sẽ giải thích quy tắc trường thi.
Ngày thường bà chưa từng thấy nhiều người đọc sách thế này. Hiện tại ở đây chắc cũng phải có chừng 100-200 người.
Điều đặc biệt là thi huyện yêu cầu năm người kết thành một tổ. Đám Liễu Cản vốn còn đang buồn rầu vì không biết tìm đâu ra một người nữa thì ai ngờ Tần Ngộ cũng tham gia.
Bọn họ đợi mười lăm phút thì thấy bốn người kia tới. Mấy người đó chào hỏi Trương thị.
Đội ngũ nhanh chóng di chuyển và tới lượt họ. Nha dịch cầm công văn đối chiếu. Có lẽ thấy Tần Ngộ còn nhỏ nên nha dịch nhìn trong chốc lát sau đó cẩn thận kiểm tra rương đựng sách của cậu, còn bắt cởi áo bông.
Sau khi mọi việc xong xuôi huyện tôn đại nhân mới nghiêm mặt tuyên bố khai khảo.
Tần Ngộ cũng kéo tay áo Đàm Ngôn Lễ và thấp giọng nói: “Cảm ơn Đàm huynh có ý tốt, nhưng sắp tới lúc thi rồi, đừng chọc phải phiền toái nếu không ta áy náy lắm.”
Không bao lâu sau có người tới phát đề. Trước khi tới đây phu tử đã dặn bọn họ những việc cần chú ý và nội dung có thể có trong bài thi.
Trương thị nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị đồ cho con. Vì phải đi thi nên Tần Ngộ mua một bộ bút mực tốt. Lúc này Trương thị cẩn thận cất mấy thứ đó vì sợ làm hỏng sẽ ảnh hưởng tới phong độ của cậu ở trường thi.
Trương thị cúi đầu nhìn con trai. Thiếu niên đã cao đến bả vai bà, ánh mắt kiên định. Cậu không còn là đứa bé nhỏ xíu phải bám chân bà mới đi vững như trước kia nữa.
Đàm Ngôn Lễ đáp lại một cách mỉa mai: “Còn hơn cái kẻ lớn tuổi còn tới tham gia thi huyện.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Ngộ:………
Thi huyện kéo dài 4 ngày. Ngày đầu là thiếp kinh, ngày hôm sau thi mặc nghĩa, ngày thứ ba là thiếp kinh và mặc nghĩa, ngày thứ tư thi kinh nghĩa.
Sáng sớm tháng 2 vẫn còn lạnh nên sau khi chào hỏi cả đám quấn chặt quần áo đi tới lễ phòng. Càng tới gần thì tiếng người càng nhiều hơn.
Tần Ngộ dùng chiếc đũa gảy một hạt cơm trong bát và gọi: “Mẫu thân.” Trương thị thở dài, “Con để ta nghĩ lại đã, mau ăn cơm đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Ngộ thuộc làu tứ thư ngũ kinh nên thiếp kinh không phải việc khó với cậu. Sau khi xem bài thi một lượt cậu đã có ý tưởng. Một phần nữa cần để ý chính là chữ viết. Trong thi cử thì chữ viết xấu hay đẹp cũng chiếm điểm số nhất định.
Bên ngoài lễ phòng là một hàng người thật dài. Trương thị và người nhà các thí sinh khác đều lùi tới bên cạnh.
Năm nay Tần Ngộ mới 10 tuổi, từ nhỏ thân thể lại yếu ớt nên Đàm tú tài lo lắng Tần Ngộ không chịu nổi sẽ để lại bóng ma tâm lý thì hỏng.
Hơn nữa bề ngoài của Tần Ngộ cũng rất dễ lừa gạt người ta. Cậu vẫn thấp bé hơn bạn cùng trang lứa nửa cái đầu. Mắt cậu đen láy, da trắng nõn, nhìn không khác gì cô gái nhỏ và như thể chỉ một cơn gió thổi qua là cậu sẽ biến mất.
Đàm tú tài nhìn thiếu niên đang khom người trước mặt mình và chậm rãi vuốt râu. Trong mắt ông vừa có vui mừng cũng có thương tiếc: “Được rồi, con trở về bàn với mẹ mình đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.